Marvel’s Spider-Man (P.2): Liệu chúng ta có lựa chọn hay chúng ta sẽ mãi làm nô lệ cho thứ gọi là trách nhiệm cộng đồng và bản thân?

Khách mới

  

Đằng sau sức mạnh lớn lao… là trách nhiệm hay hậu quả to lớn đi kèm?

Về lối chơi của Marvel’s Spider-Man, tôi nhận ra gameplay của game có một điểm tương đồng nhất định đối với cơ chế combat Arkham Series đặc biệt là các động tác di chuyển mượt mà đến các kí hiệu cảnh báo cho người chơi có thể né tránh. Tuy nhiên các yếu tố khác như các động tác combo, cách sử dụng vũ khí, cạm bẫy, cách sử dụng môi trường mới chỉ rõ cho tôi những sự khác biệt nhất định và thú vị mà gameplay của Spider-Man khác biệt hoàn toàn so với combat của Batman như thế nào!

Marvel's Spider-Man Versus Batman: Arkham Knight - Who Did It ...

Tôi vốn chưa hoàn toàn đầu tư về khía cạnh combat của Spider-Man bởi sự phức tạp trong các cơ chế sử dụng combo của game qua controller (Quá nhiều nút bấm, những dãy nút bấm dài cần phải được ghi nhớ) mặc dù tôi luôn muốn nhân vật của tôi thể hiện được những đòn đánh đẹp mắt nhất (Tuy nhiên lạm dụng một nút bấm quá cũng không tốt!). Những lúc sử dụng Stealth, thú thật là tôi thường bật menu lên để check combo thêm lần nữa để tạo ra chiến thuật phù hợp nhất với bối cảnh rồi quá trình này cứ tiếp tục mà tôi dường như chả tiếp thu được gì cả mặc dù đã thực hành quá nhiều lần nên đối với tôi thì quá trình này cực kì phiền phức; Giống như bạn đang là một sinh viên Đại học mà không biết cách giải một bài toán lớp 5 vậy mặc dù bạn tốn cả một năm để làm đi làm lại lý thuyết đó!!!

Còn chưa kể những lúc khi tôi phải đối mặt cả chục quân địch trong game thì có một quá trình cũng lặp đi lặp lại một cách nhàm chán không kém (Đưa NPC lên không trung (Spam hình vuông để activate Air Launch) – né đạn – xử nó – đưa thằng tiếp theo lên – rồi lặp lại). Đó là lý do tại sao tôi không phù hợp chơi với những tựa game đối kháng vì tôi rất lười học combo, bởi tôi cho rằng game là khoảng thời gian để nghỉ ngơi đầu óc chứ không phải nhồi nhét vào đống kiến thức tạm thời vào nữa. Vì vậy, tôi cho rằng nhà phát triển game không làm gì sai mà chỉ là họ không thể đáp ứng nhu cầu quá lớn của mọi người thôi (Tất nhiên là ngoài những mặt có thể được cải thiện ra). Nhìn chung, tôi có thể tóm tắt một cách gói gọn cơ chế gameplay trong combat của Spider-Man như này: Combat như God of War còn cơ chế Stealth, phân tích chiến thuật như Assasin’s Creed Series, cơ chế cử động ứng biến và mượt mà như… (I have no idea).

Combat Comparison: Arkham vs Spider-Man PS4 | Fandom

Có lẽ điểm yếu lớn nhất của Spider-Man nằm ở những side quest (Vốn không ảnh hưởng nhiều đến cố truyện chính và cách xây dựng nhân vật) nhưng cũng đủ thú vị để lôi kéo người chơi (Trong một vài tiếng đầu game). Tuy side quest không được đầu tư vì các tuyến nhiệm vụ bị lặp lại quá nhiều, trong đó hoạt động chủ yếu của bạn là thu thập các balo của Peter nằm rải rác khắp thành phố (Tuy cũng khá thú vị do mỗi balo đều chứa một câu chuyện riêng), chụp ảnh các building nổi tiếng ở NYC, các địa điểm research của Harry Osborn (Kiểu nhiệm vụ đối với tôi vừa phiền toái và mệt mỏi), các căn cứ địch (Lần nào cũng gần như y hệt nhau)… mà nếu bạn muốn đạt 100% completion thì cứ việc trải nghiệm qua một khối nhiệm vụ lặp lại xuyên suốt map nhưng cũng khá thú vị theo một cách riêng nào đó. Giống như cứ mỗi lần tôi hoàn thành một nhiệm vụ thì tôi lại mở khóa được một phần cuộc sống của Peter.

How to complete the game in 100%? - Marvel's Spider-Man Game Guide ...

Tôi nghĩ nếu như bỏ qua các side quest nhàm chán và yếu ớt thì Spider-Man vẫn đủ tiêu chí để làm một tựa game chất lượng thay vì theo đuổi cái mác “Game thế giới mở”, kết hợp một phần mạch truyện thường được đẩy lên khá nhanh nên việc nhồi nhét side quest trở nên thiếu tinh tế và bất hợp lý.

