Đôi dòng tâm sự về manga

Khách mới

  

Bài này là bài mình chỉ viết vì muốn tâm sự với các bạn với tư cách là một wibu đã gần 30 tuổi thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, mình cũng đã cuối đầu 2 gần sang đầu 3 đến nơi rồi. Tuy là thuộc thế hệ 9X, đã đi làm, mấy đứa bạn xung quanh đã có đứa đẻ một lứa con rồi nhưng đến giờ mình vẫn có sở thích sưu tầm và đọc truyện tranh, xem anime. Do mình là con nhà cũng kiểu truyền thống, ông bà, bố mẹ và vài người trong gia đình làm việc cho cơ quan nhà nước (thực ra mình cũng vậy), nên suy nghĩ và sở thích của mình thực sự không được ủng hộ trong nhà. Hiện mình đã đi làm và vẫn sống với bố mẹ vì chỗ đi làm và nhà mình gần nhau. Việc này dẫn đến hệ lụy là các bậc phụ huynh vẫn coi mình là “con trẻ” nghĩ rằng mình không tự lập để làm được bất kỳ việc gì, khiến bố mẹ lo lắng, suốt ngày chỉ đọc truyện “linh tinh” “vớ vẩn”, “vô bổ”…

Đúng là công việc mình làm không nhận được đồng lương cao cho lắm và hiện tại đang dịch nên mình cũng chưa có nhận công việc làm thêm nào nữa, nhưng luôn phải lén lút làm những việc mình thích ngay tại nhà mình thực sự khiến mình cảm thấy mệt mỏi và… chán nản. Bố mẹ luôn chì chiết mình không có ý chí phấn đấu, ỷ lại… trong khi mình chưa làm gì họ đã bảo phải làm thế này, phải làm thế kia… xong thì lại bảo mình không biết làm?! Trong khi mình đã kịp thể hiện gì đâu?!!! Đúng là mình có hơi chậm chạp, chắc do mình là người hướng nội, không thích nói nhiều, nhưng vì thế mà bố mẹ lúc nào cũng lấy đó làm cớ ra chê bai mình, nói mình không chịu va chạm xã hội, lười biếng, không có chí tiến thủ v.v… Đặc biệt là luôn trù dập mình với sở thích đọc manga. Mình luôn tự hỏi là tại sao trên mạng cũng có nhiều người lớn, có khi còn hơn tuổi mình, mà họ vẫn được tự do làm việc họ thích? Cũng có người sống với bố mẹ như mình, nhưng bố mẹ họ đâu có nói gì đâu, còn có nhà ủng hộ cho sở thích của con cái, tại sao nhà mình bố mẹ lại cổ hủ và không bao giờ chịu lắng nghe suy nghĩ của mình như vậy? Cho rằng con mình khác người, vô dụng?

Tại sao mình lại không thể khác những người xung quanh? Dù có nhiều người cũng giống mình, chỉ là họ không ở ngay cạnh thôi. Nhưng bố mẹ thì luôn so sánh mình với những người quen, như một cách để mình phải cảm thấy xấu hổ về bản thân, để mong mình thấy thế mà vươn lên. Nhưng cách đó chưa bao giờ giúp được mình cả. Mỗi lần bị lôi ra để so bì với người khác, mình càng cảm thấy tự ti hơn, chán nản hơn, thấy bản thân mình thật tồi tệ và kém cỏi, không phải là động lực để mình tiếp tục. Càng tự ti, mình càng hành động chậm chạp hơn, càng ít dám đưa ra quyết định, và cũng không còn muốn giao tiếp hay tâm sự với phụ huynh nữa. Đôi lúc mình thấy trầm cảm đến mức không bao giờ muốn nói chuyện hay giao tiếp với ai nữa.

Vậy nên mình rất ghen tị với những bạn mình biết trong những nhóm ủng hộ truyện hay những bạn cùng chia sẻ niềm vui như mình. Tất nhiên giờ đa phần là các bạn năm 2000 đổ đi, học sinh cấp 3, nhưng cũng không thiếu những người dù đã có gia đình, vẫn không từ bỏ niềm đam mê truyện tranh. Mình cũng muốn có cuộc sống tự do như vậy sau này.

