Resident Evil Lore: Thiên niên kỷ mới và những biến chuyển (P.1)

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Giai đoạn 2000s được đánh giá là giai đoạn cố gắng tái thiết trở lại của Umbrella sau những tổn thất nặng nề từ Raccoon City cũng như việc mất đi một số cơ sở và lãnh đạo chủ chốt. Song để cứu lấy công ty thì việc phát triển tiếp các dự án vũ khí mới, thử nghiệm, thậm chí là phải tuồn hàng của mình ra “Chợ đen”.

#Note: Có một set non-canon nhưng vẫn sẽ đưa vào (Behold the EPIC UNIVERSE OF… RESIDENT EVIL!). Có thể còn rất rất là nhiều dị bản hoặc non-canon nên những gì mà tôi đưa vào ở đây cũng chỉ là một phần của một vũ trụ rộng lớn.


TO THE LIBERTY

Dựa trên cuốn Biohazard To The Liberty của Suiren Kimura

Sự kiện tàu Liberty do Umbrella đứng tên, thời gian được cho vào khoảng những năm 2000.

Jack Tramp, một người đàn ông Mỹ bình thường không hiểu vì lí do gì mà bị buộc tội sát nhân hàng loạt, cưỡng bức, phanh thây ở Anh (yep… hình dung ra gì đó rồi đúng không?). Anh bị buộc phải trốn chạy nhằm đảm bảo an toàn cho chính mạng sống của bản thân cũng như tìm hiểu chuyện gì thật sự diễn ra hay ai đang cố đổ tội cho bản thân mình.

Oh… Carrie… You know what you look like to me, with your good bag and your cheap shoes? You look like a rube. A well scrubbed, hustling rube with a little taste. Good nutrition’s given you some length of bone, but you’re not more than one generation from poor white trash, are you, Agent Starling? And that accent you’ve tried so desperately to shed: pure West Virginia. What is your father, dear? Is he a coal miner? Does he stink of the lamp? You know how quickly the boys found you… all those tedious sticky fumblings in the back seats of cars… while you could only dream of getting out… getting anywhere… getting all the way to the FBI…

Ok sau vài phút liên tưởng thì quay trở lại với câu chuyện nào.

Cảnh sát tư pháp Jose Lopez được cử đi từ Mỹ đến Anh nhằm bắt giữ, điều tra và áp giải Jack trở về Mỹ. Ông bắt được Jack sau một vụ rượt đuổi bằng xe hơi điên loạn giữa phố xá của Liverpool, áp giải anh về Mỹ theo đúng luật trên con tàu Liberty từ Liverpool về với New York.

Đồng hành cùng Jose là cộng sự của ông, Ivan Kulik. Cũng là cảnh sát tư pháp Mỹ và càng khó tin hơn… khi ông là người tiền nhiệm của Lopez.

Đồng thời, đồng hành theo họ là một gã phóng viên bí ẩn và kì quặc. Thật sự rất là kì quặc bởi gần như chẳng có bất kì một thông tin hay lai lịch gì cả. Hắn cứ như là… xuất hiện từ hư vô vậy. Hắn thậm chí còn chẳng có nổi một cái tên mà chúng ta chỉ đơn giản gọi hắn là… “Anh nhà báo”. Lí do mà hắn ở đây là vì hắn cam đoan 100% rằng Jack đã thật sự làm những điều đó và hắn có bằng chứng

Tất cả đều cùng lên con tàu Liberty vào một ngày đẹp trời, khởi hành cũng như hàn huyên những câu chuyện. Jose không khỏi nghi ngờ cái tay “nhà báo” kia và dĩ nhiên anh yêu cầu hắn trình bằng chứng cũng như hợp tác điều tra nếu như Jack thật sự có tội đúng như mô tả. Trên con tàu lúc này ngoài những vị khách thông thường thì nổi lên thêm vài người tiêu biểu như là Robert Chan (not the damn Jackie ), ông chủ của con tàu này, một thương nhân giàu có đến từ Hồng Kông và tình cờ cũng là một nhà khoa học ưu tú. Ông ta thừa hưởng từ gia tộc mình tất cả song một sự cố tình cờ nào đó mà bây giờ tập đoàn của Chan lại là một công ty con thuộc Umbrella (lúc này chưa được tiết lộ ).

Đi cạnh là Louise Kah, một cựu quân nhân nay hoạt động như là một chuyên gia an ninh tự do. Hay chí ít là cô ta nói vậy.

Tiếp tục trên con tàu mờ ám và Jose sớm bị ấn tượng bởi một bé gái nhỏ xinh xắn. Cô bé giới thiệu bản thân mình là Sylvia, đang trên con tàu để trở về với New York tráng lệ kia nơi mẹ cô bé từng sinh sống. Thật không may là Sylvia mắc một căn bệnh hiểm nghèo cực kì hiếm có nên thời gian của cô bé không còn nhiều. Điều này đã tác động đến Lopez một cách sâu sắc, chạm đến lòng trắc ẩn trong anh. Dù không phải bố đẻ của cô bé nhưng Jose thật sự yêu thương Sylvia và luôn cố gắng che chở cho cô bé.

Mọi chuyện trên con tàu này sớm trở nên mất kiểm soát khi không hiểu làm thế quái nào một vụ Outbreak nghiêm trọng lại xảy ra ngay trên con tàu này. Liên tiếp những bí ẩn khó có thể được giải đáp. Tuy nhiên thì theo thời gian những plot twist dần dần sớm được hé lộ.

Khi mới lên tàu, dù đang bị áp giải nhưng sự thật là Jack cực kì nhạy bén. Anh đã để ý thấy những điều thật sự rất không ổn khi liên tục chứng kiến những dấu hiệu của Umbrella hiện diện tại đây – là những kẻ đã chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra ở Raccoon City và đảo Sheena trước đó. Anh cố cảnh báo Jose và Ivan nhưng dường như hai tay cớm đần không thể nhận ra những bất ổn sớm được. Robert Chan, lúc này làm việc cho Umbrella và dự định cùng chính ả bồ của mình là Louise đã có kế hoạch lây nhiễm cả New York bằng một chủng virus mới, C-Virus. Được tạo ra như là một biến thể nhưng giải quyết một số hạn chế ở T-Virus (lưu ý là C-Virus này khác C-vVrus trong RE 6.  Đây là Chimera Virus chứ không phải Chrysalyd Virus). Và nguy hiểm hơn là khi chủng virus này có thêm một khả năng mới đó là “khống chế” và “điều khiển” vật chủ trở thành chính những gì mà hắn là hay có khả năng là. Khó hiểu đúng không? Giải thích đơn giản nhé, nếu bạn cố gắng cấy thứ virus này lên một kẻ sát nhân tâm thần cuồng sát, bạn nghĩ kết quả cho ra sẽ là gì?

Và dĩ nhiên, Robert thay đổi kế hoạch ngay sau khi hắn biết về sự tồn tại của Jack Tramp. Hắn tìm mọi cách có thể để Jack trở thành vật chủ cho C-Virus với một mục tiêu duy nhất: “TÌM KIẾM SỰ HOÀN HẢO”.

Không may là vì một số sự cố ngoài ý muốn hoặc là vì Jack kia quá may mắn, hay như chúng ta gọi đó là “định mệnh”, “ý trời”, Jack không hề bị lây nhiễm mà thay vào đó… thế éo nào kẻ bị lây nhiễm lại là tay nhà báo chết tiệt kia. Virus đột biến tế bào cũng như khuếch đại tâm trí hắn, biến hắn trở thành một cỗ máy giết chóc hoàn hảo chứ không đơn thuần như bao con quái vật khác, có tư duy và có trí tuệ và thậm chí là sở hữu được cả những mánh khóe.

Jose và Kulik đã phải cùng nhau chiến đấu trên con tàu đáng nguyền rủa này, một trận chiến mà họ không hề mong muốn một chút nào nhất là khi họ chỉ là hai gã cảnh sát tư pháp quèn. Sylvia lúc này là trọng tâm của Jose thế nhưng khi những bí mật được phơi ra ánh sáng thì mọi thứ trở nên thật điên rồ. Sylvia không hề là tình cờ khi bố cô bé lại là một cựu nhân viên của Umbrella và chứng bệnh của cô bé cũng không hề là bẩm sinh. Jose trở nên hoang mang trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc khi mà anh ta còn không thể dám chắc liệu mình có sống sót nổi hay không. Ivan hi sinh để lại Jose một mình chống chọi. Tuy nhiên, main protagonist của chúng ta: Jack The Ripper, yeah theo nghĩa nào đó, không từ bỏ hi vọng sống, anh thoát ra và thỏa thuận với Lopez nhằm tìm cách giúp cả lũ sống sót. Jose không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng anh và họ sớm phải đương đầu với bầy đàn thây ma, B.O.W cũng như gã tử thần “nhà báo” kia, lúc này nên gọi hắn là Chimera, đang lùng sục trên con tàu.


Cơn ác mộng nào rồi cũng sẽ đến hồi kết, Jack và Jose nhanh chóng ngăn chặn được thảm họa, tiêu diệt Chimera, khám phá thành công những bí mật đen tối.
Jack không phải là kẻ giết người và chưa bao giờ là kẻ giết người, sự thực được phơi ra ánh sáng khi gã nhà báo bí ẩn kia mới chính là kẻ thủ ác. Là lí do tại sao C-Virus có thể đột biến hắn kinh khủng đến như vậy.

Song những âm mưu vẫn còn tiếp tục dài và lâu…

#A few word from Henry: Cố gắng có được quyển sách đi, và dĩ nhiên là hãy học tiếng Nhật hoặc Đức kể từ khi không hề có bất cứ một phiên bản tiếng anh nào của cuốn sách cả. Toàn bộ những gì mà các bạn đang đọc ở trên là nhờ những đồng chí có tâm huyết đã đọc hết truyện và spoil chút cho chúng ta (dĩ nhiên là spoil không đủ đâu mà chỉ giống như là tóm tắt đơn giản thôi) và thêm một chút thời gian la cà và bám rễ trên các diễn đàn của thằng cha Henry. Ngoài ra thì cũng có một dự án dịch truyện từ tiếng Nhật sang Tiếng Anh hoặc từ tiếng Đức sang tiếng Anh trên các diễn đàn song có lẽ vẫn sẽ còn khá lâu chúng ta mới có bản tiếng Anh đầy đủ. Còn bản tiếng Việt thì… chờ các giáo sư thôi. Đây thực sự là vô giá, đỉnh cao. Suiren Kimura dẫn dắt người đọc bằng lối dẫn chuyện độc đáo của bản thân, cộng thêm việc nhồi nhét cả tấn plot twist, conspiracy theory… khiến tôi phải băn khoăn tại sao họ không chuyển thể kịch bản xuất sắc này lên game hay film chứ nhỉ? Khi sự thật là nó khá ấn tượng nhất là khi bạn thật sự rất muốn thay những cú drop của Resident Evil bằng những thứ NÊN ĐÁNG CÓ HƠN.


BIOHAZARD THE BLANK ROSE

Cũng là truyện chuyển thể của Tadashi Aizawa

Bạn sẽ được đưa đến với những dãy núi ở Guatemala, tại những cơ sở của Umbrella ở đây. Đến với nàng nghiên cứu viên xinh đẹp Emily Ran yêu kiều của viện nghiên cứu miễn dịch và sinh học Umbrella. Cứ yên tâm đi, cô nàng yêu kiều của chúng ta chí ít cũng có chút mục đích tốt đẹp là khi cô cố gắng bầu bạn và nghiên cứu Alma Halmatine – một người sống sót khác của Raccoon City. Điều khó tin là Alma trở thành vật chủ mang trong mình T-Virus, nhưng cô ấy chỉ giống như là vật chứa hay nói cách khác là virus không hề biến đổi hay tác động thay đổi ADN và tính trạng của cô ấy. Đây là một trường hợp khá kì lạ nên Emily luôn muốn xem xét kĩ hơn ADN của Alma để nghiên cứu rõ hơn về T-Virus. Dĩ nhiên có vẻ như là Umbrella cảm thấy việc này thật sự là khá tốn thời gian và thật sự chẳng có gì mà họ cần thiết ở đây cả. Sự thật là Umbrella có suy nghĩ xa hơn đến việc nghiên cứu một loại vũ khí sinh học mới, một loại có thể ngụy trang.

Hãy thử tưởng tượng nếu như đối tượng bị phơi nhiễm có thể lây nhiễm cho người khác mà thậm chí đến cả hai phía là kẻ mang bệnh và kẻ bị lây nhiễm còn không hề hay biết thì sao? Qua mặt những biện pháp, cơ quan thông thường, mục đích của thứ vũ khí này không khác gì so với những tư tưởng ban đầu về T-virus là mấy. Vấn đề là nằm ở chỗ Emily thật sự bác bỏ cái ý tưởng này. Nàng và đội nghiên cứu của nàng thật sự mong muốn một thứ tốt đẹp hơn như là phương thuốc chữa T-Virus và qua đó là phát triển một phương thuốc thật sự hiệu quả, mạnh mẽ như vaccine nhưng tốc độ và khả năng sẽ cao hơn. Và khi Umbrella phát hiện ra thì đương nhiên là họ đã tìm cách để shutdown cái dự án này một lần và vĩnh viễn rồi. Bắt đầu với việc gây ra một vụ bùng phát tại một cơ sở học viện ở đây, nơi mà Emily yêu kiều đang giảng dạy. Kết quả là nguồn nước bị ô nhiễm virus, biến một số nạn nhân và các nhà nghiên cứu tại đây trở thành những con quái vật. Emily buộc phải hợp tác với một tay nhà báo địa phương tên Richard Fuchs nhằm tìm cách sống sót và tiếp tục nghiên cứu Alma.


Những người tham gia vào dự án Rose, nghiên cứu Alma, khi đó là:

  • Emily Ran
  • Alma
  • Simon Beach
  • Kinuta Hiromu
  • Lina Mitford
  • Robert Prasch

Ngoài ra ban điều hành cơ sở khi đó, cũng là những kẻ ngầm phá hoại là:

  • Christian Selfridge – Cố vấn
  • Len Sprague – Giám đốc điều hành cơ sở

Bị nghi ngờ có liên quan là:

  • Ulysses Alam – đội trưởng đội an ninh

Về sau Emily và Richard sống sót, Richard tiết lộ bản thân là một thành viên của một nhóm hoạt động môi trường chống lại Umbrella và những hành động phi pháp của họ (dụng ý được để ngỏ ở đây là nhóm này có liên kết với Terra Save của Claire Redfield sau này).


SỰ KIỆN WICKED NORTH SEA

Đây là Manga chuyển thể của Kyū Asakura

Chắc cái này sẽ dài hơn và đầy đủ hơn chút kể từ khi một đồng chí có tâm của Project Umbrella đã chịu khó ngồi dịch truyện sang tiếng Anh và mô tả đầy đủ ý chính. IT WILL BE A HUGE WALL OF TEXT!

Sơ lược qua chút về nhân vật

Norse Chirac: một cựu lính đặc nhiệm Anh thuộc đơn vị chống khủng bố CRW nay đã giải nghệ sau một số sự cố liên quan đến cá nhân.

Rain Ruben: Cô nữ sinh xinh đẹp của đảo Gadiwell – nơi diễn ra sự việc.

Em cũng đẹp tựa tên em vậy

Kate: con bạn bánh bèo của người đẹp.

Mylène Beardsley: SH*T… SAILOR MOON… HEHE JUST JOKING… Người cầm đầu dòng họ Beardsley hiện tại. Đây là một trong những quý tộc đã hỗ trợ đắc lực cho công cuộc khai phá của Spencer vào những năm 60. Về sau họ tiếp tục hỗ trợ Spencer và là một trong những nhà khoa học hành đầu của Umbrella, lãnh đạo cơ sở nghiên cứu tại đảo Gadiwell.

Gilliam: Tay quản gia chết tiệt của con trên (là thằng đang đứng sau nó).

Bale: chú của Rain (TOO BAD, NOT Christian Bale).

Paul: mê mẩn Rain vì sống chung với gia đình Bale và Rain từ khi còn bé, mồ côi cha mẹ, rất tiếc thanh niên chưa đủ level như soái ca Norse.

Ok, câu chuyện mở đầu bằng một nỗi ám ảnh kinh hoàng của Norse.

#Note: Và để khiến các bạn càng kinh hoàng hơn… ĐẾN GIỜ WALL OF TEXT (TRY HARD BEAT 10000 WORDS NHỈ?). Và hình ảnh thì có lẽ tôi sẽ cố kiếm một chút để mọi thứ trở nên sinh động.

Biohazard The Wicked North Sea – The Elegant Beast Of The North Sea

“Ánh sáng. Một luồng ánh sáng mờ ảo bao trùm tất cả.

Nhưng đó là một luồng sáng rất lạnh.. lạnh lẽo lạ lùng… “

Nhiệm vụ ban đầu không hề gặp bất cứ trục trặc nào. Trong 3 giây, mọi thứ đều hoàn hảo từ những giao thức cơ bản. Đơn vị chống khủng bố của Lực lượng Đặc nhiệm Quân đội Anh mà Norse đang phục vụ, “The Counter Revolutionary Warfare Wing”, đã thâm nhập thành công căn cứ của kẻ địch. Họ đã giải quyết được phần lớn những kẻ khủng bố và chỉ còn lại một căn phòng nơi có thể đang giam giữ một V.I.P cần được giải cứu. Theo đội trưởng của họ, nhóm năm người đàn ông đạp cửa và xông vào phòng. Các V.I.P không hề hấn gì. Không có bất cứ dấu hiệu thù địch. Niềm tin tạm lóe lên một lát trong đôi mắt họ. Nhưng tất cả đã sớm trở thành hiểm nguy. Một cái bóng nhỏ xíu bất ngờ xuất hiện phía sau Norse. Chiếc áo choàng tồi tàn của quân giải phóng bao trùm toàn bộ đầu của đối tượng kì lạ đó. Norse quay lại nhanh chóng và rút khẩu M92F từ thắt lưng như một phản xạ. Bóp cò không chút do dự. Một tiếng ĐOÀNG! Một màu đỏ ám ảnh và rực rỡ phun ra từ ngực của cái bóng nhỏ xíu. Cái bóng đổ gục chậm, dường như chuyển động chậm hẳn đi, và cái mũ trùm trên đầu nó bị bật ra. Đó là một cô gái. Mang những nét duyên dáng trạc 12 đến 13 tuổi.

Một thiên thần xuất hiện giữa làn lửa đạn…

Chống lại những kẻ khủng bố, bạn được dạy là không thương tiếc bất kì một băng đạn nào cho đến khi chúng ngã xuống. Rằng đó là vì những điều tốt đẹp. Ngay cả khi những kẻ khủng bố chỉ là những đứa trẻ. Đó là luật sắt của CRW. Nhưng Norse ngập ngừng. Một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của bé gái đang ngã kia. Nụ cười ngây thơ nhất của cô bé ngay lập tức xua tan sự căng thẳng mà Norse phải trải qua trên chiến trường hay bất cứ điều gì anh từng biết.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng nuốt chửng mọi thứ.

Một cái ống tuýp kì lạ trong bàn tay cô bé. Đôi tay cô từ từ mở rộng ra và cái ống quăng vào giữa trung tâm căn phòng. MỘT VỤ NỔ VANG TRỜI VÀ CHỚP NHOÁNG. Sau đó, phổi họng của anh tràn ngập mùi thịt cháy, máu tanh và khói. Cơ thể của Norse bị thổi bay hơn ba mét so với vị trí ban đầu của anh, văng phập vào tường. Nâng tay trái lên để dụi mắt, tất cả được bao phủ bởi máu đen. Một cơn đau dữ dội giật từ từ lên cột sống của anh khi anh nâng thân trên ra khỏi đống đổ nát. Cái chân trái của anh bị tê liệt mà không có cảm giác. Bên cạnh anh ta, Đại úy nằm với ruột của mình lòi ra trên cơ thể. Bên trên một phía là một mảng xác thịt lớn, nó thuộc về Alan, trinh sát viên, người mà phần thân trên của anh ta đã bị thổi tung không còn mảnh nào. Điều gì đã xảy ra với ba thành viên khác của nhóm và các V.I.P chắc đã được an bài. Có lẽ họ đã chịu chung số phận, CÁI CHẾT. Nhiệm vụ kết thúc trong thất bại và đơn vị của anh ta đã hoàn toàn bị xóa sổ. Norse ép cổ và đầu mình di chuyển với cơn đau dữ dội và nhìn xuống lối đi phía trước. Không có dấu hiệu của cô bé nhỏ kia đã ngã xuống đó. Với sức ép của vụ nổ từ quả bom trong tay, hình hài bé nhỏ của thiên thần có lẽ đã tan theo mây khói theo mọi hướng và biến mất khỏi thế giới.

#War… War never change…

Một cơn đau dai dẳng chạy qua chân trái của anh lần nữa. Máu đen tuôn ra và lây lan, nhuộm kín cả chiếc quần ngụy trang của anh. Thứ màu trắng có thể nhìn thấy bên trong có lẽ là xương đùi của anh ấy. Ý thức của anh ấy biến mất thêm một lần nữa và Norse rơi vào bóng tối sâu thẳm của tâm hồn.

Norse trở lại với chính mình với một cơn co thắt khổng lồ. Thay vì nắm lấy một khẩu Beretta, trong tay phải đang mở của anh có một chiếc vé phà nhàu nát, mực mờ từ mồ hôi dầu mỡ. Hơi thở của anh vẫn còn dao động và đôi vai anh liên tục lên xuống liên tục và dữ dội. Anh tặc lưỡi một chút để xem liệu tất cả có phải là giấc mơ một lần nữa hay không. Mùi sắt hoen gỉ và mùi cá tanh dai dẳng ập vào mũi anh và anh có thể nghe thấy âm thanh của sóng với tiếng gầm của động cơ cũ. Vâng, đó là cabin của một chiếc phà giá rẻ băng qua một hòn đảo phía bắc. Đó không còn là chiến trường mà đã hơn hai năm trôi qua. Thay vào đó, một chiếc phà cũ nhỏ lấp đầy với chỉ có năm chiếc xe chở khách được lên tàu, và hoạt động với công suất tối đa. Thân tàu kêu và hét lên mỗi khi nó vượt qua những con sóng dữ dội trên biển khơi. Trong cabin ở đáy thuyền, có gần mười hành khách bên cạnh Norse đang chờ đợi để đến bến cảng, nhưng người đang cúi mình một cách tĩnh mịch và câm lặng. Norse lặng lẽ đứng dậy.

“Cảm thấy thay đổi chóng mặt? Thưa ông? Ông nên tiếp xúc với gió biển trong giây lát”. Người phụ nữ già ngồi bên cạnh anh trong một cái chăn mòn thì thầm với giọng nhẹ nhàng, nhưng không hề tiếp xúc bằng đôi mắt.

Anh giả vờ không chú ý rằng mọi người đang nhìn anh. Kể từ khi xuống cabin, Norse cảm thấy một sự khó chịu dai dẳng trong không khí. Hầu hết khách của phà là những người dân đảo đến đó bây giờ. Một hòn đảo nhỏ ở phía bắc xa xôi có giao thông thông thoáng và ít liên kết với thế giới bên ngoài. Có thể nói rằng một cảm giác thận trọng mạnh mẽ đối với người ngoại quốc là tự nhiên. Bước chân lên cầu thang hẹp với lớp sơn trắng lột, Norse lên boong. Những đám mây có màu sắc xám xịt tụt lại trên không, treo thấp như thể anh có thể nắm lấy chúng bằng cách vươn tay ra. Dưới chân anh, những bong bóng hình thành trong làn nước đen mượt mà tràn đầy như những dòng bùn đen. Anh nhìn thấy một bầu trời đơn điệu và bóng tối của một hòn đảo trên bờ biển. Một ngọn núi cao chót vót ở trung tâm của hòn đảo, đỉnh của nó ẩn đi như thể xuyên qua những đám mây. Một sườn núi rừng trải dài để bao vây lấy dãy núi đẹp đẽ kia. Mất khoảng 5 tiếng đồng hồ di chuyển bằng phà từ bến cảng của đại lục. Đây là đảo Gadiwell – một hòn đảo nhỏ đơn độc trôi nổi giữa làn biển xanh của vùng bán đảo Scadinavi.

…Tại sao anh ấy lại đến một nơi như vậy?

Sau sự cố của thiên thần nhỏ đã tự “Alahu Akbar”  chính mình và cả những người trong căn phòng đó, Norse trở nên ghê tởm với chiến tranh và đã sớm được xuất viện sau đó. Anh tiếp tục đi tìm nơi nào đó anh có thể sống trong yên bình và tìm một chút thanh thản cho bản thân. Nhưng cho đến bây giờ, không có nơi nào, ở bất cứ đâu, thật sự chấp nhận anh. Không, đúng hơn, bản thân Norse đã từ chối họ. Có điều gì đó về hòn đảo đó đã thật sự thổi vào tâm trí. Anh nhấc tay áo trái để kiểm tra đồng hồ, vẫn còn hơn một giờ so với thời gian đã dự kiến. Norse đi vòng quanh góc của khoang lái rồi đến mũi tàu. Trong nháy mắt, con tàu nghiêng dữ dội sang một bên. Một làn sóng va chạm với mũi tàu và dương cao đánh mạnh, Norse trông như đã bị nuốt mất chân của mình trên đáy biển và sàn dầu ướt. Anh đưa tay trái ra như phản xạ và nắm lấy lan can. Đồng thời, một tiếng hét lớn “Aaah!”. Với tiếng thét, một cô gái trong chiếc áo parka màu vàng lao người qua như thể đi xuyên qua Norse vậy. Anh đưa tay phải ra và nắm lấy cánh tay của cô gái, giữ chặt nó.

Norse chờ đợi trong tư thế vững chắc cho những cơn rung lắc giảm dần. Chiếc phà nhanh chóng quay mặt về phía hòn đảo nhưng cuối cùng đã lấy lại được sự thăng bằng ổn định ban đầu. Một giọng nói kì lạ.

“Ah, tôi sợ quá. Tôi sợ cậu sẽ rơi xuống biển.”

Cô gái trong chiếc áo màu vàng buông tay Norse ra bằng một tiếng thở dài. Đôi mắt màu hổ phách và mái tóc vàng hạt dẻ xoăn với những đốm tàn nhang nổi trên đôi má trông tươi tắn và khỏe khoắn của cô.

“Không sao đâu, Kate.”

Một giọng nói mát mẻ phát ra từ phía bên kia của boong tàu. Một cô gái mặc áo trắng đứng bên lan can cũng trên mũi tàu đó.

“Anh đã cứu cô ấy. Cảm ơn anh!”

Đôi mắt nâu và mái tóc hạt dẻ ngắn, tươi sáng. Khi cô cúi chào về phía Norse, tóc cô vung bay và mùi hương của một bông hoa tinh tế chạm đến anh chàng của chúng ta. Một chiếc cà vạt màu cam, váy xếp li màu xanh đậm và áo cánh với cổ áo màu trắng được trau chuốt đẹp đẽ. Nó có thể là đồng phục của một trường trung học uy tín.

“Kate, cảm ơn anh ấy đi chứ. Anh ấy đã giúp cậu.”

Cô ép Kate và cô gái tàn nhang trong chiếc áo màu vàng đã lè lưỡi ra một lúc trước khi cúi đầu trước Norse.

“Nhưng Rain, tôi không ngờ con tàu sẽ rung lắc quá nhiều.”

“Đó là lý do tại sao tôi đã nói với cậu trước khi chúng ta tiếp tục. Vì khu vực này đột nhiên có thể gây ra xoáy nước khổng lồ, con tàu có thể quay nhanh để tránh chúng.”

Cô gái yêu kiều tên là Rain chỉ ra biển bên trái mũi tàu. Ở đó, một cái miệng lớn đã mở ra những đợt sóng phun trắng bắn tung tóe, một xoáy nước khổng lồ chắc chắn đã nuốt được chiếc phà này.

“Wow, một xoáy nước khổng lồ. Cô chắc hẳn biết rất nhiều. Như những gì mà tôi mong đợi từ một người bản địa của hòn đảo này.”

Kate nhìn lại Norse với vẻ phấn khích.

“Anh đang trên một chuyến đi đến hòn đảo đó ư? Chúng tôi là bạn cùng phòng từ ký túc xá trong khu vườn của trường Cao đẳng nữ sinh Saint Lucia trên đất liền.”

Kate lại nhìn về phía đảo Gadiwall.

“Nhưng cô biết đấy, hòn đảo đó trông hơi khác một chút so với cách tôi tưởng tượng ra nó. Bầu trời xanh và bãi biển cát trắng. Biệt thự đẹp trong bóng râm của những hàng cây xanh. Tôi đã khá sai.”

“Gadiwall là một hòn đảo của những ngư dân đã sống ở Biển Bắc qua nhiều thế hệ, không phải là một khu nghỉ mát…”

“Tôi hiểu rồi. Ồ, tôi tự hỏi liệu có điều gì thú vị xảy ra trên hòn đảo đó không?”

Norse trở về căn nhà gỗ, để lại hai cô gái bắt đầu huyên thuyên trên boong tàu, và anh chờ đợi để chuyến phà đến được hòn đảo. Sau đó, di chuyển một cách lảng tránh quanh đảo, chiếc phà tránh dòng xoáy và cuối cùng đến cảng cá cũ sau mười lăm phút trái với kế hoạch. Không có gì đặc biệt để vội vã. Người dân đảo bỏ đi sớm hơn và cuối cùng Norse rời khỏi phòng khách. Anh ta rời khỏi đoạn đường nối màu đỏ với rỉ sét và nhìn xung quanh từ bến cảng, có một số thuyền đánh cá cũ và chỉ có một bến tàu. Những thùng gỗ còn sót lại được xếp chồng lên nhau. Có một ngôi làng nhỏ ở phía bên kia đối diện với con đường mỏng từ bến cảng và anh ta có thể thấy một số tòa nhà giống như các nhà máy chế biến cá, nhưng không có bóng của mọi người, toàn bộ hòn đảo như rơi vào im lặng. Thật vậy, nó chỉ đơn giản là một hòn đảo thời gian còn lại phía sau. Trước hết, anh tìm một khách sạn tối nay. Với một chiếc túi mòn lủng lẳng chỉ chứa vài bộ quần áo phụ, Norse bắt đầu bước đi.
Giọng nói tuyệt vời đó lặp lại từ phía sau.

“Ồ nơi đó ư? Mặc dù bây giờ nó trống rỗng rồi, nhưng chúng tôi sẽ giới thiệu cho anh xung quanh hòn đảo này một chút vì chỉ có duy nhất một quán trọ trong ngôi làng.”

Khi anh quay lại, cô gái gọi là Rain tiếp cận mang theo một chiếc vali màu xanh lá cây lớn với những chiếc ruy băng.

“Anh có phiền không?”

“Ồ không đâu.”

Kate đứng bên cạnh Rain đang vung một cái túi có vẻ nặng trĩu trên vai cô.

“Nếu là vậy, phiền anh hãy giúp với hành lý của Rain. Hành lý của cô ấy nặng nề. Uh… thưa anh?”

“Norse Chirac. Norse là được rồi.”

Norse mỉm cười gượng gạo trước cuộc nói chuyện của Kate bánh bèo không tự chủ và gánh lấy tay cầm chiếc vali màu xanh lá cây của Rain.

“Ồ, không sao đâu. Giờ cô chỉ phải cầm đồ của riêng mình thôi.”

Kí hiệu trên áo của Norse gợi nhớ khá nhiều đến chiếc áo của Ark Thompson.. Hmm… Easter Egg???

“Ồ tốt, tốt quá. Tôi cũng cảm thấy vậy khi có anh giúp… Eh uh Norse…”

Kate bắt đầu hồn nhiên đi về phía trước, đẩy cả túi của mình cho Norse.

“Jeez, Kate!! Tôi rất xin lỗi.”

Rain xin lỗi Norse với một cái nhìn bối rối.

“Này, không phải chúng ta sẽ đến nhà chú của cậu ở phía trước sao? Nó gần rồi. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn để giúp Norse tìm thấy quán trọ khi chúng ta để hành lý của mình ở nhà chú cậu.”

Norse cũng kéo va li và bắt đầu đi bộ, theo sau Rain và Kate khi họ cười vô tư, nhưng họ sớm dừng lại. Có người đang theo dõi họ sao? Norse nhìn lại nghi ngờ, cảm thấy một cái nhìn xuyên qua lưng mình nhưng không phải là lên anh mà là lên họ? Nhưng không có ai trong bến cảng hoang vắng. Cửa sổ bị vỡ của một căn lều làm cho âm thanh phập phập phập phập, có lẽ vì gió đi qua. Anh ấy đã tưởng tượng ra sao? Khi cố gắng hướng ánh mắt về phía đằng sau? Norse thở hổn hển. Anh nhìn thấy hai con mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm từ cái bóng của cái lều. Đó là một thanh niên. Khoảng hai mươi tuổi với mái tóc vàng óng ả, một chiếc áo khoác bông mòn, quần tồi tàn và một chiếc thắt lưng lỏng lẻo treo từ thắt lưng. Đó chắc hẳn là một người đảo. Khi mắt cậu ta gặp Norse, chàng thanh niên đã lui vào bóng tối để trốn.

“Có chuyện gì sao Norse?”

Rain đang tiến về phía điểm đến và quay lại.

“Um … không có gì.”

Norse theo sau hai người và vào làng. Rải rác với những ngôi nhà gạch. Chúng xuất hiện như thể thậm chí không có một khoảng cách giữa người nghèo và giàu có trong ngôi làng này chỉ với những ngôi nhà nhỏ và không hề có ảnh hưởng gì cả.

“Huh, ngôi làng thật vắng vẻ đúng không? Hơn năm nghìn người đã sống ở đây khi nghề câu cá còn thịnh vượng, nhưng hiện chỉ có khoảng ba trăm người. Đã ba năm kể từ khi tôi rời đi…”

“Tuy nhiên, không có ai ở đây.”

Kate nhìn quanh một cách đầy nghi ngờ. Thời gian chắc chắn đã gần đến tối rồi. Nhưng Norse nhận thấy. Họ liên tục bị theo dõi. Từ khoảng trống đằng sau rèm cửa lắc lư. Từ phía sau cánh cửa hơi mở ra. Những người dân đảo đã nhìn chằm chằm vào họ, những kẻ kì lạ bất ngờ, với đôi mắt tò mò nhưng sợ hãi. Có lẽ người thanh niên ở bến cảng là một trong số họ. Kate cũng vậy, một cách tự nhiên, nhưng có vẻ như Rain, người sinh ra trên hòn đảo này đã không nhận ra những ánh mắt đó.

“Này Rain, bố mẹ cậu có qua đời không khi cậu còn nhỏ, vậy chú của cậu Bale đã nuôi bạn lớn?”

“Ừ, tôi đã cô đơn và bỏ đi để học trung học trên đất liền.”

“Ông ấy có vui mừng khi cô cháu gái dễ thương của ông ấy về nhà sau ba năm không?”

“Tôi tự hỏi liệu chú của tôi có ổn không. Tôi muốn sớm nhìn thấy mặt chú ấy.”

Nhìn thấy vẻ mặt hoài cổ nhưng đầy niềm tin của Rain, Norse cảm thấy như thể mình muốn an ủi cô gái trẻ. Khi họ quay sang một con đường mỏng và đi lên một ngọn đồi, nhà của Bale hiện diện lặng lẽ. Nó có một cái nhìn của một căn nhà gạch ngói cũ nhưng những bông hoa màu đỏ đáng yêu nở rộ trong khu vườn nhỏ của nó. Tuy nhiên, một ổ khóa lớn được gắn vào cửa trước lạnh lùng từ chối bất cứ một vị khách nào đến đây, hủy hoại một bầu không khí mộc mạc như vậy.

“Không đời nào. Tại sao lại có cái ổ khóa lớn thế này? Đây không phải là ba năm trước đây.”

Không có câu trả lời nào cả ngay cả khi họ gõ cửa.

“Có phải chú cậu sẽ ra đón không? Cậu không nói với chú ấy là hôm nay bọn mình sẽ đến sao Rain?”

“Tất nhiên. Tôi đã nói với chú ấy trên điện thoại hoàn hảo cách đây một tuần. Tôi tự hỏi chú ấy có đi dạo hay gì đó không.”

Rain nhìn xung quanh một cách vô vọng. Khi mặt trời lặn, họ nghe thấy tiếng hú của chó đi lạc đâu đó và nó nhanh chóng trở nên tối tăm.

“Được rồi. Chú ấy có thể đã đi đến cửa hàng của Robert.”

Cửa hàng của Robert được cho là quán rượu duy nhất trong làng. Bale thỉnh thoảng đến cửa hàng và có vẻ như niềm vui lớn nhất của ông ấy là uống bia. Norse mang hành lý của hai người và đẩy chúng vào bóng tối của lối vào, một góc khuất vô hình khi nhìn từ bên ngoài, và ba người còn lại tới cửa hàng của Robert. Cửa hàng của Robert nằm ở góc ngã tư với một đài phun nước khô ở trung tâm, từng được coi là con đường chính của ngôi làng. Khu vực này sớm trở nên âm u vào bóng tối. Ánh đèn phát ra từ cửa sổ nhỏ của cửa hàng, cánh cửa mở ra. Tiếng leng keng khi Rain đẩy cánh cửa cũ mở ra và cả ba bước vào. Chỉ có một số ít khách hàng bên trong cửa hàng nhỏ mờ này. Một người trên quầy và hai người ngồi ở 1 bàn bốn chỗ trong góc. Cả hai đều là những người dân đảo cũ, những khuôn mặt như bị thủy triều đánh vào, trở nên đỏ bừng và những nét như những vết nứt sâu chứng minh cuộc đời lâu dài đầy niềm kiêu hãnh của những người ngư dân. Khi Norse bước vào, những người đàn ông già dừng cuộc trò chuyện và nhìn lại họ. Khi mắt họ gặp Rain, họ mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười kiểu gượng ép khi những nụ cười đó ngay lập tức biến thành một màu nhạt, đáng lo ngại. Trên quầy, một người đàn ông da trắng năm mươi tuổi đánh bóng một ly.

“Đã lâu rồi ông Robert, chú của tôi có ở đây không?”

Khi Rain đến gần quầy, người đàn ông Robert ngẩng mặt lên và trao cho cô một ánh mắt đờ đẫn.

“Chào mừng, Rain. Chào mừng trở lại. Không, ông ấy đã không đến hôm nay.”

Mặc dù Rain như là người nhà quen thuộc mà họ được gặp lại lần đầu tiên sau ba năm, nhưng những biểu hiện của Robert và những người đàn ông lớn tuổi thì hơi lúng túng. Tin tức về ba người đến bến cảng có lẽ chỉ vừa mới lan truyền toàn bộ hòn đảo gần như trong một cái nháy mắt.

“Ông ấy có thể đã đi săn bắn một lần nữa trong đêm. Tôi đã không nhìn thấy ông ấy trong bốn hoặc năm ngày qua.”

Những người đàn ông lớn tuổi cũng chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào Rain và các bạn cô thì không có lời lẽ nào dành cho ai cả. Ba người vô tình ngồi vào một bàn trong cửa hàng này.

“Sao chúng ta cứ như những người xa lạ không ở trong ngôi nhà của mình thế nhỉ! Tôi ghét cái cảm giác giống như đi cắm trại này.” – Kate phàn nàn buồn bã.

“Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn sẽ chỉ cho Norse nhà trọ. Ngay sau chuyện này.”

Người ta nói rằng nhà trọ làng, chỉ là một ngôi nhà, nằm ở đâu đó chưa đến một phút đi bộ từ đây. Cả ba đến quán trọ trong khi Kate càu nhàu và than phiền. Nhưng khi họ đến, Rain lại đứng sững sờ lần nữa. Thậm chí không có một bóng người nào ở quán trọ, chỉ có một vài phòng trống. Nhưng vẫn vừa đủ…

“Nó phải ở ngay đây. Phải chăng nó đã bị phá hủy? Ồ không…”

Không hề có bóng dáng của hoạt động giao thông hay dân cư trên những con đường tối và cũng không hề có bất kì cửa hàng nào như bình thường cả. Khi cả lũ lạc đường, Rain bắt đầu đi thẳng về phía trước, và ngay lúc đó, họ nhanh chóng nghe thấy một tiếng thình thịch từ phía sau. Norse nhanh chóng nhìn lại. Cả Rain và Kate đều cứng đờ mặt và quay lại. Từ phía sau, một hình bóng xuất hiện từ bóng tối. Một khuôn mặt xuất hiện mơ hồ trong ánh sáng của những ngôi nhà. Đó là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, nhưng Norse nhanh chóng nhận ra đó là chàng trai trẻ đã nhìn anh ở bến cảng.

“Ồ, đó là Paul. Đừng dọa chúng tôi nữa mà.”

Rain vội vã với một nụ cười hoài niệm. Nhưng thanh niên tên là Paul đã không đáp lại nụ cười rạng rỡ và chỉ đi xung quanh họ, sợ hãi Norse.

“Thôi nào, Paul. Đừng lo. Đây là Norse, anh ấy không phải là một kẻ đáng ngờ.”

Paul nuốt nước bọt và chùn bước trong một trạng thái vẫn còn sợ hãi Norse.

“Này, chú của tôi không ở đây. Cậu có biết chú ấy đi đâu không?”

Khoảnh khắc đó, tấm rèm cửa sổ của ngôi nhà phía sau họ rung chuyển và ánh sáng lóe lên hơi nhúc nhích. Một sự căng thẳng cực độ chạy qua mặt Paul.

“Rời hòn đảo bằng thuyền vào ngày mai. Khóa cửa thật chặt tối nay khi anh đi ngủ.”

“Ý anh là gì? Ra khỏi đây? Tôi không thể khóa chặt cửa ngay cả khi anh bảo tôi.”

Nhưng không nói gì thêm, Paul lẳng lặng chạy trốn vào bóng tối và biến mất, Rain nhìn chết lặng khi cậu rời đi. Tuy nhiên, trực giác của Norse cảm thấy rằng những gì cậu trai trẻ cho biết không phải là một mối đe dọa chỉ hoặc trò đùa thực tế. Đó là bởi vì khi Paul đột nhiên quay lại, Norse thấy một khẩu súng lục nhỏ nhô ra dưới chiếc áo khoác tồi tàn của cậu thanh niên, cài nhẹ vào thắt lưng trên eo cậu ta. Mặc dù những trường hợp bạo lực rất hiếm khi có thể xảy ra trên một hòn đảo quá nhỏ, tại sao một cậu thiếu niên trẻ như vậy lại có một khẩu súng ngắn? Norse cảm thấy một sự bất an kỳ lạ. Cả ba miễn cưỡng trở về nhà của Bale. Nhưng Bale dường như đã không trở lại. Khi Norse đi ngang qua những cô gái hoang mang, anh thấy và nhấc một sợi dây nhỏ từ một mảnh phế liệu của bộ dụng cụ câu cá cũ nằm lay lắt cạnh lối vào. Rồi anh từ từ vặn bẻ hình dạng của nó trong tay và vặn nó vào khóa cửa.

“Anh đang làm gì Norse?”

Một âm thanh mở khóa, cái khóa mở ra một cách vô thức sau mánh của Norse. Cùng nhau, Kate và Rain không tin nổi vào mắt mình lúc này, nhưng việc vào nhà là ưu tiên hàng đầu. Rain nhẹ nhàng giữ núm cửa và lặng lẽ kéo cửa trước. Cả ba được chào đón bởi một phòng chờ lạnh lẽo. Rõ ràng là chú của Rain không có ở đây. Vẫn lo lắng, Rain nhìn quanh nhà từ tầng một đến tầng hai. Kate cũng theo cô. Trong khi đó, Norse nhìn quanh phòng khách đơn giản. Cuộc sống khiêm tốn của cư dân có thể được cảm nhận từ đồ nội thất khan hiếm trong phòng. Đồ nội thất cũ và bộ đồ ăn được đánh bóng và sắp xếp trên kệ. Hai khung ảnh nhỏ treo trên lò sưởi. Cầm lấy chúng, anh thấy một bức ảnh cho thấy một người đàn ông lớn tuổi có sự cứng cỏi đang bế bồng một cô gái trẻ, dường như là Rain trước khi cô rời đảo. Bức ảnh kia có một người đàn ông trẻ mặc đồng phục quân đội, có vẻ như chính là người đàn ông già kia. Rain trở lại từ tầng hai và Norse hỏi cô.

“Đây có phải là chú của cô, Bale đó không?”

“Phải. Đây là năm năm trước. Đó là chú của tôi vào những ngày tháng còn tại ngũ của ông ấy.”

“Ông ấy ở trong quân đội?”

“Vâng.”

Từ kinh nghiệm của chính mình, Norse tưởng tượng rằng người đàn ông trong bức ảnh là một người lính xuất sắc. Khi anh nhẹ nhàng trả lại khung ảnh lên đỉnh lò sưởi, Kate từ tầng hai xuống.

“Tôi sẽ ngủ ở phòng sau trên tầng hai. Chiếc giường thật thoải mái.”

“Nhưng kể từ khi đó phòng của chú Bale, khi chú ấy về nhà…”

Rain cúi đầu. Một màu sắc của sự lo lắng và buồn bã quấy nhiễu gương mặt của cô gái xinh đẹp.

“Đúng vậy. Tôi nghĩ việc sử dụng nó mà không được sự cho phép của ông ấy sẽ rất tệ. Nhưng tôi tự hỏi chú của Rain đã đi đâu.”

“Những người dân đảo lạ quá. Họ rất vui vẻ trước đây. Bây giờ họ kì lạ và khác biệt một trời một vực.”

“Xét đến những gì anh chàng Paul đã đề cập. Chúng ta sẽ không rời đảo này vào ngày mai.”

“Paul là một đứa trẻ mồ côi mà chú tôi nhận nuôi và yêu quý từ khi còn nhỏ. Mặc dù cậu ta có thể là một đứa trẻ mềm mỏng và yếu đuối, nhưng rốt cuộc cậu ấy là một người tốt bụng.”

Với hành lý của mình vẫn trong tay và trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của Rain và Kate, Norse chuẩn bị rời đi lặng lẽ. Rain thấy và chạy nhanh theo.

“Anh đi đâu vậy Norse?”

“Để tìm một nơi để ngủ ngay bây giờ.”

“Anh đang nói về chuyện gì thế? Hãy ở đây tối nay. Thôi nào.”

Khi Kate nghĩ về việc Norse rời đi, cô đột nhiên đi vào trạng thái bơ phờ, tỏ ý không giúp đỡ Norse.

“Đúng rồi đấy. Anh sẽ không thể tìm được một nơi để ở, không có khách sạn lẫn nhà trọ… Anh sẽ phải ở lại đây.”

Norse bối rối. Anh không thể ngủ chung với hai cô gái trẻ dưới một mái nhà theo lối “không tế nhị” thế này. Tuy nhiên Norse cảm thấy rằng hòn đảo này hiện đang ở trong một trạng thái bất thường nghiêm trọng hơn cả Rain và Kate hình dung. Thái độ của người dân đảo không phải là một sự cảnh giác đơn giản của người lạ. Có vẻ như họ sợ cái gì đó hơn. Sau đó, sự cố biến mất đột ngột của Bale và hành vi của chàng trai trẻ Paul không thể bào chữa được những nghi ngờ trong mắt họ. Anh cũng lo lắng về khẩu súng lục đó. Bị nài nỉ bởi hai cô gái, Norse không thể bỏ qua những điềm báo mờ ám kia và quyết định ở lại vào đêm nay. Chi phối tất cả lúc này là bóng tối và sự tĩnh lặng. Norse vô thức tỉnh dậy trên giường và không biết mình đang ở đâu trong một lát. Anh để ý thấy anh đang nằm trong chăn với mùi phảng phất của thủy triều và mùi thảo dược bốc lên từ chiếc gối, và nhận ra đang là một căn phòng ở tầng một của nhà Bale. Anh giơ chiếc đồng hồ Breitling của mình lên ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ, ba giờ đã trôi qua và ngày giờ đã thay đổi. Mình không phải kiểu con ở. Mình không cần phải ở đây như là một vệ sĩ giả vờ chỉ vì một vài cô gái trẻ tuổi nhờ vả. Dính dáng vào những chuyện lạ lùng không phải của bản thân là không tốt. Đúng rồi, sáng mai mình sẽ rời khỏi căn nhà này. Sẽ chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra đêm nay cả. Khi Norse buộc phải thuyết phục bản thân, anh lại nhắm mắt lại trong sự tĩnh lặng thoải mái và ý thức của anh mờ nhạt dần. Rồi trong im lặng, một âm thanh nhỏ vang lên

*phập*

Một người bình thường có thể đã bỏ lỡ nó. Nhưng trong cuộc sống lâu dài trên chiến trường, bây giờ Norse không bao giờ thất bại trong việc nắm bắt bất kỳ âm thanh nào, dù có nhỏ bé thế nào. Đó là bởi vì nó có thể là một tình huống chết chóc trong một số trường hợp. Không thể nào bỏ qua, nếu một lính gác bỏ lỡ những âm thanh tầm thường của một kẻ thù trên chiến trường, có một nguy cơ toàn bộ đơn vị có thể bị xóa sổ. Vô thức, Norse lắng nghe một cách kiên nhẫn.

*phập*

Anh cũng nghe điều đó. Ở phía trước. Âm thanh tăng dần. Đó không chỉ là một âm thanh. Thật vậy, đó là những bước chân. Bước chân thô bạo bước đi và kéo theo là thứ gì đó khá nặng nề. Đã chuẩn bị đến giờ đánh bắt cá chưa? Không, nhịp điệu đi bộ quá bất thường cho điều đó. Nó giống như là tiếng phạch phạch đi như một con vịt và không thể đoán nổi hướng đi hay đó là việc gì mà lại đi như vậy. Bước chân giống như là đang tiến đến ngôi nhà nơi Norse và những người khác đang ngủ an toàn. Cùng với những bước chân kỳ lạ, anh ta nghe thấy tiếng gầm gừ ầm ĩ.

*gầm gừ…gầm gừ*

Tiếng gầm gừ giống như một con quái vật bí ẩn thấp.

*gầm gừ…gầm gừ…phập…phập*

Bước chân dừng lại trước cửa nhà. Có phải ai đó đang nhìn vào bên trong? Cái quái gì vậy? Một cái rùng mình chạy xuống cột sống của Norse.

“Khóa cửa thật chặt tối nay khi anh đi ngủ.”

Điều Paul nói đến đã quay trở lại trong tâm trí của Norse. Có phải những từ đó ám chỉ đến chủ nhân của những bước chân ở phía trước cửa ngay bây giờ không? Bước chân bắt đầu thay đổi một lần nữa.

*slump…slump*

Nó từ từ biến mất. Norse trồi lên khỏi giường và nhanh chóng đi đôi ủng vào chân. Anh bước vào phòng khách và lấy một mẩu củi chất đống bên cạnh lò sưởi rồi đi ra cửa, qua cầu thang lên tầng thứ hai nơi Rain và Kate đang ngủ. Anh đứng trước cửa. Âm thanh đáng ngờ ở đằng xa. Khi Norse bình tĩnh giữ núm và mở cửa, anh đi ra ngoài lặng lẽ trong một khung cảnh của ánh trăng mờ nhạt. Một mùi hôi thối kỳ lạ ngay lập tức ập vào mũi anh. Đó có phải là mùi cá tanh không? Không, nó khác. Đó là một mùi vị nặng nề hơn. Tất nhiên, Norse biết một mùi như thế này. Đó là một chiến trường. Đó là mùi khó chịu không thể tả được khi các cơ quan và xác chết trộn vào được tiếp xúc với gió và mưa trong một thời gian dài và thối rữa. Nó gần như là vậy. Norse rón rén bám theo chủ nhân của âm thanh trong khi bóp nghẹt bước chân của mình nhẹ nhàng như Solid Snake (…sorry hơi nhập tâm). Mùi hôi thối dần dần trở nên mạnh hơn. Nguyên nhân của cái mùi đó dường như chính là chủ nhân của âm thanh. Khi anh đi qua một vài ngôi nhà rải rác trên đường đi, có một lối vào khu rừng. Nó đã phát triển và trải dài về phía ngọn núi ở trung tâm của hòn đảo và những cây lá kim dày đặc như từ chối những bước chân tiến vào của con người.

Norse nhìn chăm chăm vào mặt đất dưới ánh trăng và thấy thứ gì đó, như dấu chân. Và thứ gì đó tỏa sáng ở đây và xung quanh. Khi anh đến gần những thứ đó. Chúng trông giống như những giọt nước mắt, chất lỏng lầy lội, và mùi hôi thối của câu hỏi nghi vấn lại quay trở lại vào khứu giác mạnh mẽ của anh. Cái gì thế này? Chủ nhân của những bước chân đó có phải đã để lại nó không? Trước khi anh biết điều đó, anh không thể nghe thấy tiếng bước chân nữa. Có lẽ nó đã đi vào rừng. Norse ngẩng mặt lên để cố nhìn vào một cánh rừng tươi với tầm nhìn mở. Anh không thể nghe thấy gì nữa. Vào lúc đó, sự yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi một tiếng gầm thét cao mà anh đã không nghe cho đến giờ đang vọng lại từ xa. Khi anh nhìn lên, có một ngọn đồi nhỏ ở phía bên kia của khu rừng, nơi mặt trăng tròn khổng lồ xuất hiện. Rồi anh thấy bóng của một người trên đồi với trăng tròn trên vai. Hình bóng là một hình dáng mảnh mai, mảnh mai, nhưng tràn đầy sự mềm mại. Mái tóc bạc dài trong suốt rung động trong gió và những tia sáng rải rác trong ánh trăng. Một người phụ nữ ư? Nhưng tại sao lại ở trên một ngọn đồi phía sau một khu rừng như thế này vào một thời điểm như vậy?

Norse im lặng nhìn chằm chằm vào bóng dáng. Hình bóng được tô điểm gợi tả với âm thanh như một hơi thở lớn và bật ra một tiếng kêu cao độ một lần nữa, không như là một tiếng nhạc cụ. Nỗi buồn có thể được cảm nhận từ tiếng khóc than đó cũng như sự bướng bỉnh và niềm kiêu hãnh nhất định từ bên trong, hoàn toàn khác với những điều kì lạ mà cái âm thanh trước đây có. Gió thổi và khu rừng xào xạc âm thanh. Tiếng kêu gào của cô ấy hòa lẫn với tiếng ồn, như thể lôi kéo Norse vào một thế giới không thể tưởng tượng khác với Trái Đất. Một hòn đảo sợ hãi và ám ảnh, Gadiwall. Norse vẫn mãi lắng nghe một cách chăm chú đến những tiếng gào thét buồn và đau đớn như thống trị màn đêm trên đảo Gadiwall. Sáng hôm sau đến.
Khi Norse tỉnh giấc, anh lại đến khu rừng đó. Anh muốn kiểm tra những dấu chân đó một lần nữa trong ánh sáng mặt trời. Lấy chiếc quần của mình ướt đũng vào buổi sáng sương của cỏ và đến lối vào của khu rừng, Norse như càng chắc chắn những gì anh đã thấy vào đêm qua và kiểm tra mặt đất. Nhưng không có dấu hiệu của dấu chân ở đó. Anh kiểm tra vùng lân cận nhưng không tìm thấy bất kì điều gì. Trời đã không mưa sau đêm qua. Dấu chân không thể biến mất một cách tự nhiên. Ai đó chắc đã xóa chúng đi. Với điều đó cứ ám ảnh, Norse vội vã trở về nhà Bale. Khi anh đến gần nhà, một số dân làng đã tụ tập ở phía trước trên đường đi, đông đúc và nói chuyện gì đó nghiêm túc. Sau khi nhận thấy Norse, họ đã phát hiện và nói bằng giọng thấp.

“Ba công nhân làm công việc sửa chữa trên đường vào sáng hôm qua dường như đã không quay trở lại sáng nay.”

“Gì?”

“Có vẻ như họ được cho là sẽ trở lại tối qua. Họ không thể nào đến trễ vì họ đi bằng xe tải. Rõ ràng là họ đang ở khu vực mũi đất phía tây.”

“Ah, có ai đi tìm họ không?”

“Không ai có thể đi. Mọi người chỉ reo réo lên một tiếng ồn ào.”

Khi những người dân làng tụ tập thu hút ánh mắt của Norse , họ bước vào từng ngôi nhà như để trốn thoát.

“Kate đâu rồi?”

“Eh? Tôi đã nghĩ cô ấy ở cùng với anh Norse. Cô ấy không nằm trên giường nữa khi tôi đứng dậy.”

Lo âu nhanh chóng tuôn qua trái tim của Norse.

“Có một chiếc ô tô trong ga-ra. Chúng ta có thể tìm kiếm cô ấy ở đâu đó.”

Khi hai người trở về nhà, họ lôi ra một chiếc sedan cũ từ nhà để xe, Rain ngồi ở ghế hành khách và Norse lái xe quanh làng. Nhưng không có dấu hiệu của Kate ở đâu cả. Norse đi theo con đường phía tây. Vô thức, nơi những người lao động đi đến mũi đất biến mất. Chiếc sedan chạy qua khu rừng hướng về phía mũi đất. Trời tối và những cây lá kim xanh thẳm đã làm kín các khu rừng sâu. Khi đã dấn thân khá sâu vào khu rừng và đến mũi đất, họ thậm nhìn thấy cả biển phía trước.

” Cô ấy kia kìa! Tại sao Kate ở một nơi như thế này?”

Norse và Rain dừng xe và chạy ra xem. Kate đang mơ hồ ngồi trên một hòn đá dọc theo con đường dẫn đến mũi đất.

“Ah, Rain! Cảm ơn trời.”

Kate vui vẻ chạy khi nhận ra hai người họ.

“Có chuyện gì với cô Kate? Đến một nơi như thế này một mình.”

“Hai người vẫn có vẻ như đang ngủ khi tôi thức dậy sáng nay nên tôi đi dạo, nhưng bị lạc.”

Đột nhiên cô ấy lè lưỡi ra.

“Để nói tôi cho cậu biết sự thật nè, tôi muốn xem bộ phim được quay.”
“Bộ phim?”

Nghe vậy, Rain có một cái nhìn không rõ ràng.

“Bạn thấy đấy, một thủy thủ trên phà đang nói về nó khi chúng tôi đến. Một đoàn làm  phim giải trí rõ ràng đã đến hòn đảo này trong ba ngày.”

“Có phải chính là những người đó không?”

Norse đi lên đỉnh một vách núi cách khoảng mười mét, hướng về một bên và gọi Kate và Rain. Khi Rain và Kate lao lên và nhìn qua vách núi, một vịnh nhỏ được trải ra bên dưới. Khi nghiêng về phía trước một chút họ thấy chỉ dưới mười người di chuyển trên một bãi biển đầy cát trắng. Máy ảnh và thiết bị chiếu sáng lấp lánh với ánh sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Các ổ đĩa bốn bánh được mang đến và xe buýt cũng như các bộ phận máy đã được đặt ở gần đó.

“Ừ, cậu biết đấy! Trông cậu như con ngốc vậy. Cậu lẽ ra phải nhận ra mọi thứ khi bất chấp lạc đến một nơi như thế này.”

Kate cười rạng rỡ với đôi mắt mở to.

“Ồ, tôi tự hỏi anh ta có phải là nam diễn viên hay không. Anh ta không phải là một anh chàng tốt bụng.”

Cô chỉ vào một người đàn ông trẻ nói chuyện với một người đàn ông đeo kính râm, trông giống như một đạo diễn. Anh ta có mái tóc vàng với chiều dài vai. Trông ra dáng kể cả từ phía xa. Một chàng thơ thanh lịch, lung linh như thần tượng của mấy mẹ bánh bèo. Anh ta cao và được bọc trong bộ đồ kín cổ trắng tinh khiết.

“Chắc chắn là anh ta. Có thể là một ngôi sao mà chúng ta biết. Oh, chúng ta hãy đi xuống dưới đấy.”

Kate liên tục mời Rain, nhưng…

“Nhưng tôi… tôi lo lắng về chú của tôi, Bale. Tôi muốn đi tìm ông ấy sau bữa sáng.”

Cô ấy có vẻ miễn cưỡng. Mặc dù vậy, Kate bướng bỉnh vẫn tinh thần lôi kéo Rain một lần nữa. Norse nhìn xuống phía của Rain và Kate chỉ để thấy thật kỳ lạ, tình cờ nhận thấy ở đơn vị kia. Người đàn ông tóc vàng Kate nói có thể là một diễn viên thường xuyên nói chuyện với một người đàn ông giống như đạo diễn, mỗi lần với người đàn ông giống như đạo diễn đứng ở tư thế chú ý gật đầu với anh ta. Họ hoàn toàn trông giống như một cấp trên quân sự và cấp dưới. Ngay cả khi người đàn ông kia là một ngôi sao khét tiếng, tại sao đạo diễn lại phải cúi chào và tư thế như nghe lệnh gã diễn viên kia? Cuối cùng họ đã nói chuyện xong và người đàn ông tóc vàng bước vào một chiếc limousine màu trắng tuyết được đánh bóng cẩn thận và lái xe đi.

“Ồ, anh ta đi rồi.”

Kate có vẻ thất vọng và nhìn chiếc limousine đang lái đi trong khi mặt trời chiếu sáng cơ thể sáng ngời của nó. Khi họ trở về nhà, ba người đã ăn sáng và trở lại chiếc sedan. Lần này họ đi tìm chú của Rain, Bale. Vì họ gần như phụ thuộc vào Norse mà trời lại tối, anh không thể để hai cô gái này một mình trên hòn đảo này cho đến khi họ có thể tìm thấy Bale. Anh ta đang ở trên xe và lần đầu tiên lái xe đến bến cảng vì Rain nói rằng Paul sống trong một căn lều trên bến cảng. Nghe rằng cậu trai trẻ đã quen với Bale, anh ta có thể biết điều gì đó. Nhưng không có dấu hiệu của Paul trong túp lều. Thùng rác và các công cụ không rõ sử dụng được xếp hàng vô trật tự trong căn phòng nhỏ. Paul sinh ra là một đứa trẻ mồ côi trên hòn đảo này và được một ngư dân già sống trong nhà này nhưng khi cậu mười hai tuổi, ông già qua đời và dường như cậu sống một cuộc sống cô đơn bị mọi người bỏ qua ngoại trừ Bale. Sau đó chỉ có công việc trên đất liền và khi có chuyến phà nào đến thì mới tìm kiếm một công việc trên biển. Thấy Paul không có mặt ở đây, Rain dường như cảm thấy đã bị phụ lòng nhưng vẫn cố gạt chuyện này sang một bên.

“Chúng ta hãy đi đến khu săn bắn của chú tôi. Nó ở trong rừng cove phía tây, nơi chúng ta đã ở sáng nay.”

Norse và Kate vào trong xe và lái đi. Thời tiết của hòn đảo đã thay đổi. Chiếc sedan chở ba người đi qua rừng cove nơi đơn vị địa điểm và đến trên một ngọn đồi nhìn ra khu rừng, những đám mây đen trồi lên trên bầu trời đã rõ ràng cho đến một lúc trước, dường như là dấu hiệu cho thấy đêm có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

“Bác của tôi luôn sử dụng nơi này để đưa tôi đi săn ở xung quanh đó và chúng tôi cắm trại.”

Nơi mà Rain đang chỉ là khu rừng rộng lớn, nhưng nhìn giữa những cái cây, ngồi một mình là một tòa nhà bằng gỗ kiểu Bắc Âu sang trọng.

“Tòa nhà tuyệt đẹp. Nó là gì?”

Kate hỏi Rain khi cô nhìn chằm chằm vào nó.

“Bạn đã nghe nói về Umbrella?”

“Ô?”

Đối với Norse, nó rất quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ ngay tên đó.

“Tôi biết. Nó là một nhà sản xuất dược phẩm quy mô quốc tế nếu tôi không nhầm?”

Kate há hốc miệng.

“Đúng vậy. Đó là trước khi tôi được sinh ra, nhưng đó là một phòng thí nghiệm được Umbrella chế tạo cách đây hai mươi năm. Có vẻ như nó đã bị bỏ rơi.”

“Thật là một sự lãng phí. Mặc dù nó là một tòa nhà đầy phong cách.”

“Vậy tại sao cậu không vào? Nhưng đó không phải lỗi của tôi nếu cậu… chết.”

“Huh?”

“Theo chú của tôi, ngày xưa một loại virus đã được nghiên cứu ở đó và bị rò rỉ, dường như giết chết nhiều cư dân của hòn đảo. Có một số người ở đây đã trở thành thây ma…”

“Thây ma?!? Dừng lại đi!”

Mặt Kate nhăn nhó vì sợ hãi.

“Thật là ngu ngốc. Cậu đang bịa chuyện đó. Không đời nào thây ma là thật.”

Rain cười rạng rỡ, nhưng Norse tình cờ cảm thấy một sự bất an kỳ lạ. Những bước chân đó tối qua và mùi thối kỳ lạ. Điều này đã đi vào tâm trí anh. Có lẽ đó là thây ma? Không… nó không thể đúng. Không đời nào…

“Dù sao thì sau đó, người dân đảo sợ đi gần tòa nhà đó khi nó vẫn có thể chứa virus.”

Bầu trời lạnh lẽo đổ xuống. Nó bắt đầu hòa quyện với sấm sét và trong một khoảnh khắc con đường không trải nhựa trong rừng ngập chìm với bùn đất. Chiếc sedan chở cả ba người di chuyển với những vũng bùn bắn tung tóe khi nó hướng về phía khu săn bắn của Bale.

TO BE CONTINUE

HenryMason AKA TranVietBach
As your service.

Cùng tác giả

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Quantum Theory – Góc cạnh, ngớ ngẩn, đẹp đẽ ?

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Quantum Theory – Góc cạnh, ngớ ngẩn, đẹp đẽ ?

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • Henry Mason - 29.09.2018

    Nếu mọi người đồng ý có lẽ tôi có thể dịch và viết lại nội dung của Biohazard Rose Blank đầy đủ hơn…
    Lí do: éo hiểu trùng hợp kiểu gì đúng 45 phút kể từ sau khi viết bài này trang Crimsonhead elder công bố đã dịch xong bản tiếng anh của Rose Blank từ tiếng Nhật
    Vkl
    Kí tên : Henry