Mới hôm rồi mình vừa mua một cái Ukulele, từ này trong tiếng Hawaii là “món quà mang tới đây”, nghe vừa vớ vẩn mà vừa vui nhỉ? Thoạt đầu mình mua nó chỉ với ý định rằng có thể mang nó đi khắp nơi trong ba lô sau lưng, mình nghĩ về những hôm đi chơi xa hoặc những hôm ngồi ấm áp với kotatsu trong một căn phòng trên tầng có view nhìn ra bầu trời rộng lớn. Mua về được dăm hôm thì lại gọi nó là cây Kẹo luôn, thật ra thì tại vì nhìn nó thấy y sì một cái kẹo mút.
Nếu cây Kẹo cũng có nhận thức, liệu rằng nó có nghĩ về việc ngày hôm nay nó ở trong một của tiệm nhạc cụ ở Nhật Bản nhưng ngày mai nó lại ở trong tay một thằng người Việt ất ơ nào đấy? Mình nghĩ nó sẽ khá là khó chịu khi nghĩ về chuyện đó, chưa kể lại bị gảy bởi một đôi tay thô kệch, thảo nào tiếng nó phát ra y như bị bóp cổ. Nhưng mà mới hồi chiều nay thì cái tiếng của nó đã đỡ hơn tí xíu rồi, nó gắn bó với mình hơn rồi sao? Mình thích nghĩ là nhạc cụ chọn mình hơn là mình chọn nhạc cụ nên mới bày ra cái đống suy nghĩ linh tinh này. Nếu vậy thì mình cá là vì cây Kẹo chưa bao giờ ngờ rằng một hôm sau ngày nó được rời khỏi cái kệ hàng ấm áp ở Parko nó lại được đưa tít lên núi ngắm hồ, ngắm trời, ngắm trăng lên hoặc thậm chí xém tí nữa được ngắm bình minh nếu không vì vài cốc bia rồi. Hẳn là cây Kẹo cũng ý thức được vận may của nó mà phát ra cái âm thanh ấm áp hơn được một chút xíu, đâu phải cái Ukulele nào cũng được vậy, có những cái có khi phải nằm lại mãi trên kệ ấy chứ.
Nếu phải nói về chuyến phiêu lưu kì lạ của cây Kẹo thì nó bắt đầu với việc bị nhét vào ba lô và bị lôi ra đường giữa trời trưa nắng. Có lẽ nó khá là ổn khi nằm gọn trong cái ba lô to tướng đó, thi thoảng lâu lâu có người lại sửa sang lại tư thế cho nó thoải mái hơn, nhưng tệ nhất là đôi khi bị u đầu vì sự lơ đễnh đến vô tư lự nào đấy. Dạo một chút bên bờ một dòng sông cạn quánh, một chút bên dãy phố vắng người ngày thứ 7, ngắm nhìn một chút những cánh anh đào héo úa đang dần bị thế chỗ bởi những chấm xanh lá cây đầy nhựa sống. Cây Kẹo có biết rằng hên cho nó là trời đã ấm hơn rất nhiều kể từ mấy ngày trước, nhưng hẳn nó sẽ tiếc nuối khi nghe vậy, sẽ tiếc vẩn vơ những ngày lạnh âm độ, những ngày ngập một màu trắng xóa của tuyết mà phải nằm oài trên kệ hàng. Cứ mãi suy nghĩ, chẳng mấy chốc nó được đưa tới một căn phòng nhỏ, tại đây nó được nhìn thấy một ô cửa sổ ngập nắng với cả gió, dù là nắng ban trưa nhưng vẫn ấm lắm và nó vang lên những nốt nhạc đầu tiên bên ô cửa đó. Cơ mà thi thoảng nó lại bị xếp xó và bị thay thế bởi một gã guitar to kềnh nào đó.
Bẵng đến chiều, người ta lại nhét nó vào ba lô và lôi ra ngoài, lúc này trời nhá nhem tối rồi, lại se se lạnh cơ. Nó được dẫn vào một con đường lạ hoắc, đi về phía những ngọn núi xa xăm mà hẳn là nó luôn chỉ biết ngắm nhìn trước giờ. Dọc đường đi, nó được làm bạn với mấy chú bồ công anh, mà một lúc sau thì bọn bồ công anh ấy lại kéo nhau đi với gió tất thảy, rút cục chỉ còn có nó với một đoàn con người ồn ào, trò chuyện vang vọng cả núi rừng. Trời lúc này đã tối sập. Nó vẫn đi, vẫn cứ đi cho đến khi nó dừng lại một cái hồ to tuyệt đẹp, dù rằng là giữa trời tối đen như mực. Ở nơi đó, nó ngắm nhìn cái hồ, nó nghĩ về việc quay trở lại nơi này vào một buổi sáng đẹp trời, hoặc ít nhất thì giờ nó sẽ đợi ở đây một lát để được thấy mặt nước hồ lấp lánh dưới ánh trăng. Nhưng không, nó lại bị xách đít đi, nhưng đi với những dự định và hy vọng một hôm đẹp trời nào đó nó sẽ được quay lại hồ nước này hoặc thậm chí là những chuyến đi xa hơn nữa. Quả là một cái hồ đầy cảm hứng, nó nghĩ vậy.
Thế là nó lại đi tiếp, đi mãi trong đêm tối với ánh đèn trắng lay lắt, nhưng tuyệt nhiên nó không hề thấy cô đơn hay sợ hãi trong bóng tối này. Một phần là vì những con người kia ồn ào quá, cô đơn thế đéo nào được, một phần là vì nó cũng vui lắm khi nghĩ về những câu chuyện phiếm ồn ào kia của bọn họ. Thứ mà nó đã luôn lắng tai nghe từ đầu đến giờ. Một lúc sau thì bầu trời đen ngòm kia bắt đầu xuất hiện những chấm sáng đầu tiên. Như một điều hết sức tự nhiên, nó dừng lại để ngắm nhìn bầu trời đầy sao đó, nó đã nghĩ là không được dữ đội như “Đêm đầy sao” nhỉ? Nhưng đồng thời nó cũng nghĩ thế này cũng vẫn tuyệt vời hơn là chìm ngỉm trong sự nhàm chán của một trung tâm mua sắm. Nó được người ta chỉ cho chòm sao Bắc Đẩu thực sự trông ra làm sao, thứ mà nó vốn trước giờ vẫn lầm lẫn. Nó lại được nghe những câu chuyện phiếm không ngớt dưới trời sao và bên cạnh những cỗ máy bán hàng tự động, biểu tượng của một nền văn minh giữa chốn này. Nhưng hơn cả là nó được nhìn thấy một vầng sáng xa xôi phía chân trời, đoán già đoán non mãi cho đến khi phải thừa nhận đó là Mặt Trăng. Phải rồi, là Mặt Trời thế đéo nào được, nó đã đinh ninh như vậy!
Một lúc sau, nó lại được trở về căn phòng kia. Nhưng lần này nó được yên vị bên cạnh tay guitar to bản kia. Nó nằm ngầm nghĩ về chuyến phiêu lưu ngắn ngủi nhưng không kém bất ngờ và trên hết là đầy cảm hứng trong khi bọn người kia loay hoay qua lại làm gì đấy, dĩ nhiên là kèm theo những câu chuyện phiếm không ngừng nghỉ. Nó vui chứ, nó vui vì ngày hôm nay là một chuỗi những sự kiện kì lạ nối tiếp nhau, khó đoán nhưng bởi vì vậy nên mới thật thú vị. Nó vui vì nó trông chờ vào những ngày dài như vậy, nó vui vì những ngày như vậy mới là lý do để nó rời khỏi vùng an toàn của mình, rời khỏi cái kệ hàng ấm áp kia. Cứ như vậy nó chìm vào giấc ngủ với hy vọng về những ngày dài tiếp theo, những sự kiện mơ hồ, bí ẩn, luôn luôn khiến nó phải tò mò và đồng thời cũng là thứ giúp nó sống chứ không chỉ là tồn tại, thứ giúp nó có thể tiếp tục vang lên những nốt nhạc của mình một cách hồn nhiên nhất.
22/4/2019
Matsumoto, Nhật Bản.