Chrono Trigger: Không chỉ có Doraemon mới có cỗ máy thời gian

Huyền thoại ★

  

Chrono Trigger, nổi tiếng hơn với cái tên gọi cũ kỹ Quả lắc thời gian ở Việt Nam, được xem là một trong những tựa game JRPG vĩ đại nhất lịch sử video game đến từ Squaresoft- Square Enix ngày nay, và dĩ nhiên là một trong những game hay nhất trên hệ máy Super Nintendo (SNES). Đây là một tựa game được tạo ra bởi ba ông trùm của văn hóa đại chúng của Nhật Bản, Hinorobu Sakaguchi- người đã tạo ra Final Fantasy, Yuji Horii- người đã tạo ra Dragon Quest, và Akira Toriyama- một cái tên cực quen thuộc với độc giả Việt Nam khi đã tạo ra series lừng danh Dragon Ball/ Bảy Viên Ngọc Rồng. Với một “Dream team” như vậy, bọn họ đã nói rằng họ sẽ tạo ra một tựa game mà “từ trước đến giờ chưa ai làm ra cả”, rồi năm 1995, sau rất nhiều công sức, những chỉnh sửa và thậm chí là cả đánh đổi bằng sức khỏe lẫn tinh thần của rất nhiều người, Chrono Trigger đã ra đời và làm khuynh đảo cả làng game với rất nhiều những điều “vượt trước thời gian” như chính cái nội dung của game này đã làm được.

Ngày còn nhỏ, thật ra tui cũng đã nghe danh của Chrono Trigger (CT, không thêm tên đằng trước giùm) từ lâu lắm rồi, và cũng có thời gian cùng anh họ bật game này lên chơi trên SNES nhưng thật sự thì cũng… chẳng hiểu gì hết, cứ chạy vòng vòng đến khi nào có thoại và cutscene xuất hiện lúc nào thì mừng lúc đó thôi. Sau nhiều bản port khác nhau (Nintendo DS và điện thoại), CT cuối cùng đã xuất hiện trên Steam và tui đã may mắn nhận được tựa game này free vì số lần tốt bụng đếm đầu ngón tay của lão bụng bia điều hành cái web này. Và hôm nay, sau bao nhiêu năm gặp lại, tui đã xem như hoàn thành CT với cảm nhận và kiến thức tốt hơn rất nhiều để hút hết tinh hoa của tựa game huyền thoại này. Hãy cùng tìm hiểu xem tại sao tạp chí Nintendo Power đã gọi đây là một tựa game mang tính cách mạng và nó đã để lại di sản gì cho thế giới game sau này.

Steam vs SNES

Trước hết thì tui xin có một chút so sánh nhỏ về phiên bản gốc trên SNES và trên Steam. Thật ra, bản port lên Steam là… phiên bản mobile được tinh chỉnh lại, chả khác gì việc Square Enix đã từng làm với Final Fantasy VI cả. Và may mắn một điều là sau 5 bản patch sửa lỗi, game đã có hình ảnh cổ điển ngày xưa chứ không phải là cái màn “HD hóa” cà nát màn hình để mất đi hạt pixel cho ra cái hình thù sprite nhân vật “trơn lán” và khung cảnh bị cắt dọc ngang xấu xí đến kinh khủng. Màu sắc của phiên bản này cũng không được rực rỡ như phiên bản cũ, dù không đến nỗi tệ. Hệ thống HUD hiển thị thông tin nhân vật khi đang chiến đấu cũng… hơi vô duyên khi bỗng nhiên cho thanh ATB và HP ngay dưới nhân vật làm cho mất đi sự immersive khi chiến đấu, không như bản cũ. Bù lại, hệ thống menu giờ đây lại tiện lợi và to hơn, thân thiện hơn rất nhiều so với bản cũ (âu vốn cũng do nó được làm ra cho người dùng điện thoại), khiến cho việc tinh chỉnh nhân vật nhanh hơn rất nhiều. Điểm cộng lớn nhất nữa là CT bản port này cũng giống với bản Nintendo DS sẽ “thưởng” chúng ta một vài đoạn cutscene đúng nét vẽ của Akira Toriyama cực kỳ đã mắt. Đúng là mất cái này được cái kia. (Và chúng ta cần một anime thật sự về Chrono Trigger!!!!!!! Pleaseeeee!!!)

