Koudelka thoát ra và lọt vào dưới tầng hầm của tòa nhà trong vườn và cố gắng mở một cánh cửa. Edward xuất hiện ở phía bên kia và họ cùng tìm cách để hội tụ lại với nhau.
Koudelka: Tôi ở đây. Anh đang ở đâu?
Edward: Cô đâu rồi? Tôi vẫn chưa thấy?
Koudelka: Tôi ở đây.
Edward: Chúa ơi, cô đây rồi, tôi lo lắm đấy. Cô có ổn không? Cô không bị thương đấy chứ?
Koudelka: Không. Tôi ổn. Còn anh thì sao?
Edward: Chúng tôi gần như đã bị áp chế bởi con quái vật đó. May mắn thay tôi đã đi xuống hành lang, những bức tường tạm thời khiến chúng tôi không thể quay trở lại đường cũ được. Tôi biết chắc là cô sẽ tìm cách để thoát ra ngoài khu vườn. Cô ở đây rồi, hãy để tôi tìm cách mở cửa…
Koudelka: À. cánh cửa này kẹt rồi
Edward: Chết tiệt. Có cách nào không? Không phải bên trên cô là một cánh cửa sao?
Koudelka: Có. Có một cánh cửa khác đối diện với nhà thờ.
Edward: Nhà thờ. Đúng vậy, phải có một lối thoát khác, một hành lang bí mật chẳng hạn?
Koudelka: Anh chắc chứ?
—- Edward ngắt lời.
Edward: OK. Chúng ta hãy tạm thời chia ra thêm một lần nữa. Koudelka. cô cứ tìm cách bắt đầu từ cánh cửa đó. Tôi và James sẽ đi dọc theo những bức tường. Tìm một nơi để tập hợp lại… Có lẽ là thông thoáng hơn chỗ này.
Koudelka: Hiểu rồi!
Edward: À Koudelka này (Giọng trầm lại)
Koudelka: Sao cơ?
Edward: Hãy cố gắng sống sót đấy nhé?
Koudelka: Anh cũng vậy…
Koudelka tiếp tục lang thang và tìm được đường ra một khu nghĩa địa. Cô luôn cảm thấy bất an nhưng dường như nó là một điểm báo… Phía trước mặt cô là mộ của Thánh St.Daniel… Tìm kiếm chút sự thanh thản và phước lành… Cô quỳ xuống và cầu nguyện. Đằng sau cô là một cái bóng đen… nhưng không hề có sự nguy hiểm nào ở đây cả? Cái bóng hóa ra chính là cái xác ướp mà cả cô, Edward và James đã từng gặp trước đó trong thư viện.
“Âm thanh vang vọng lên bầu trời đêm đầy nhức nhói: Ôi… Hỡi những kẻ hữu trên thế gian hãy ăn năn bây giờ… Ngày phán xét đã cần kề… Âm thanh gào thét 7 tội lỗi sẽ chiếm trọn lấy thiên đường và tất cả những kẻ tội nhân sẽ bị thiêu cháy trong cơn thịnh nộ của Chúa. Er, nhưng tôi, không, tôi không chết, hmmm… Cái chết không hề có ranh giới. Nó là một phần không thể thiếu của mỗi cuộc sống. Và sau cho cùng… thì cái chết vẫn là một hành động của sự ân sủng và tình yêu từ Chúa…. (Nhìn thấy Koudelka)
Oh quả là một phép màu đúng không? Daniel Scotius Erigana… Một người thánh thiện… Nhưng người đàn ông đó lại không có trái tim trong cơ thể ông… Tôi vẫn cảm ơn ông đã xây dựng tu viện này…
Koudelka: Còn ông là?
“Oh… Tôi chưa được lịch sự cho lắm nhỉ? Tên tôi là Roger Bacon, tôi là một thầy tu thuộc dòng Franciscan (Bắt tay Koudelka).
Koudelka: Thế mà tôi cứ tưởng ông chỉ là một cái xác khô quắt cơ đấy.
Roger: Vâng, cô hoàn toàn đúng khi đánh giá về tôi. Thiếu ánh sáng nghe có vẻ dễ chịu hơn khi nhìn vào ngoại hình của tôi. Có một thời gian khi tôi được ca ngợi là một trong những pháp sư hùng mạnh, nhưng dường như năng lực của tôi đến và đi theo sự vô tận của thời gian… Tôi chẳng thể làm được gì về chuyện đó nhỉ?
Koudelka: Ông là một con người kì lạ. Đó là nếu ông có thể được gọi là một con người…
Roger: Tôi đã từ bỏ khái niệm “con người” của mình từ hàng trăm năm trước. Tôi không còn là một con người, tôi không ngần ngại trả lời các câu hỏi liên quan đến sự tồn tại của tôi, nhưng tôi vẫn chưa biết chính xác mình là ai…
Koudelka: Tốt thôi. Dù sao đó không phải là điều tôi cần biết. Nhưng hãy nói cho tôi. Tại sao ông lại chọn ngủ ở một nơi xa lạ như thế này?
Roger: Tôi chưa bao giờ có thể thức dậy trong một tâm trạng tốt. Và tôi chỉ định nghỉ ngơi sau một thời gian dài mà thôi… Năm nay là năm bao nhiêu rồi vậy? Có phải chúng ta vẫn dùng lịch Gregorian (*1)?
(*1) Lịch Gregorian là bộ dương lịch công giáo hiện hành cho đến bây giờ.
Koudelka: Ông đang định bịp tôi hay ông đang nghiêm túc đấy?
Roger: Tất nhiên tôi đang nghiêm túc. Chiếc đồng hồ tôi sở hữu quá lớn so với quan tài.
Koudelka: Bây giờ là năm 1898.
Roger: Chúa lòng lành. Tôi đã ngủ gần một trăm năm.
Koudelka: Chà, tôi đoán có một số điều vẫn có thể làm ông ngạc nhiên.
Roger: Cẩn thận đấy, cô không bao giờ biết được đâu. Khi cuộc sống không còn yếu tố bất ngờ nữa thì đó là khi cô đang đi trên con đường về với Chúa đấy (Nhìn cô với một ánh mắt cảm kích)… Dù sao đi nữa. Tôi vẫn rất cảm kích cô vì đã đánh thức tôi dậy… Tôi sẽ giữ cánh cổng mở cho cô và cô chỉ việc đi qua mọi lúc…
Koudelka: Tại sao ông lại làm điều này cho tôi?
Roger: Dường như bạn bè của cô đang chạy điên cuồng trong tu viện. Họ đang gây náo loạn với rất nhiều tiếng ồn. Phiền cô bảo họ im lặng giùm.
Trong khu vực thư viện. Koudelka hội ngộ với Edward và James trong căn phòng đầy những bản in các kí tự kì lạ. Họ đều ngạc nhiên khi Koudelka vẫn một mình sống sót trong suốt khoảng thời gian dài đó.
Edward: Koudelka! Ơn trời cô vẫn ổn!
Koudelka: Không hoàn toàn. Tôi có một số tin xấu đây. Tôi đã gặp lại những người quản gia. Cả hai vợ chồng.
Edward: Thật sao? Họ đã ở đâu?
Koudelka: Họ đã chết. Mọi thứ đã rõ ràng, họ chính là những kẻ chịu trách nhiệm cho việc giết tất cả những tên trộm và những kẻ liều lĩnh đang lẻn vào tu viện. Và với lý do chính đáng.
James: Không. Tôi không tin điều đó.
Koudelka: (Lên giọng) Ông nên biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Ogden đã cố gắng trả thù cho cái chết của Elaine.
James: Cái chết. Của Elaine? Tôi không tin điều đó. Điều này là không thể nào? Không?
Edward: Elaine là ai? Có ai biết cô ấy?
Koudelka: Tôi không rõ. Tất cả những gì tôi biết là linh hồn của Elaine đã gọi tôi đến đây, đến đúng địa điểm này. Nói cho tôi biết, Elaine là ai? Và còn Patrick? (Nhìn James) Những người quản gia đã nói với tôi rằng những tên cướp đã đột nhập vào nhà của Elaine trong khi Patrick đi vắng và giết hại cô ấy… Elaine là ân nhân của những người quản gia, vì thế mà họ đã tự mình giết chết từng tên cướp và bất kì kẻ liều lĩnh nào mà bước vào nơi này. Đó… là một hình thức trả thù do họ sắp đặt…
James: (Rất bình tĩnh và lần đầu tiên mà ông áp chế được tâm trạng của mình trong khi giao tiếp). Tôi là dân Ai-Len như mọi người thấy. Mặc dù chỉ là một gia tộc nhỏ, gia đình tôi đã có một công việc kinh doanh thành công và sớm gửi tôi đến một trường học mà tôi yêu thích ngay từ khi tôi còn nhỏ. Tôi sớm được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở Anh. Với sự giúp đỡ từ cha mẹ tôi thì tôi đã quyết định vượt đại dương và sang đây. Tôi đã gặp Patrick cũng học cùng trường đại học. Chúng tôi đều học hóa học và có chung một con đường. Cũng trong khoảng thời gian đó, chúng tôi bắt đầu tranh giành tình yêu của một người đẹp, Elaine. Cả tôi và Elaine đều say mê nhau… Tôi yêu Elaine bằng tất cả trái tim mình. Omnia vinsut Amour (*2).
Nhưng tình yêu không chinh phục được tất cả. Tôi sớm nhận ra rằng tôi thiếu địa vị xã hội và gia sản cần thiết để có thể chăm sóc đúng cách cho một tiểu thư như Elaine. Tôi từ bỏ mối tình của mình và mở đường cho Patrick. Để vơi bớt nỗi đau của tôi, tôi đã tham gia nhà thờ và bỏ lại thế giới trần tục phía sau. Và vì là người cầu toàn, Vatican ban cho tôi một chức đức giám mục và phụ trách một số công việc và vấn đề rất quan trọng…
Nhưng thật khó để có thể ngừng suy nghĩ đến sự ràng buộc của cảm xúc… Mặc dù tôi đã không được gặp lại họ trong hơn hai mươi năm, tôi đã chúc họ mọi điều tốt đẹp nhất có thể trong cuộc sống của họ. Và nếu không phải vì chuyện này, tôi thật sự khó mà nghĩ được về chuyện sẽ gặp lại Patrick! Đúng rồi. Patrick! Bạn của tôi… Làm sao có thể? Anh hứa với tôi rằng anh sẽ chăm sóc Elaine và làm cho cô ấy hạnh phúc cơ mà. Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ… (Ngậm ngùi và khóc than).
(2*) Omnia vinsut Amour: Tình yêu chinh phục tất cả – Trích từ thơ của Virgil và tranh của Caravaggio.
K: Là một nhân chứng cho tội ác đẫm máu của hai người quản gia, tôi cảm thấy hơi khó tin khi 2 người quản gia đã hành động để trả thù một mình như vậy. Tin tôi đi… nó là những thứ mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Và tại sao những con quái vật lại tràn ngập khu đất thánh này? Không thể! Có một bí mật lớn hơn trong chuyện này mà chúng ta chưa khám phá. (chìa tay ra) Đây là chìa khóa dẫn đến khu biệt thự của Patrick. Chúng ta khởi hành chứ?
Bọn họ men theo đường hành lang đi sâu hơn vào trong khu dinh thự của Patrick. Bên trong có một gian phòng nơi cả nhóm thu thập được các thông tin thiết yếu cũng như chuẩn bị cho cuộc chạm trán của bản thân với Charlotte… Dù tận sâu họ đều biết họ không thể nào nỡ lòng làm đứa trẻ này tổn thương kể cả sau khi nó đã chết và trở thành một hồn ma lang thang, tìm kiếm một mục đích mà cuộc đời nó khi sống đã không được có…
Koudelka tìm thấy những bức thư mà mẹ của Charlotte đã cố gắng gửi cô bé… Thì ra những bức thư vẫn đến được nơi này, mẹ của cô bé là Sophia Dorothea của xứ Celle… Nhưng Charlotte đã không bao giờ được tiếp cận với chúng… Vì cô bé đã bị chặt đầu ngay sau khi họ quyết định họ không cần cô bé nữa… Đây là hậu quả của những mâu thuẫn và sự tranh giành quyền lực, âm mưu giữa con người với nhau đã đẩy đứa trẻ vô tội này vào chỗ chết mà cô bé chưa bao giờ đáng phải nhận…
Koudelka: Charlotte. Nếu em cứ tiếp tục, em sẽ là kẻ duy nhất đau đớn ở đây…
Charlotte: Tôi không đùa đâu. Tôi không muốn sự thương hại của các người. Tôi đã có đủ rồi… ĐỦ RỒI!!!
Bàn ghế xung quanh chao đảo, những làn sóng tạo ra những trận rung chấn khủng khiếp… Charlotte vẫn cứ tiếp tục… Càng ngày càng dữ dội… Cảm xúc của cô bé đang lên đến đỉnh điểm… Cô bé đã thất bại rất nhiều lần trong việc chôn sống 3 người này… Giờ cô bé đã quá mệt mỏi và chán nản… Muốn kết thúc trò chơi này càng nhanh càng tốt…
Koudelka: Charlotte hãy lắng nghe chị… Chị hiểu em mà…. Bọn chị giống em nhiều hơn em tưởng đấy…
Charlotte: Cô không bao giờ có thể hiểu được tôi. Làm thế nào cô có thể? Tôi chưa bao giờ được ra khỏi nơi này… Tôi được sinh ra trên cõi đời này chỉ để bị xử tử! Khi tôi sinh ra chưa được bao năm… một linh mục đã đến gặp tôi và nói: “Lạy Chúa, xin vui lòng chấp nhận tội lỗi bé nhỏ tội nghiệp này vào vương quốc ánh sáng của ngài!…” Nói cho tôi đi? Tôi đã gây ra chuyện gì mà đáng phải bị như thế? Có phải đó là lỗi của tôi vì đã Đầu Thai Không đúng lúc? Nói cho tôi đi? Nếu như tôi sinh ra chỉ để chết theo cách đó thì tại sao mẹ tôi còn muốn có tôi?
Koudelka: Ồ, vậy thì… mẹ chị cũng đã bỏ rơi chị để chị chết đấy (?). Em biết không? Chị đã luôn cô đơn từ khi còn là một cô bé, giống như em vậy, đó là lí do tại sao…
Koudelka cố gắng gồng sức lên để hét trong khi cơn cuồng nộ vẫn đang rất dồn dập…
Charlotte: Đó là lý do tại sao ư? Đó là lý do tại sao chị hiểu tôi à? Đó là lý do tại sao chị yêu tôi? Đừng làm tôi cười. Chị không bao giờ giống tôi. Chị vẫn còn sống sờ sờ ra đấy thôi? Ý của chị là gì? Là chị cô đơn và chị hiểu á? Tha cho tôi cái giọng cao thượng đó đi… (giọng giận dữ và mỉa mai).
Koudelka: Oh Charlotte, chị rất xin lỗi. Chị muốn em thật sự hiểu… Chị thật sự…
Charlotte: NGUYỀN RỦA CÁC NGƯỜI!
Koudelka: Cái gì? (bị sốc)
Charlotte: NGUYỀN RỦA TẤT CẢ CÁC NGƯỜI!
Koudelka: (thở hổn hển) Charlotte.
Charlotte: Chị, 2 tên bạn của chị… TÔI SẼ GIẾT TẤT CẢ! Tại sao tất cả các người không chịu chết đi. CHẾT ĐI! Khi tất cả mọi thứ đều chết đi và biến mất thì tất cả sẽ đều giống nhau… Chỉ khi đó các người mới mới hiểu nỗi đau của tôi. Tôi hiểu cảm giác hối hận chính cái ngày mình sinh ra là như thế nào! CHẾT ĐI! Tôi sẽ giết các người. Giết! GIẾT HẾT! GIẾT CÁC NGƯỜI!
Cố gắng kìm nén tất cả, Koudelka chìa ra những bức thư và cố chuyển nó cho Charlotte trong cơn đau do những đợt sóng của sự cuồng nộ từ Charlotte tỏa ra, Edward và James cũng đang cố gắng vật lộn… Sau tất cả, dù thắc mắc rằng nó có đáng không nhưng 3 người này vẫn chọn 1 giải pháp nhẹ nhất cho Charlotte… Sau biết bao lần cô bé cố giết chết cả 3…
Koudelka: Charlotte, em có biết những thứ này là gì không? Chúng là thư của mẹ em đấy…
[Những bức thư bay lên và được hấp thụ vào Charlotte.]
Charlotte: Mẹ tôi? Thư từ ư? Có rất nhiều! Sao lại nhiều thế này?! Chuyện gì?
Koudelka: Em có biết rằng mẹ em là nữ hoàng của Hanover? Có vẻ như sau khi em được sinh ra trong bí mật, mẹ em đã bị nhốt trong lâu đài Ahlden. Ngay cả khi bà ấy bị giam cầm ở đó, bà ấy đã gửi nhiều thư cho em… Gửi tới khu đất thánh này! Bà ấy không bao giờ biết mặt mũi em ra sao, nhưng bà ấy thường tưởng tượng trông em như thế nào, rằng em xinh đẹp như bà ấy thời trẻ vậy… Bà ấy mơ về một ngày bà ấy có thể thật sự được gặp em… Nhưng những lá thư của bà ấy không bao giờ gửi cho em, và bà ấy không bao giờ biết được về cái chết của em. Vì vậy, bà ấy vẫn không ngừng nghỉ và tiếp tục viết thư cho em, ngay cả sau khi em ra đi… MẸ CỦA EM YÊU EM RẤT NHIỀU CHARLOTTE Ạ… BÀ ẤY VẪN YÊU EM KỂ CẢ SAU KHI EM RA ĐI VÀ CHO ĐẾN NGÀY BÀ ẤY NHẮM MẮT…
Charlotte: (những cơn cuồng nộ bắt đầu dịu lại, mọi thứ dần dần trở về bình thường… Chỉ còn lại một Charlotte đang bối rối, sợ hãi, lo âu, rối loạn…) Cái gì? Không! Tôi không thể lấy những cái này bây giờ! Không! KHÔNG THỂ NÀO! Bà ấy yêu tôi ư? Không! Không! Cảm giác này… Nó thật đáng sợ… tôi cảm thấy… thật ấm áp… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không! Giúp tôi! Các người đòi hỏi tôi tha thứ cho bà ấy!? Tha thứ cho tất cả ư? Rằng bà ấy yêu tôi rất nhiều ư? KHÔNG! Tôi ghét bà! Tôi ghét các người! Tôi ghét tất cả!
Một luồng sáng lóe lên… Đẹp đẽ… Xuyên qua trần nhà và xuyên thẳng qua khu đất thánh đầy nguyền rủa này… Ánh sáng từ thiên đường…
Charlotte: Đừng cầu nguyện cho tôi! Các người! Tại sao? Ai cầu nguyện cho tôi cơ chứ? Cái gì? Chuyện gì đang diễn ra thế này!
[Charlotte thăng thiên, và biến mất trong nháy mắt.]
Mọi thứ kết thúc… Charlotte đã được yên nghỉ sau tất cả…
Koudelka: Ôi Charlotte ơi… Charlotte à?… Cảm giác thế nào khi biết rằng vẫn có người yêu em rất nhiều… (Koudelka nói với một giọng đầy mủi lòng… Nhưng không phải cho Charlotte… Mà là cho chính bản thân cô…).
Tiếp tục cuộc phiêu lưu điên rồ vào sâu trong nơi này, họ tìm thấy một căn phòng linh thiêng nơi Koudelka có thể tập trung phần năng lượng tâm linh của mình, họ cùng đứng trước một tấm chân dung của một người phụ nữ, James xác nhận rằng đây chính là Elaine của ngày xưa mà ông yêu…
Edward: Vậy đây chính là Elaine?
Koudelka: Đúng vậy. Cô ấy chính là người mà xuất hiện báo mộng cho tôi. Không còn nghi ngờ gì ở đây nữa!
James: Không hẳn đâu (nói với sự tôn kính mà cũng đầy lo âu, buồn bực).
Koudelka: Tốt. Hãy bắt đầu nào (Koudelka giơ hai tay lên. Elaine xuất hiện từ bức chân dung và Koudelka ngã xuống sàn).
Elaine: Đã lâu lắm rồi anh O’Flaherty yêu quý của em à.
James: Ôi Elaine. Đó có thật sự là em không?
Elaine: Là em đây… Thật đáng tiếc khi chúng ta phải gặp lại nhau theo cách này và em chỉ có thể giao tiếp với anh thông qua hình dạng này… Đây là người phụ nữ đã đáp lại lời cầu cứu của tôi phải không? Cảm ơn cô vì đã làm điều này cho một người như tôi…
James: Elaine à? Anh thật sự không hề hay biết chuyện gì về em cả. Hãy cho anh biết đi? Làm thế nào mà chuyện này lại xảy ra với em vậy?
Elaine: Tất nhiên rồi, em sẽ giải thích. James ạ. (nói nhẹ nhàng, tình cảm nhưng cũng buồn bã) Mười tám năm trước, em đã bị giết bởi một số tên trộm đột nhập vào nhà. Em đã bất lực và không thể chống trả. Cả Patrick và Ogden đều ra ngoài khi đó… Không ai làm gì được về chuyện này cả… Nó… xảy ra… Và mọi người đều đau khổ…
James: (Chính thức đổ vỡ) KHÔNG! KHÔNG! Anh không thể chấp nhận điều này! Tại sao? Chuyện này không bao giờ nên xảy ra với em… (hét trong nỗi thống khổ).
Elaine: Em hiểu chứ… Em cũng buồn lắm… Patrick cũng gào thét giống như anh vậy… Anh ấy cũng không thể chấp nhận cái chết của em. Anh ấy đã nghiên cứu và rèn luyện ma thuật cũng như tà kim trong nhiều năm… Anh ấy cố gắng làm tất cả để hồi sinh em…
Edward: Hồi sinh người chết? Điều này là có thể sao? Ý tôi là chúng ta đang không nói về Frankenstein đấy chứ?
Koudelka: Frankenstein?
Edward: Cuốn tiểu thuyết đó được viết khoảng một trăm năm trước.
Elaine: Phải. Anh ấy đã rất nghiêm túc và anh ấy tin rằng mình đã tìm thấy chìa khóa thực sự để hồi sinh người chết…
James: Và đó chính là bộ tài liệu Emigre.
Elaine: Đúng vậy. Với sự giúp đỡ của Ogden và sức mạnh từ những vị thần và Druids cổ đại, anh ấy đã làm trái ý Chúa khi cố thực hiện một nghi lễ hồi sinh người chết ở trong khu đất thánh này…
Koudelka: Nhưng đã có sự cố xảy ra đúng không?
Elaine: Đúng! Anh ấy chỉ hồi sinh được thể xác của tôi. Nhưng như bạn thấy, linh hồn của tôi vẫn cứ lang thang mãi trên cõi đời này, mãi mãi không thể hợp nhất trở lại với thể xác… Và điều đáng sợ đó là, có một con quái vật vô tâm không phải là tôi đang ở trong thân thể của tôi… Tôi cũng không thể làm gì được với nó cả…
Koudelka: Quái vật. (thì thầm)
Elaine: Mặc dù con quái vật có thể trông giống tôi, nhưng nó chưa bao giờ, không bao giờ và sẽ mãi không phải là tôi… Anh O’Flaherty yêu quý của em à. Em biết việc này là khó khăn… Nhưng xin anh… Hãy cứ… Tiêu diệt phần thể xác của em đi… Cho nó trở về với cát bụi đi…
James: Cát bụi ư? Nhưng nếu như anh làm vậy… Em sẽ chết vĩnh viễn và không bao giờ có thể sống lại được nữa! (gào lên trong đau khổ)
Elaine: Anh O’Flaherty yêu dấu của em à… (Buồn hơn) Em đã bị những tên trộm đó cướp đi mạng sống của mình và em có thể ghét họ như kẻ thù giống như một con người trần tục. Nhưng em đã suy nghĩ rồi… Nếu như cái chết của em đã được định sẵn bởi Chúa thì em sẽ an phận chấp nhận… Xin đừng quá thương tiếc cho em… (Cô đưa tay ra để an ủi James, người đang đứng cúi đầu đầy tuyệt vọng, ông ấy không thể nào mà chịu nổi cú sốc này).
Elaine: Thật sai lầm khi Patrick cố gắng hồi sinh em, làm trái ý Chúa. Làm ơn đừng buồn. Cái chết là một phần bất biến của Chúa (An ủi James bằng giọng ấm áp như cách cô từng yêu ông ấy)… Em khẩn cầu anh James ạ! Hãy phá hủy thể xác của em đi. Sự tồn tại của nó là đi ngược lại với nhân quả và vòng luân hồi của Thiên Đàng… Nó không thể tồn tại trong thế giới này thêm phút giây nào được nữa…
Và rồi cô biến mất… Để lại một James vẫn đang khóc trong đau khổ…
James: Đợi đã. Elaine ơi… Elaine à! CHÚA ƠI! Ta nguyền rủa cái thế giới này! TẠI SAO MỌI THỨ LẠI CÓ THỂ TÀN NHẪN ĐẾN VẬY! Tôi đã chấp nhận cho đi tất cả mọi thứ của mình để cầu nguyện cho hạnh phúc của cô ấy và bây giờ tôi còn lại gì? TẠI SAO? TÔI CÒN LẠI ĐIỀU GÌ NỮA… TẠI SAO HẢ CHÚA? CON ĐÃ PHỤNG SỰ NGÀI HẾT MÌNH… XIN HÃY TRẢ LỜI CON ĐI CHÚA! Tôi đã sống kiểu gì thế này? Elaine… KHÔNG! Elaine… TẠI SAO?
Những giọt nước mắt li ti của James giờ đã hóa thành những dòng lệ trào, ông gục hẳn xuống sàn, gào thét, đau đớn, tuyệt vọng… Trước sự chứng kiến và mủi lòng của Edward và Koudelka…
TO BE CONTINUE…