Chào cả nhà, như đã hứa, trong phần 2 của series, mình xin dùng những kiến thức khiếm khuyết và kỹ năng chém gió (được tôi luyện sau 17 năm mài đít trên các thể loại giảng đường) để bình luận về “What Remains of Edith Finch” – một tựa game mình vô cùng yêu quí.
Trước khi bắt đầu, mình muốn khuyến cáo rằng những ai chưa chơi game thì không nên đọc bài này. Một là vì sẽ có nhiều spoiler (SPOLER ALERT!), hai là để hiểu những chi tiết mình nhắc đến trong bài viết nằm ở đâu trong game, liên quan đến nhân vật nào, bạn cần phải chơi game trước đã. Mình muốn bài viết này ngắn gọn, súc tích nhất có thể, và chỉ tập trung vào khai thác những khía cạnh, những góc nhìn “mới” hơn, quan trọng nhất để tiết kiệm thời gian viết còn xách đít đi chạy deadline, nên mình sẽ tránh việc sa lầy vào kể lại nội dung tựa game.
Còn đối với những ai đã chơi qua What Remains of Edith Finch, mình mong sau khi đọc bài viết này, mọi người sẽ muốn một lần nữa bật game lên và thưởng thức câu chuyện của gia tộc Finch dưới một ánh sáng mới.
Di sản của Edith Finch
What Remains of Edith Finch là một câu chuyện kì lạ.
Ngoài trải nghiệm tuyệt vời và những cảm xúc phức tạp, What Remains of Edith Finch còn để lại cho chúng ta rất nhiều câu hỏi cùng hoang mang, rối rắm, tò mò. Và đương nhiên cái sự tò mò này thường thôi thúc ta phải làm cái gì đấy (trong phim kinh dị thì nó dẫn bạn vào chỗ chết), ngoài đời thật thì có thể ta chơi lại một (vài) lần nữa, cố gắng nắm bắt nhiều chi tiết hơn, xâu chuỗi các sự kiện lại, vân vân và mây mây; hoặc như mình thì… lên Google và ngồi đọc những giả thiết người chơi khác đặt ra (fan theory).
Nhưng thực tế thì đọc fan theory xong mình vẫn không cảm thấy hài lòng! Vì những giả thiết như “Bà Edie là kẻ giết người hàng loạt” hay “Căn nhà cũ bị chìm dưới biển chính là con quái vật đã ăn thịt từng người nhà Finch một” tuy rất thú vị, lại không khớp với trải nghiệm của mình trong game.
Qua một thời gian, mình từ bỏ việc tìm hiểu “chân tướng sự việc”, và chuyển sang tâm thế muốn dùng What Remains of Edith Finch như một nguồn cảm hứng cho cộng việc. Và từ đấy mình lại ngộ ra những một vài thứ hay ho mà mình xin cùng chia sẻ với mọi người ngày hôm nay.
Những cấu trúc và mô-típ được lặp lại và lồng ghép với nhau
Mình nghĩ ai chơi What Remains of Edith Finch cũng đều có thể lờ mờ nhận ra những phép lặp xuyên suốt trò chơi.
Hãy nhớ lại về giấc mơ của cô bé Molly: Đầu tiên, em là một cô bé đang đói – sau đó Molly lần lượt biến thành mèo, cú, cá mập đi truy đuổi con mồi, tìm cách thỏa mãn cơn đói của mình. Để rồi đến cuối cùng, Molly biến thành một con quái vật, và quay trở về chính căn phòng của mình, nơi Molly – trong hình dạng con người – đang nằm ngủ, chờ đợi để nuốt chửng chính mình. Qua một vòng lặp – Molly từ kẻ đi săn trở thành nạn nhân của chính cơn đói của mình.

Molly cảm nhận được con quái vật dưới gầm giường
Chuỗi cái chết hoặc sự mất tích bí ẩn của từng người nhà Finch một cũng mang mô-típ lặp lại: mỗi sự kiện không may đều ập đến bất ngờ – họ chết hoặc mất tích theo cách không ai lường trước hay hiểu được. Toàn bộ những sự kiện đó xây dựng nên một lịch sử đầy – như chính Edith Finch nhận xét trong hồi ký của mình – óc sáng tạo, sự cứng đầu, và điên rồ.
Những gì còn sót lại về họ là hồi ức và kỷ vật trong những căn phòng khóa kín. Qua dòng hồi ký, chúng ta lần lượt theo chân Edith Finch mở khóa từng căn phòng, từng lối đi bí mật, tìm kiếm từng mảnh ghép tạo nên lịch sử gia đình Finch, và hoàn thiện chân dung của họ vào cây gia phả.
Không dừng lại ở đó, khi chơi lại và chú ý kỹ hơn, mình lại nhận ra chính bản thân trò chơi là một cấu trúc lặp lớn.
Mọi người có thấy hai khung cảnh này tương tự không? Bên trên chính là một phân cảnh đầu game, khi Edith Finch đang trên đường mòn dẫn về căn nhà. Còn bên dưới, là phân cảnh trong hồi ức của bà Edie, khi bà đi trên đáy biển khổ cạn do thủy triều rút vào đêm Edith được sinh ra, tìm lối về căn nhà cũ.
Kỳ lạ thay, cảm xúc của cả Edith và bà Edie khi trở về cũng vô cùng tương tự nhau. Khi ở xa, họ đều thường xuyên mơ về căn nhà trước kia của mình. Trên đường quay về, ban đầu, họ đều có những cảm xúc tiêu cực: xa lạ, lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Tuy nhiên, khi Edith bước chân vào phòng bếp, cũng như khi bà Edie đến thật gần với căn nhà cũ, cảm giác của họ trở lại thành hoài niệm và quen thuộc.
Cả Edith và Edie đều quyết định ghi chép lại về chuyến hành trình tìm về quá khứ vào hồi ký: What Remains of Edith Finch chính là hồi ký của Edith – nhưng chúng ta sẽ không bao giờ biết được, rốt cuộc Edie đã ghi lại gì trong phiên bản của mình, vì mẹ Edith đã xé rách cuốn hồi ký đó.
Và đến phân cảnh cuối trò chơi, chúng ta lại nhìn thấy con trai của Edith Finch – mang theo cuốn hồi ký của mẹ, đặt một bông hoa lên mộ phần của mẹ cậu – có phải đó lại là điểm khởi đầu cho một chuyến hành trình khác đi tìm hiểu chân tướng của lời nguyền đã đeo bám gia đình Finch từ trước khi Edith, hay thậm chí trước khi bà Edie được sinh ra?
Tất cả những mô-típ lặp đi lặp lại này đã giúp củng cố mạnh mẽ cái cảm giác rằng có một “lời nguyền” thật sự tồn tại, có cái gì đó bí hiểm và vô hình luôn kiểm soát cuộc sống, suy nghĩ, và hành động của người nhà Finch.
Đa dạng và tương phản
Tuy nhiên, nếu chỉ toàn những tình tiết lặp đi lặp lại thì What Remains of Edith Finch đã vô cùng một màu và buồn tẻ.