Hình ảnh và âm thanh

 

Về mặt hình ảnh, CT có lẽ vẫn còn giữ được một phong độ quá ổn định vì cái đồ họa 16-bit đó của CT vốn dĩ đã là một thứ cổ điển và trường tồn theo thời gian, nhưng vì CT ra đời ở giai đoạn cuối của thời SNES và các nhà lập trình đã biết làm cách nào để cho màu sắc, phối cảnh, sử dụng các layer tạo sương mù mờ ảo để cho game có khả năng giúp người chơi hòa nhập cao nhất có thể, và từng địa điểm trong dòng thời gian đều mang một điều gì đó vô cùng đặc trưng chứ không hề một màu nhàm chán. Đến cả những sprite nhân vật cũng có khả năng kể chuyện hình ảnh, tạo ra các tình huống vừa cảm động vừa hài hước. Các nhân vật với tạo hình của Akira Toriyama (Hãy tưởng tượng nét vẽ Dragon Ball đi) đã được làm thành những sprite vô cùng sống động, có biểu cảm hẳn hòi mà vẫn mang được cái hồn từ nét vẽ của Toriyama càng làm chúng ta kết nối với họ tốt hơn rất nhiều. Cái này sẽ bàn thêm ở phần xây dựng nhân vật.

Về âm nhạc thì không thể nào tuyệt vời hơn với tài năng của Yasunori Mitsuda khi ông đã bỏ hết công sức để viết lên những khúc nhạc dài trọn vẹn ít loop để ta không bao giờ cảm thấy chán, chưa kể chúng còn có khả năng tạo không khí cực kỳ tuyệt vời: sự hưng phấn với bản nhạc Chrono Trigger mở đầu, sự vui tươi của Guardia Millennial Fair, sự dồn dập của Battle theme, chút buồn bã gợi nhớ của Memories of green v.vv… Hỏi sao Mitsuda đã phải cố gắng đến mức bị bệnh nặng không thể hoàn thành toàn bộ các bài nhạc của CT, và Nobuo Uematsu (yup, that Uematsu) đã phải phụ giúp hoàn thành tất cả các bài nhạc để CT có một mặt âm thanh hoàn chỉnh nhất, và nó không hề gây thất vọng chút nào, nếu không muốn nói mọi thứ đã trở thành kinh điển.

Gameplay

Nói đến gameplay thì có lẽ cần phải nói đến thứ làm cho người ta phải nhớ mãi đến CT, đó chính là cơ chế chiến đấu. Phải, nó vẫn là turn-base RPG như bất kỳ tựa game JRPG cổ điển nào khác, nhưng điều đặc biệt rằng CT có một cơ chế chiến đấu… “sống” chứ không phải “tĩnh” như các game khác. Ở Final Fantasy chẳng hạn, chúng ta sẽ thấy những con quái và những nhân vật xếp thành hai hàng battle line, và thường chúng ta sẽ để các nhân vật tank hoặc gây dmg đứng hàng trước, còn healer hay cast phép sẽ ở hàng sau. Ở CT thì cả quái lẫn nhân vật sẽ luôn di chuyển, dĩ nhiên là ta không thể tự điều khiển vị trí nhân vật của mình, và nó tạo ra những tình huống hết sức sống động như các nhân vật sẽ phải đứng đấu lưng vào nhau và quái bao vây xung quanh, rất tạo không khí căng thẳng phải chiến đấu dể sống sót; cũng có lúc là ngược lại khi ba nhân vật trong party bao vây… mỗi một con thú tội nghiệp. Đã vậy, nó còn ảnh hưởng cách tấn công của nhân vật, như với những con quái ở xa thì những nhân vật sử dụng vũ khí tầm xa sẽ thật sự đánh tay bo, phải đủ xa mới bắn được, và dĩ nhiên nhân vật tầm xa cho đánh tầm gần thì dmg yếu là chắc rồi, nên chúng ta phải cho các nhân vật cận chiến “giải vây” cho họ còn các nhân vật tầm xa thì nên tấn công các con quái ở gần nhân vật cận chiến hơn. Ngoài ra còn có những đòn AOE hoặc theo một đường thẳng cần chúng phải đứng chụm vào nhau thì mới có thể gây dmg cho nhiều quái một lúc được, nên có đôi lúc phải chờ đợi và dự đoán sự di chuyển của chúng, khiến cho CT không hề là một game turn-base mà bạn có thể auto play hoặc có một nút bấm hoài mà phải có chiến thuật tính toán hẳn hoi.

