Vào thời điểm viết bài này, tôi vẫn đang mắc kẹt trong khóa học quân sự một tháng với đống thức ăn chưa chắc đã đảm bảo hơn đồ ăn nhanh ngoài phố và chương trình lý thuyết khá… dễ ngủ. Trong thời gian đó, phần lớn việc tôi có thể làm vào lúc rảnh là mở máy lên và làm ván Heroes 3 và Celeste, vốn là hai tựa game mà tôi tâm đắc nhất trong năm (và một bài review bị ngâm trong ba tháng và vẫn chưa xong). Nhưng đây không phải là review của Heroes of Might and Magic III, đây là cảm nhận của một thằng nhóc 19 tuổi về tuổi thơ của nó.
Thuở hồng hoang
Đây là lúc mà mọi thứ thực sự bắt đầu với một đứa nhóc 9 tuổi, là khởi đầu của mọi thứ. Đó là một hôm như bao ngày khác, cậu bé quay trở về nhà sau một ngày học hành mệt mỏi. Cũng giống nhiều đứa trẻ khác, nó chẳng có cảm tình gì với trường, bạn bè hay thầy cô. Nhưng một việc đã xảy ra, cậu bé đó mở máy tính để bàn của chị mình ra và trông nó vẫn như vậy NGOẠI TRỪ việc có một biểu tượng kì lạ ở desktop, một chiếc khiên có biểu tượng một con điểu sư (Griffin) nổi bật trong các biểu tượng ứng dụng khác. Cậu bé nhấp chuột vào biểu tượng, và đó chính là lúc cậu được dẫn vào một thế giới kỳ bí với nhân mã, rồng và vô vàn những điều huyền diệu khác.
Vâng, cậu bé đó chính là tôi, và có lẽ đây là lúc bắt đầu giai đoạn “đâm đầu vào” chơi không ngừng nghỉ của tôi. Hai năm này đã khiến tôi đôi lúc quên mất mình vẫn đang sống trong thực tại, thay vì nghĩ về bài tập về nhà, tôi chỉ nghĩ “Làm thế quái nào mình đánh được thành Stronghold?”. Nhưng một chuyện buồn đã xảy ra, chiếc máy desktop đã chết ổ cứng vào một ngày đẹp trời, mang đi file save và tuổi thơ. Và đó là lúc tôi tỉnh dậy và bị ném trở lại thực tại, cho đến khi…
Biểu tượng của game
Thời cấp 3 điên cuồng
Sau một thời gian ôn thi miệt mài, cuối cùng thằng nhóc ngày nào đã đậu vào trường cấp 3. Lúc này, với chiếc laptop của mình, cậu nhóc có thể chơi thoải mái mà không sợ bố mẹ tịch thu máy (mặc dù điều đó không quan trọng vì cậu bé đó luôn tìm ra cách mở khóa và chơi chui :v). Nhưng lúc đó cậu nhận ra rằng mình thật sự không biết sẽ chơi gì. Hàng giờ tìm kiếm trên các trang tải game như taigame.org, Link Never Die, Skidrow, igggames nhưng không có kết quả gì, không có một tựa game nào thu hút được cậu bé đó. Nhưng khi cậu bé sắp bỏ cuộc và chơi lại GTA San Andreas thì tự nhiên cậu thấy một tựa game trông có vẻ quen thuộc, cậu bé đã tải game và… Thật không thể tin nổi, chính là cái biểu tượng chiếc khiên đó không lệch đâu được.
Đó là lúc cậu bé vỡ òa trong vui sướng, nhưng ngay sau đó là sự lo lắng rằng kỉ niệm của mình sẽ bị phá hỏng với graphic “không tốt lắm” so với thời nay, gameplay chậm và sự chán ghét của cậu bé đó dành cho game chiến thuật. Nhưng điều đó không hề xảy ra, cảm giác chơi vẫn như lần đầu, cái sự huyền bí đó vẫn lôi cuốn thằng nhóc vào những ảo diệu của vùng đất, vào cuộc nội chiến giữa các vương quốc với đủ loại sinh vật từ thiên thần, ác quỷ, rồng vàng, kỳ lân… Tất nhiên, không gì kéo dài vĩnh viễn, việc ôn thi đại học, lò rèn, những câu chuyện drama trường lớp dần chiếm hết thời gian của tôi và khiến bản thân tôi quên mất niềm vui cũng như mục đích sống của mình. Ngay từ năm lớp 12, khủng hoảng niềm tin cũng như áp lực ôn thi đại học đã thay đổi con người của cậu bé đó hoàn toàn. Những tưởng mọi chuyện sẽ trượt dài như vậy, tuy nhiên…
Đại học, bộ quân phục và SOTA “resort”
Với bao sự nỗ lực và cố gắng (cộng với khả năng bố trí thời gian đi net đỉnh cao), thằng nhóc ngày nào đã bước vào được cánh cổng đại học, và việc đầu tiên cậu bé đó làm sau khi vào đại học là… đâm đầu vào vô số thứ đại học ném vào mặt, từ đồ án, hoạt động ngoại khóa, câu lạc bộ, vân vân và mây mây. Ôi dẹp mấy cái kể chuyện này đi, phải nói thật tôi cảm thấy sốc vì môi trường đại học khắc nghiệt hơn rất nhiều so với những gì tôi nghĩ, và trên thực tế tôi đã biết trước môi trường đại học sẽ khó khăn hơn và không dễ có chuyện “ngồi mát ăn bát vàng” như nhiều người nói, but still cái môi trường đại học là mớ hỗn độn thực sự. Với tất cả những điều đó, tôi lại tìm đến niềm vui xưa của mình là game, tất nhiên không thể nào là những game dài mà tôi vẫn mòn mông ngồi cày hồi cấp 3 như The Witcher 3 hay Mass Effect được nữa mà chỉ là những tựa game ngắn mà có thể chơi trong lúc rảnh như Celeste, Hollow Knight hay Devil May Cry hoặc ngắn hơn thì có Rainbow Six Siege hay Mortal Kombat.
Nhưng mọi chuyện lại thay đổi với một quyết định có thể nói là kì lạ nhất đến giờ: tự nguyện đi quân sự một tháng tại Sơn Tây. Và phải thú nhận, đây không phải là quyết định đáng tự hào nhất của tôi, nhưng đó lại không phải là quyết định dở, không phải vì thức ăn ở đó ngon hay là có nhiều bạn bè mà đơn giản đó là khoảng thời gian tôi đã nhận ra rất nhiều thứ, từ những điều đơn giản như cách bố trí đồ đạc trong phòng cho đến những điều to tát hơn như việc đối diện với chính quá khứ của mình và cách tận hưởng những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là việc sinh sống ở đây là một màu hồng, nó là một khoảng màu xám với nhiều tông màu lạc quẻ thì đúng hơn. Và tất nhiên trong cái sự ảm đạm này, tôi đã quay lại với Heroes 3 như một cách giết thời gian. Cái sự huyền bí giờ không còn ở đó nữa do tôi đã biết hết mọi thứ trong game, nhưng đó lại là lí do tôi càng trân trọng con game này hơn, vì giờ tựa game này đã trở thành một phần cuộc đời tôi, là một phần mà tôi cảm thấy quen thuộc nhưng luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng.
Tổng kết
Với việc hoàn thành chương trình quân sự, tôi trở lại thực tại của mình, yên bình và thanh thản với chiếc PC, ngồi viết bài này trong khi vẫn đang chơi Mortal Kombat X, mang theo đó sự điên cuồng của vòng xoay cuộc sống và những thứ chỉ còn trong kí ức của mình. Nhưng một thứ mà chắc chắn tôi không thể quên đó là thời gian và công sức tôi dành cho thế giới huyền ảo đó và tình yêu dành cho Hùng mạnh và Bí thuật đó.