Những lựa chọn cuối cùng

Đã đến lúc Peter đối diện với sự thật rằng anh ấy không thể mãi mãi làm Spider-Man, 8 năm cho cuộc đời để làm một New York’s friendly neighborhood là quá đủ, đến một thời điểm nào đó, anh ấy sẽ nhận ra rằng anh ấy không thể cứu được tất cả mọi người.

Spider-Man PS4 - Death of Aunt May (Peter Parker's Auntie) - YouTube

Như tôi đã đề cập đến trong bài viết trước, sự xuất hiện của Spider-Man cho dù muốn hay không đã đòi hỏi thách thức khiến cho những tên tội phạm trở nên khó lường và tinh vi hơn nhằm đủ điều kiện và sức mạnh để chống trả với những thế lực đó nhằm đáp ứng và giữ cân bằng cho cán cân công lý của Nolan.

“We start using semi-automatic, they buy automatic. We start wearing Kevlar, they buy armor-piercing rounds. And you’re wearing a mask, and jumping off rooftops”

_ Jim Gordon _

Tôi nhận ra được rằng sẽ không bao giờ có giới hạn cho tội phạm khi đối phó với Spider-Man, chúng trở nên tinh vi và tàn bạo hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, sẽ ra sao nếu những giới hạn của những tên tội phạm bị bẻ gãy khiến chúng chuyển sự trừng phạt qua những người dân vô tội? Liệu lúc đó những nắm đấm của người anh hùng có phải là biện pháp khả thi nhất. Để rồi tôi nhận ra, sự khác biệt duy nhất của những tên tội phạm và anh hùng là giới hạn đó thay vì những tư tưởng cliché, vô căn cứ. Tôi cảm thấy đồng cảm với những câu chuyện riêng của những tên phản diện trong Spider-Man bởi họ chẳng khác gì những tên nổi loạn (Không phải xấu nhưng quá ích kỉ). Sở dĩ họ đều là những con người với những khát vọng khác nhau, họ thật đáng thương trong một xã hội cũng ích kỉ không kém nơi đã đưa họ vào con đường cùng. Rơi xuống đáy của xã hội, cái ác của họ bắt nguồn từ những bế tắc thay vì tham vọng độc chiếm thế giới.

Đáng buồn thay, Peter là người đã giải phóng bọn chúng với khát vọng tuổi trẻ của mình. Cậu vẫn còn hi vọng vào Octavius – Người đã giúp Peter nhìn thấy một cuộc sống ý nghĩa hơn về phía trước, như một người cha dẫn lối cho cậu vào một cuộc sống không mặt nạ. Với giáo sư Octavius, Doc Oc tượng trưng cho những tham vọng, bức bối, đố kị của mình mà ông đã tìm cách kìm nén bấy lâu nay trước mối thù với Norman Osborn. Vì thế tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của ông trong việc duy trì nguồn tài trợ cho dự án nhằm cứu rỗi không những người dân mà cả bản thân ông.

Đáng buồn thay, ông chọn cách trút cơn thịnh nộ của mình lên những người dân vô tội để trả thù giống như cách mà Spider-Man đã (một cách ích kỷ) đối xử với tên tội phạm đã giết Uncle Ben để rồi giờ đây cậu đã phải đánh đổi mạng sống của Aunt May trong hồi cuối của game với tư cách và trách nhiệm của Spider-Man thay vì một Peter Parker. Chúng ta sẽ tự hỏi: Liệu đối với những con người thực thi những điều phi thường nhưng trở nên ích kỷ trong xã hội thì sự khác biệt trong con người họ được đánh giá qua mục đích hay lựa chọn của họ?

8 Villains We Expect To See In Spider-Man 2

Khi New York trở nên náo loạn vì cân bằng thế lực bị đảo lộn bởi Kingpin bị bắt giam, khiến cho thế giới ngầm chuyển hóa thành một tập đoàn. Ảo tưởng của Spider-Man về việc một mình chống lại cả một đội quân nhằm cứu vãn cả thành phố trở nên hão huyền. Cũng như thuyết cán cân công lý của Nolan, để đấu tranh với tội phạm, ta cần những anh hùng không đeo mặt nạ như cảnh sát, công tố viên, thẩm phán vì đôi khi những anh hùng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Không một hành động của một anh hùng nào là không mang lại hậu quả, đôi khi là mạng sống của những người mà họ yêu thương hay của những người dân vô tội. Chính điều này đã tạo sức nặng cần có cho một thể loại như siêu anh hùng thay vì truyền tải những biểu tượng về hi vọng và dũng cảm một cách xa vời. Để rồi chúng ta có thể tự hỏi: “Liệu chúng ta có thực sự cần một siêu anh hùng hay một đấng cứu thế?”.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện