Tôi, như bao người cùng tuổi, mà không, như bao người từng vượt qua cái cấp 3 cùng khoảng thời gian cuối cấp, đã phải bỏ hầu hết mọi thứ giải trí như game, truyện, phim,… trong thời gian dài trước kì thi Đại học, kì thi quyết định tương lai. Vào thời điểm đang ôn thi, tôi đặt ra cho mình nhiều, rất nhiều kì vọng cho sau này, rằng “cố thi xong đã”, rồi mình sẽ chơi tất cả những game mình muốn để bù lại cho quãng thời gian “ăn chay” học hành. Chính nó trở thành một phần động lực, khiến tôi cố gắng hết sức để học hành.
Cũng chẳng biết vì sao, sau khi thi rồi tôi lại không động gì vào game hay mấy thứ ấy nữa, phần vì chẳng còn hứng thú, phần vì quá mệt mỏi sau những ngày ôn thi nên chẳng muốn làm gì. Trước kia tôi luôn mong chờ tới một ngày, ngày mình thoải mái bật máy tính, pha cốc trà, hay cốc cà phê ngồi chơi đêm mà chẳng lo giáo viên nào giục nộp bài, chẳng có tiếng chuông hẹn giờ nào làm phiền. Cơ mà giờ tôi chỉ vật vờ chờ ngày qua ngày, không mục tiêu, không sở thích. Rồi tới ngày nhận kết quả thi, tôi càng nản hơn nữa, vì nó không được như mong muốn. Tối hôm nọ tôi ngồi làm thủ tục nhập học, vẫn với cái tâm trạng chán nản như thế. Bất ngờ Steam thông báo một game trong wishlist vừa được phát hành, một game visual novel, tôi tải về, không suy nghĩ gì nhiều.
“Find love or die trying”, kì thực thì tôi còn chẳng biết nó nằm trong wishlist từ lúc nào. Không nhớ khi ấy trong đầu tôi nghĩ gì, đại khái là muốn chơi thử vì thấy nó nhẹ nhàng, chứ nào có quan tâm cái gì khác. Vì sao lúc đó tôi quyết định chơi game này thì cũng không hiểu luôn, “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” đó :)). Qua trailer, tôi không đặt hy vọng lớn ở game này vì trông có hơi sơ sài.
Mà đúng thật, vừa vào game tôi đã thấy cốt truyện chẳng có gì đặc biệt lắm. Nhân vật chính bị mất trí nhớ, tham gia vào một Dating Show. Có 7 ngày để ta (nhân vật chính) hẹn hò với 5 cô gái, sau cùng nếu cầu hôn thành công được với 1 trong 5 người, ta sẽ thành công, cùng cô gái đó rời khỏi hòn đảo, đồng thời sẽ được Katherine (người quản lí chương trình) giúp ta lấy lại kí ức.
Trái lại, đây là một game show, nó cần có rating cao để được phát sóng, chương trình bị cắt đồng nghĩa ta sẽ bị giết; nếu cầu hôn thất bại, hoặc cố trốn thoát khỏi đây, hoặc nói ra điều này với người khác, tất cả cũng đều dẫn đến cái chết. 5 cô gái cùng tham gia game show bao gồm Violet, Allie, Yui, Terra, Scarlett.
Phần khởi đầu, ngay cả một đứa cực kì ít khi chơi và ít có kinh nghiệm gì về visual novel như tôi cũng thấy rằng nó không có chút gì đặc sắc, nếu không muốn nói là tầm thường, hơn nữa còn có vài lỗi đánh máy. Nhạc nền càng không có gì ấn tượng, nhưng artwork thì lại khá ổn, hay là do tôi dễ dãi thì không biết. Có lẽ cũng vì dễ dãi mà tôi ngồi chơi tiếp. Kể tới 5 cô gái, câu chuyện của mỗi người được xây dựng không thật sự chi tiết, nhưng vẫn có liên quan tới mạch truyện chính. Và cứ như thế tôi tiếp tục đi theo các nhân vật, tìm hiểu câu chuyện của họ. Đi qua các xúc cảm khác nhau, tôi càng bị lôi cuốn hơn để rồi chơi một mạch thẳng từ đầu đến khi kết thúc.
Cho tới tối hôm trước, tôi từ chối hết khi được rủ chơi game, bỏ qua mọi lời mời. Tôi lúc ấy chẳng ham gì cả, từ game online như League of Legend, Valorant, v.v… mà trước kia tôi hẹn các bạn mình rằng “thi xong chơi”; cho tới cả Ori, Batman: Arkham Knight mà ngày nào đang chơi dở. Thế mà ngay ngày hôm sau tôi lại ngồi 8 tiếng tới đêm khuya để chơi xong game này. Trong lúc chơi tôi luôn nghĩ trong đầu rằng chẳng mong chờ gì ở nó, chắc vì thế nên vài cái twist dễ đoán của game cũng khiến tôi bất ngờ. Mà cũng không hiểu vì gì mà tôi lại bị cuốn hút đến vậy. Cũng khá lâu rồi, tới hôm đó tôi mới có lại cảm giác thích thú khi chơi, sự tò mò với cốt truyện, thả mình theo nhân vật. Tất cả đều do một game mà tôi thậm chí ban đầu chẳng quan tâm và tự đánh giá là tầm thường. Game kết thúc, đọng lại bên trong tôi chút gì đó mãn nguyện, vừa thích thú, vừa nhớ.
Sau cùng đây là một free visual novel, việc nó không có lỗ hổng (hoặc không đáng kể) trong cốt truyện, cùng với không bị phi logic quá mức, artwork ưa nhìn,… là đủ để người dễ tính như tôi thấy hài lòng. Nhưng kể cả thế, sao nó có thể khiến tôi vui thích đến mức ấy? Vì sao thì đến tôi cũng chẳng biết, “đúng người đúng thời điểm” chăng? Dù thế nào đi nữa, may mắn rằng tâm trạng của tôi đã tốt hơn. Qua những ngày tự làm bản thân mệt mỏi, tự bó buộc mình trong chán nản, cuối cùng tôi cũng vui lên một chút.
Có điều nếu ai đó đọc được những dòng này và vào chơi game với một tâm thế háo hức, thì chắc hẳn sẽ phải thất vọng. Bản thân game này không tuyệt như thế. Có hàng tá điểm trừ để kể ra với một game indie như thế này, đống khuyết điểm kia có khi kể không hết, nhưng mà nó đâu có quan trọng khi mà từ ban đầu, trước cả khi chơi, tôi đã xác định điều ấy rồi? Và để rõ ràng hơn, đây cũng không phải review hay đánh giá game, tôi chỉ đang chia sẻ câu chuyện nhỏ của mình, một biến số trong cuộc sống để tôi hiểu rằng “ngọn lửa” trong người mình quan trọng tới nhường nào. Thế giới của tôi thật tầm thường, game, sách, phim, truyện, gia đình, bè bạn,… hết thảy thật chẳng có gì lớn lao. Nhưng may sao chính vì nó như mặt nước lặng thinh nên chỉ một tác động nhỏ nhoi tầm thường khác cũng đủ làm nó rung chuyển trở lại, một rung động tầm thường. Tôi thầm thấy mình may mắn vì vẫn còn có thể thích thú với những gì mình từng gắn bó.
Còn cớ gì lại là game này, như đã nói trên, tôi cũng đâu biết. Một game bình thường bỗng trở nên khác biệt đối với tôi, gợi lên bao nhiêu cảm giác mà lâu lắm rồi tôi chưa thể có. Tự nó không hề đặc biệt, nhưng cách nó khiến tôi thấy thoải mái và mang đến sự hào hứng thì có. Hay chăng, thứ tôi cảm nhận được không phải chỉ có cảm giác hứng thú, mà còn là bản chất, lí do của việc tôi chơi game. Bản thân tôi, từng thấy rất nhiều người ngập ngụa trong công việc mà buộc phải bỏ đi sở thích của mình, dù cho là người có điều kiện, tiền bạc hay không. Đối đầu với vô vàn những mối lo, ưu phiền trong cuộc sống thường nhật bỗng khiến người ta nhạt nhẽo và nguội lạnh đi nhanh quá. Tôi không phải kiểu người coi trọng, tung hô tuổi trẻ tới mức tôn sùng nó. Tôi muốn cảm nhận cái riêng của từng giai đoạn trong đời người, và ngay lúc này, tôi còn trẻ, đó là lý do ngọn lửa trong tôi hãy còn mặn mà và ấm áp lắm. Tôi mừng vì việc chơi game, sở thích của mình, giờ phút này vẫn đang làm tốt việc của nó, như nó vẫn làm đó giờ.
Tóm lại, vấn đề muốn nói từ đầu tới giờ đó là tôi rất may mắn khi tìm được một game như vậy, tôi cũng nhìn nhận lại giá trị của mỗi game. Và tôi mong rằng, mỗi người chơi game, trong những tao đoạn mỏi mệt, giữa những tiếng kêu não nề, những giọng gào thét đoạn trường trong đời, sẽ tìm thấy, hoặc được tìm thấy bởi một game tầm thường như tôi vừa tìm được vậy. Đó có thể sẽ là một nguồn cảm hứng để cho mọi người làm nên những việc vĩ đại, lớn lao, nhưng cũng có thể khiến những sự cố lớn lao trở nên nhỏ bé và tầm thường. Chúc may mắn!