Hồi nhỏ mình cũng chỉ biết đến Doraemon hay Conan thôi, phải đến hồi cấp 3, do một bạn giới thiệu, mình mới biết đến One Piece. Từ đó mình thật sự yêu thích manga. Lúc đầu mình chỉ đọc One Piece, nhưng sau khi lên đại học, mình mới có thể tìm hiểu nhiều hơn về vũ trụ manga này. Lúc đấy thì đọc manga, xem anime đã trở thành điều không thể thiếu với mình rồi. Cũng bởi vì là người hướng nội nên mình thích đọc sách. Không phải chỉ mỗi manga, mình cũng thích đọc những cuốn văn học nước ngoài nữa. Mình luôn tự hào là một mọt sách với một sự thích thú sưu tầm sách không giới hạn. Đối với mình manga không chỉ đơn giản là một công cụ để giải trí, mà nó cũng mang đến những kiến thức mà mình không biết nữa. Ví dụ như trước kia mình không hiểu về bóng chuyền, dù cũng thích xem, nhưng sau khi đọc Haikyuu thì mình đã có thể biết được các vị trí người chơi và cách thức chơi, luật thi đấu trong môn bóng chuyền. Tinh thần không bỏ cuộc, ý chí chiến đấu kiên cường, tình yêu thương gia đình và cả sự cảm thông với những kẻ khác với mình nữa, đều được thể hiện một cách xúc động và đáng suy ngẫm trong truyện tranh.

Đọc để hiểu được trên đời này có nhiều loại người khác nhau, nhiều cá nhân với lối sống và cách suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn là “con người” như chúng ta, nên mỗi người nên tìm cách thấu hiểu và lắng nghe họ thay vì chỉ chăm chăm tẩy chay chỉ vì họ “khác biệt”. Trong One Piece, mình đã nhiều lần rơi nước mắt vì những phân cảnh cảm động như vậy. Điển hình nhất là chính trong băng Mũ rơm, nơi có nhân vật chính của bộ truyện, Luffy, làm thuyền trưởng. Họ là những mảnh ghép khác nhau với những màu sắc riêng biệt. Nami, đứa trẻ mồ côi phải tự lực kiếm tiền từ khi còn bé để cứu ngôi làng đã cưu mang mình khỏi một kẻ khủng bố; hay Robin, người bị cả thế giới căm ghét và truy đuổi chỉ vì là người duy nhất sống sót của một hòn đảo có chứa kiến thức về vũ khí hủy diệt, chỉ với điều ước là “Tôi muốn sống”; còn Brook, người đã dành hơn 50 năm lênh đênh, dài đằng đẵng cô đơn trên biển chỉ để giữ lời hứa với những người bạn của mình. Đôi lúc mình nghĩ nếu mọi người cũng tiếp cận truyện tranh với thông điệp được truyền tải như vậy, liệu mọi người có còn chê truyện tranh là “vô bổ” hay không?

Mình muốn ủng hộ nền manga, anime đến với nước mình, không phải chỉ vì mình muốn được tự do theo đuổi sở thích, mà còn hy vọng rằng một thế hệ phụ huynh mới đây sẽ có cái nhìn cởi mở hơn, và suy nghĩ thấu đáo hơn về thể loại sách này. Nếu nói manga, anime là “vô ích”, là vô nghĩa, thì chẳng phải những công sức mà bao người bỏ ra để có 1 quyển truyện, 1 tập phim cũng chả có ý nghĩa gì hết sao? Chẳng nhẽ những giọt mồ hôi, nước mắt, và cả sự cố gắng bền bỉ của họ đều bị coi thường hết hay sao? Nếu đã đọc Bakuman, hay tên tiếng Việt là Giấc mơ họa sĩ truyện tranh, chắc hẳn bạn cũng biết được một mangaka, hay tác giả truyện tranh, để cho ra đời một chương truyện cũng khó khăn như thế nào. Họ phải vượt qua bao vòng loại, kiểm duyệt, đánh giá, chạy deadline hàng tuần, tới mức có thể đi tiểu ra máu, kiệt sức, đột quỵ. Chưa kể giúp đỡ họ còn có những trợ lý, biên tập viên, nhà xuất bản đều cố gắng hết sức để có thể đưa một cuốn truyện đến tay bạn đọc. Không chỉ ở Nhật, mà ở nước nào cũng vậy, để có thể đem một quyển manga đúng chất lượng, đội ngũ biên tập, dịch thuật, xuất bản, in ấn… đều phải đau đầu và cố gắng mỗi ngày. Nếu chúng ta chỉ thấy nó vô bổ, không ngần ngại đốt hoặc xé đi, chẳng phải cũng chà đạp và phủ nhận hoàn toàn công sức, cố gắng của bao người hay sao?

Cuối cùng, điều mình muốn nói là cho mình không gian tưởng tượng không phải là sai. Và truyện tranh, hoạt hình chính là không gian để chúng ta phát huy khả năng sáng tạo của mình. Không nên vì sự quá thực tế, thực dụng, quan điểm của mình mà áp đặt cho các con phải học cách suy nghĩ cho “khôn”, rành đời mà hãy dành cho chúng cả không gian tự do để có thể phát triển khả năng tư duy, sáng tạo và cả trí tưởng tượng của mình nữa. Như nhà bác học Einstein từng nói: “Trí tưởng tượng quan trọng hơn kiến thức. Kiến thức là hữu hạn. Trí tưởng tượng là vô cùng và bao quát toàn thế giới.”

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện