Tình cờ bắt gặp game này trên Steam – một game free hoàn toàn với đánh giá 96% positive – vậy là tôi quyết định chơi để xem game này có gì hay.
Có lẽ đây là một trong những game kỳ lạ nhất tôi từng chơi, nó có thời lượng rất rất ngắn – 10 phút không hơn không kém. Gameplay không hề có gì đặc biệt, hay nói đúng hơn, chúng ta chỉ click chuột và xem cutscene. Bối cảnh của game chỉ xoay quanh một nơi duy nhất: một ngọn đồi và một cái cây. Tựa game kể một câu chuyện về một cây táo, từ lúc nó được trồng xuống đến khi nó lớn lên, và thông qua đó, nó kể một câu chuyện bình dị về một đời người.
Tựa game đã mượn hình ảnh cái cây, để qua đó kể câu chuyện về cuộc đời một cậu bé. Từ lúc cậu bé ấy còn rất bé, trồng cây táo ấy xuống.
Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa nối tiếp nhau. Thời gian cứ trôi, cái cây lớn dần, và cậu bé ngày nào cũng lớn dần. Và cứ như thế, cái cây táo ấy cứ đứng ở đó mà chứng kiến cậu bé của mình lớn lên, chứng kiến những kỷ niệm, những quãng thời gian đáng nhớ trong đời cậu.
Cây táo ấy chứng kiến cậu bé chạy nhảy, chơi đùa với chú chó của mình, cùng nhau trồng một cây táo vào ngày hè rực rỡ.
Cây táo ấy chứng kiến những lúc cậu vui đùa với bạn bè, chơi ném tuyết với cô bạn, cắm trại với nhóm bạn của mình.
Cây táo ấy chứng kiến cậu có được tình yêu của đời mình, chứng kiến cảnh cậu tìm thấy nửa kia của cuộc đời.
Cây táo ấy chứng kiến cậu trưởng thành, rồi có con, hai cha con cùng vui đùa, hệt như cậu ngày nào.
Cây táo ấy chứng kiến cậu trở thành một ông lão, ngồi bên đống lửa mà kể lại cho người con trai mình đã trưởng thành câu chuyện từ ngày xưa, từ ngày một cậu bé cùng chú chó trồng một cái cây…
Cây táo ấy chứng kiến hành trình cuối cùng của “cậu bé ngày nào”, hành trình đi về thế giới bên kia vào một ngày đông đầy tuyết.
Game không có cốt truyện… mà thực ra, cũng chẳng cần cốt truyện. TREE, nên coi nó là một bộ phim hoạt hình ngắn về một cậu bé và một cái cây, hơn là một tựa game thật sự. Âm nhạc nhẹ nhàng, du dương, đồ họa tươi sáng, quả thực TREE giống một phim hoạt hình hơn là một tựa game.
Một tựa game bình dị đến… tầm thường như thế, nhưng tại sao lại được đánh giá cao đến vậy? Có lẽ tôi đã phần nào hiểu, TREE không cho ta một gameplay cuốn hút, một đồ họa bắt mắt, thứ mà TREE cho chúng ta, là những phút chiêm nghiệm, là những phút sâu lắng, là những phút bình-thường-mà-cũng-đặc-biệt của một đời con người, thông qua lăng kính của một cái cây cũng bình-thường-theo-cách-đặc-biệt như thế
Và cái cây ấy, nó vẫn cứ đứng mãi ở đó, sẽ là nhân chứng cho cuộc đời của con cậu bé ấy, cháu cậu bé ấy, và cả những người tiếp theo nữa…
Vì bốn mùa vẫn cứ đến và đi, thời gian cũng vẫn cứ trôi, chẳng chờ đợi ai. Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, thì ở đỉnh ngọn đồi ấy, vẫn có một cây táo đứng đó, lặng lẽ, bình dị.