Chưa hết, các nhân vật có các đòn tấn công đặc biệt, gọi là Tech, và những Tech sẽ càng ngày càng được các nhân vật học nhiều hơn khi lên level và nhận Tech point (TP). Và rồi các nhân vật sẽ phối hợp các Tech với nhau, cho ra Double Tech- hai người tấn công một lúc và Triple Tech- cả ba người trong party cùng tung chiêu, và càng cho họ chiến đấu chung party càng lâu, càng nhiều Tech chung sẽ xuất hiện. Cái hệ thống Tech này có thể nói là thiên biến vạn hóa nhất cả CT, với một nhóm 3 người khác nhau là sẽ có những Tech phối hợp dựa trên kỹ năng và nguyên tố từng người, nên chúng ta sẽ rất muốn xoay tua party chứ không phải chỉ có nhiêu đó đánh hoài không gây nhàm chán. Nếu bạn vốn là một người ghét turn-base, chơi CT có thể bạn sẽ suy nghĩ lại đấy.

Thêm một điều, các game JRPG nổi tiếng, hoặc tai tiếng, với các random battle xuất hiện không biết đâu mà lần gây không ít khó chịu với người chơi. Đây là một điều… gần như không có trong CT, vì chúng ta hoàn toàn có thể nhìn thấy quái đang trên đường đi và có thể lựa chọn chiến bọn nó hay là không, từ một vài trường hợp được “sắp xếp” sẵn thì ở vài khu vực khi đi đến là quái sẽ nhảy ra và ta có thể chiến hoặc chạy (trừ phi trong câu chuyện chính, dĩ nhiên). Thêm một điểm cộng cho việc loại bỏ những điều gây khó chịu về JRPG rồi, hỏi sao không được yêu thích vậy. Nhưng dĩ nhiên, cũng có một vài nhiệm vụ và câu chuyện đúng là fetch quest thứ thiệt, và chúng cũng vô cùng phiền toái, may mà bản đồ không rộng lớn lắm.

Và tui đã nói cho bạn nghe, đây chính là tựa game đầu tiên mang đến cái khái niệm New Game+ chưa nhỉ? Thật ra thời đó cũng có kha khá game cho người chơi chơi lại game với độ khó và thay đổi khác game gốc, nhưng sử dụng cái tên “New Game+” thì chính CT là người đi đầu, nó thậm chí còn NG+ đến nỗi cho người chơi… mới quay lại vô boss cuối liền ngay lập tức nếu thích, và thậm chí nó còn được “công nhận” vào canon của game. CT có lẽ cũng chính là tựa game đi đầu cho cái trò “hệ thống đạo đức” trong game, vì những hành động trong game của chúng ta đều có tác động đến ít nhiều đến số phận nhân vật và cái kết.

Khi đã nói đến đây rồi, thì điều cuối cùng, và tui đã để dành nó cho đến cuối vì nó là “món ngon nhất” trong cái bàn tiệc cả về mặt hình ảnh lẫn âm thanh Chrono Trigger này, đó chính là phần xây dựng nhân vật và cách phối hợp chúng cùng yếu tố du hành thời gian để tạo nên một cốt truyện rất đặc sắc. Đây có lẽ thật sự chính là du hành thời gian theo lý thuyết được thực hành tốt nhất có thể, với rất nhiều những yếu tố quá khứ, hiện tại, tương lai được tạo ra và gây ảnh hưởng lên nhau đến từng chi tiết một, không như một phim siêu anh hùng vài tỷ đô nào đó với dàn đạo diễn “tao thích vì tao muốn vậy” phá nát bét lý thuyết du hành thời gian.

*Dĩ nhiên từ phần này trở đi sẽ có spoiler nặng nề*

Cốt truyện chính và nhân vật chính


Cốt truyện chính của CT bắt đầu ở Buổi hội chợ thiên niên kỷ ở Guardia vào năm 1000, khi Crono vô tình va vào một cô gái tên Marle và kết bạn với cô. Crono sau đó dẫn Marle đi xem phát minh mới của nhà Lucca là một cỗ máy teleport! Marle hứng chí muốn thử, nhưng khi vừa bước vào thì vòng đeo cổ của Marle phát sáng và… từ teleport tạo ra cả một cánh cổng xuyên thời gian! Crono xả thân nhảy theo cứu Marle… và lạc đến một vùng đất lạ. Hỏi ra mới biết Crono đã về quá khứ tận 400 năm trước. Nữ hoàng Leene của Guardia khi đó đang mất tích, nhưng Marle lại bị hiểu nhầm là nữ hoàng Leene nên bị đem về lâu đài.

Trong phút chốc, Marle bị biến mất, Lucca kịp quay về quá khứ đã giải thích cho Crono về thân thế của Marle là công chúa Nadia vốn là cháu mấy đời sau của Leene nên nhìn giống hệt, và nếu không cứu nữ hoàng Leene thật sự, Marle có thể sẽ không thể nào tồn tại (như đã thấy). Crono và Lucca tìm hiểu thông tin, và nghe rằng nhà thờ Manolia có gì bí hiểm đã đi vào, phát hiện đây là nơi toàn quái vật ở đã bắt giữ nữ hoàng dưới âm mưu của con quái Yakra. Cũng ở đây, họ gặp hiệp sĩ ếch… Frog. Họ xông vào, phát hiện ra Yakra đã giả làm Đại pháp quan bắt nữ hoàng Leene, chiến đấu và giải cứu pháp quan thật lẫn nữ hoàng, cũng nhờ vậy giúp Marle trở lại. Nhưng Frog lại cho rằng mình không làm tròn bổn phận giúp đỡ nữ hoàng đã từ bỏ tất cả mà sống ẩn trong rừng.

Trớ trêu là khi Crono đưa Marle quay lại lâu đài ở hiện tại, Crono lại bị hiểu lầm là bắt cóc công chúa và bị tống giam (thật ra là có âm mưu hết). Crono trốn thoát được, cùng với Marle và Lucca phát hiện ra một cổng thời gian khác và lạc đến tận tương lai năm 2300, khi thế giới đã tận thế và đổ nát. Cùng với con robot… Robo, họ tìm ra được một tư liệu về ngày tàn của thế giới vào năm 1999 (hà hà, cái vụ Y2K năm nào), khi một thực thể là Lavos đã xuất hiện và hủy diệt thế giới. Cả bốn người cùng nhau nhảy vào cổng thời gian thì lại bị lạc đến The End of Time, khi thời gian đã không còn tồn tại (và làm cái cớ party chỉ có 3 người) để học phép thuật và biết thêm về Lavos. Thú vị là ở đây bạn hoàn toàn có thể nhào vào đánh Lavos luôn ở năm 1999 nếu muốn.

Xuyên suốt chuyến du hành thời gian, họ phát hiện ra Lavos vốn được gọi lên từ năm 600, biết về thanh Masamune nên đã phải di chuyển đến cả 65 triệu năm trước công nguyên để tìm viên Dreamstone giúp Melchior rèn lại Masamune. Cũng nhờ vậy mà họ gặp Ayla và bộ lạc người tiền sử trong cuộc chiến chống lại bọn bò sát thành tinh Reptite (Dù lịch sử loài người mới có hơn vài triệu năm thôi, hmmmm…). Có Dreamstone, họ quay lại hiện tại và rèn được Masamune để chiêu mộ Frog ở năm 600, tiến vào lãnh địa của bọn yêu ma dẫn đầu bởi lãnh chúa Magus và Ozzie đang quấy nhiễu Guardia cũng như đang kêu gọi Lavos phá hủy thế giới.


Đánh bại Magus, nhưng cả đám lại bị lạc về thời của Ayla, tiếp tục mắc kẹt trong cuộc chiến giữa người và bò sát Reptite, nên Crono đã đồng ý giúp Ayla. Nhưng sự thật bất ngờ là sau khi đánh bại Azala, kẻ đứng đầu tộc Reptite, họ phát hiện ra Lavos thật sự chính là… cái thiên thạch đã làm khủng long tuyệt chủng vào 65 triệu năm trước (Yup, they went that far). Họ cố tình đi vào ngay lỗ thiên thạch trên để tìm Lavos, nhưng chỉ để bị kéo đến Trái Đất vào 12.000 TCN vẫn còn thời kỳ băng hà, tìm được vương quốc phép thuật trên mây Zeal, và tìm ra một âm mưu của nữ hoàng và một gã tiên tri làm bà bị mê muội cố điều khiển sức mạnh của Lavos thông qua phép thuật của cô con gái Schala của bà ta. Cả bọn bị bắt, và cánh cổng thời gian đến mốc đó bị khóa lại để không ai ngăn cản được Zeal trong việc triệu hồi Lavos.

Nhờ việc đến Zeal mà vòng cổ của Marle giờ đây đã có khả năng mở những cánh cổng ma thuật mang dấu ấn của Zeal, và họ tìm đến được nơi ẩn cư cuối cùng của Guru of Reason, Belthasar ở tương lai và sử dụng sáng chế của ông, Đôi cánh thời gian Epoch (Một cỗ máy thời gian đúng nghĩa đen) để di chuyển được khắp mọi thời trong dòng thời gian mà không cần phải tìm những cánh cổng. Họ quay lại năm 12.000 TCN, cố gắng ngăn chặn nhưng thất bại vì cuối cùng Lavos cũng được triệu hồi, hiểm họa khôn lường sắp xảy ra trên thế giới sớm hơn cả những gì được tiên đoán. Họ cũng biết được rằng các Guru của hoàng hậu đã bị ném vào những cánh cổng thời gian vì hệ quả của việc Lavos xuất hiện, và các Guru chính là những người đã góp công không ít giúp đỡ cả nhóm bạn ngăn chặn Lavos. Sau việc này thì chỉ còn một trận chiến cuối cùng nữa thôi là số phận thế giới sẽ được định đoạt!

Câu chuyện của CT theo như tui đánh giá rất thật lòng, là không quá đặc sắc dữ dội, thậm chí nó  rất giống những bộ anime cũ là khác: khởi đầu nhân vật chính vô tình phát hiện một điều kỳ lạ làm nền tảng cho câu chuyện, và nhờ đó họ phát hiện ra một sự kiện, hay ai đó gây hiểm họa to lớn, và họ sẽ tự ra tay ngăn chặn. Thế nhưng cách dẫn chuyện, những tình huống cụ thể lại làm cho mọi thứ trở nên rất cuốn hút. Cái hay nhất đó chính là kể từ khi họ phát hiện ra Lavos, Lavos đã luôn luôn là một thế lực gì đó tiềm tàng trong câu chuyện, luôn là tâm điểm chính để chúng ta phải thật sự quan tâm, để mỗi lần nhảy đến một địa điểm cụ thể nào cũng có mục đích chứ không bị như vài RPG là lo làm mấy cái xung quanh mà quên mất nhiệm vụ chính.

Kể đến đó thôi. Bây giờ thì giới thiệu nhân vật cái đã nào.

Đầu tiên chúng ta có nhân vật chính Crono tuổi trẻ tài cao, với thanh katana và khả năng phép thuật tạo ra sấm sét và ánh sáng sau khi đến được với End of Time. Crono là một nhân vật chính điển hình, bị “im hơi lặng tiếng” và là nhân vật để chúng ta phản chiếu bản thân vào trong đó. Crono sẽ “ăn đòn” khi chúng ta là kẻ hư, đi ăn cắp đồ của người khác và không giúp đỡ người bị nạn chẳng hạn, theo cốt truyện chính điều đó sẽ được dùng để… bỏ tù Crono! (Dù nếu bạn có phạm tội hay không thì vẫn bị bỏ tù do cốt truyện, nhưng ban đầu nếu không biết thì cũng hoảng hồn đó). Và thậm chí là cả một yếu tố khá… đặc biệt mà tui sẽ không spoil đâu, nhưng phải nói nó bất ngờ thật, và bạn… hoàn toàn có thể không biết giải quyết nó như thế nào nếu không nhạy bén hoặc chịu khó tìm hiểu.

Tuy Crono là để chúng ta phản chiếu, nhưng dàn nhân vật “hùng hậu” sau sẽ là những nhân vật và câu chuyện để chúng ta thật sự bị dính chặt vào CT đây.

Lucca là một người bạn thân của Crono từ nhỏ. Lucca tuy là con gái nhưng lại ham mê công nghệ, chế tạo đồ điện tử, và xét ra chính Lucca là người đã… khởi nguồn cái mớ hỗn độn CT vì phát minh của mình. Tuy nhiên, Lucca lại luôn là một cô gái có nhiều nỗi niềm, vì mẹ cô bị tật nguyền, còn cha cô thì luôn cảm thấy hối hận khôn nguôi, Lucca cũng đã dính vào ham mê công nghệ cũng vì lí do đấy. Vì sao à? Chờ đến khi tui nói về hệ thống sidequest của CT, chút nữa thôi. Phép thuật của cô mang hệ lửa.

Marle, hay Nadia, là công chúa của Guardia, nhưng tính tình lại vô cùng nghịch ngợm, tomboy và muốn thoát khỏi khuôn khổ hoàng gia để vui chơi làm chính mình. Nhưng cha cô thì lại vô cùng hà khắc, thậm chí đến mức quá đáng, âu cũng do mẹ của Marle, hoàng hậu Aliza mất quá sớm khiến cho cô cũng không đủ đầy. Mối quan hệ của Marle và vua cha từ đó cũng trở nên lạnh nhạt hơn. Marle chính là hậu duệ của nữ hoàng Leene năm 600, và cũng như là có dòng dõi với cả vương quốc Zeal vì vòng cổ của Marle được truyền từ đời đó đến nay. Phép thuật của cô là hệ băng.

Frog, hay Glenn, là một hiệp sĩ thời trung cổ, nhưng đã bị nguyền rủa trở thành một con ếch bởi Chúa tể Magus sau khi cùng người anh em thân thiết là tướng Cyrus giao chiến với hắn. Frog về sau là chủ nhân của thanh Masamune lừng danh có thể tiêu diệt yêu ma. Thế nhưng, Frog lại là một người, hay thú… thôi thì nhân vật, rất hay tự ti về bản thân, tinh thần khá yếu kém dù là một kiếm sĩ đệ nhất thiên hạ. Theo tui, nhân vật ngầu nhất game lại không hề là Crono, mà chính là chú ếch này đây. Phép của Frog là nước… vì dĩ nhiên.

Robo, vốn dĩ là một con robot mang số hiệu R-66Y, được Crono, Lucca và Marle phát hiện khi vô tình lạc đến tận năm 2300. Robo đã bị hư hại, nhưng Lucca đã bõ công sửa chữa khiến Robo cảm động (yup, không nhầm đâu) và quyết định sẽ hỗ trợ nhóm bạn đến cùng. Thế nhưng, Robo có một lịch sử khá đen tối. Robo không có phép nhưng laser của Robo được tính như hệ bóng tối.

Ayla là một cô gái tiền sử cực kỳ dũng mãnh sống ở tận 65 triệu năm trước CN. Ayla mến Crono ngay lần đầu gặp, nhưng rồi sau cùng vì Crono và nhóm bạn giúp đỡ chiến đấu bọn Reptite- mà về sau cũng đi theo họ du hành thời gian luôn, bỏ cả chức vị tù trưởng của một bộ lạc. Tuy nhiên, cũng có một điều khá đáng sợ chính là Ayla rời đi khi kỷ băng hà bắt đầu, những bộ lạc dần cạn kiệt tài nguyên và việc săn bắt cũng không còn như trước. Ayla vì sinh ra trước khi khái niệm phép thuật ra đời nên không thể có phép.

Chúa tể Magus, một trong những con boss khó nhằn nhất game, về sau cũng có thể gia nhập party nếu ta muốn. Magus vốn dĩ tên là Janus– Hoàng tử của vương quốc Zeal, được tương truyền là sẽ có phép thuật cao siêu còn hơn người chị Schala của mình. Janus đã vô tình bị ném vào các cánh cổng thời gian cùng với các Guru khác do việc nữ hoàng Zeal triệu hồi Lavos, bị lạc về thời trung cổ, gặp phải con quái Ozzie và từ đó lên một kế hoạch trả thù: Hắn muốn kêu gọi Lavos trước cả khi mẹ hắn đã làm để… tự tay tiêu diệt nó, và khi bị nhóm Crono cản lại thì hắn còn tự tay giúp chính mẹ mình triệu hồi Lavos- Magus chính là gã nhà tiên tri dụ dỗ nữ hoàng Zeal kể trên, nhưng hắn thất bại hoàn toàn và có thể chết dưới tay ta hoặc gia nhập để cùng nhau kết liễu Lavos. Magus, hay Janus từ nhỏ khi thấy mẹ mình thay đổi (bởi chính bản thân mình ở tương lai!) đã trở nên căm ghét mẹ mình hơn, chỉ gần gũi người chị Schala và chú mèo Alfador (Khi bạn có Magus trong party, gặp lại con mèo nó sẽ bám Magus không ngừng). Magus có lẽ chính là nhân vật phức tạp nhất cả CT, với tính cách vô cùng lạnh lùng đến khinh bỉ kẻ khác, nhưng lại mang trong mình một quá khứ khá đau khổ và một kế hoạch “chết người”, cũng như là một pha “quay đầu là bờ” nữa. Magus có thể sử dụng tất cả các hệ phép, mạnh nhất là bóng tối

Sự phát triển các nhân vật và sidequest xuyên thời gian

Đây có lẽ là lúc thích hợp để nói thêm về sự phát triển nhân vật song song với hệ thống sidequest của CT, và có lẽ đây là hệ thống sidequest chặt chẽ lẫn hay bậc nhất mà tui từng chơi. Sidequest CT thật sự là không nhiều, tính ra chỉ có khoảng 8 cái, nhưng cách để thực hiện chúng thì phải nói là rất nhiêu khê và xuyên thời gian khá hay, thậm chí còn buồn cười là khác. Nó cũng bắt người chơi phải tập trung tương tác với thế giới xung quanh để nắm được cách thực hiện, và cả là những sự thay đổi về sau.

Ở khu vực gần Porre ở năm 600 thời trung cổ, chúng ta có thể gặp một cô gái tên Fiona muốn trồng rừng ở đó, về năm 1000 ở hiện tại thì khu vực đó là một sa mạc còn chúng ta sẽ nghe về truyền thuyết cô muốn trồng rừng nhưng không thành. Ở Zeal năm 12.000 TCN, chúng ta có thể nói một nữ hầu là hãy giấu đi một mầm cây mà nữ hoàng kêu cô ta hủy bỏ, và khi quay lại năm 600 chúng ta sẽ thấy Fiona có một mầm cây như vậy (Vì nó vốn là của Guru of time, thế nên có lẽ nó trường sinh). Chúng ta thậm chí còn có thể giết quái vật ở sa mạc rồi gửi Robo ở lại để phụ Fiona khai hoang trồng rừng suốt trăm năm, khi quay lại năm 1000 chỗ đó sẽ là một cánh rừng dày đặc và một đền thờ dành cho Fiona… và Robo sẽ được dựng lên, vào đấy ta sẽ còn thấy “tượng” của Robo nhưng thật chất là chính Robo! Sửa chữa thêm một lần, Robo sẽ quay trở lại với chúng ta. Bạn có thể thử quay lại năm 600 và chúng ta sẽ thấy có cả 2 Robo xuất hiện trên màn hình một lúc (như trên hình). Chẳng phải tuyệt vời sao!?

Lucca lúc này cũng sẽ có một đoạn khá hay, sau khi Robo nói về việc “Chẳng phải chúng ta luôn muốn quay lại quá khứ để sửa chữa những sai lầm sao?” Và Lucca thật sự quay lại lén lút, và chúng ta sẽ biết vì sao mà mẹ cô bị tật nguyền: Khi Lucca còn nhỏ chẳng hề quan tâm gì máy móc của cha, thậm chí còn cha rằng cha chẳng quan tâm mẹ, nhưng mẹ cô đã vô tình bị vướng váy vào một băng chuyền, Lucca nhỏ vì không biết mật mã để dừng máy lại, khiến chân bà bị cuốn vào đấy rồi bị tật không thể đi lại nữa, Lucca từ đó quyết tâm phải học thêm về công nghệ để không xảy ra sự cố đáng tiếc nào. Và thế là Lucca lớn quay lại lúc đó và nhập mật mã vào để dừng máy (một cách lén lút), mật mã chính là tên của mẹ cô, Lara. Nếu lúc nhỏ Lucca biết rằng cha mình yêu thương mẹ mình theo cách đó, có lẽ cô sẽ không hối hận đến cả khi đã lớn. Cả cha của Lucca, Taban, nếu bạn đến gặp ông ta thường xuyên sẽ thấy ông lên hỏi thăm một Lara buồn bã, cũng như luôn làm những dụng cụ cho riêng Lucca sử dụng. Sau sidequest này, quay lại hiện tại ta sẽ thấy Lara đi lại được và luôn vui vẻ dọn dẹp nhà cửa, Taban cũng chuyên tâm hơn.

Một nhiệm vụ tương tự khác chính là một lâu đài đổ nát ở gần làng Choras. Khi vào đấy ở hiện tại, ta sẽ nhận ra rằng có hồn ma của một hiệp sĩ đang ám cả khu vực, khiến người dân trong làng phải sợ hãi. Hồn ma đó chính là Cyrus. Nếu có Frog trong đội hình, Cyrus sẽ nhận ra Glenn và ngừng tấn công. Nếu ta quay lại quá khứ năm 600 mà đến khu vực đó, giúp thợ ở đó tiêu diệt quái ẩn náu trong lâu đài và xây dựng lại, ta sẽ tìm đến được mộ của Cyrus. Sau khi Frog đến bày tỏ tấm lòng với Cyrus về bản thân sẽ tốt hơn, linh hồn Cyrus sẽ yên ổn, giúp Masamune đạt được form cuối cùng (cái trò quen thuộc trong truyện của Nhật) và thật sự siêu thoát. Nơi đó cũng không còn ma ám, và câu chuyện về tình bạn của hiệp sĩ Cyrus và Glenn sẽ lưu truyền cho đến tận hiện tại.

Robo cũng có một sidequest cho riêng mình ở tương lai, khi chúng ta tìm đến nơi “sản xuất” ra robot. Ở đó, chúng ta sẽ gặp… có lẽ là “tình robot” của Robo là Atropos, tiết lộ Robo tên thật là Prometheus và một bí mật động trời là Robo vốn dĩ được tạo ra để ở gần và có được cả cảm xúc của con người (Đó là lí do chúng ta ban đầu kết nối được với Robo và Robo cũng mến người ngay lập tức), để thực hiện mục đích tiêu diệt loài người ở hậu tận thế. Thế nhưng Robo đã chọn những người bạn của mình, solo với cả Atropos và cuối cùng là tiêu diệt cả Mother Brain- Một AI muốn tiêu diệt con người.

Chuỗi nhiệm vụ liên quan đến Marle thì phức tạp hơn rất nhiều, nhưng nói chung mối quan hệ giữa Marle và vua cha sẽ ngày gay gắt hơn, thậm chí còn bị lão pháp quan chơi một vố khiến vua cha còn giận Marle hơn bao giờ hết. Quay lại hiện tại thì vua cha lại bị lão pháp quan kết tội đã làm mất Rainbow Shell- bảo vật gia truyền của hoàng gia. Rồi ở quá khứ chúng ta sẽ nghe về một gã tên Toma đi tìm Rainbow Shell, Toma có cho ta một ly rượu và nói rằng lỡ có bị gì thì hãy đổ lên mộ Toma. Theo truyền thuyết, Toma chưa bao giờ tìm được Rainbow Shell, ở hiện tại khi đến mộ anh ta “châm rượu” thì hồn Toma sẽ cho cả bọn biết cái Rainbow Shell ở đâu. Cả nhóm về sau vì vốn “có ơn” với Guardia nên Vua Guardia ở quá khứ chấp nhận giữ Rainbow Shell. Ban đầu nó không có ở đó, nhưng vì cả bọn đã “đặt” lại Rainbow Shell ở quá khứ (Cái này hơi plothole một chút) nên bây giờ nó sẽ ở đấy, giúp Marle giải tội cho cha và hàn gắn tình cảm cha con, cũng như phát hiện ra lão tể tướng là con quái Yakra đời sau, nó muốn trả thù cho tổ tiên và nó đã nghe về Crono nên mới bày ra âm mưu hãm hại cả hoàng tộc lẫn Crono. Sau nhiệm vụ này thì phần thưởng khá là xứng đáng đấy.

Chính những chi tiết nhỏ nhặt như vậy thôi, kể cả trong các tình huống nhân- quả do du hành thời gian mà chúng ta có thể thấy rõ rằng thế giới của CT như đang sống, đang chuyển động theo từng hành động của chúng ta. Nếu nhập tâm thật sự, chúng ta sẽ thấy có trách nhiệm với cả số phận của thế giới lẫn đời sống của những người dân nơi đây. Ví dụ như nếu ở quá khứ chúng ta dạy cho một gia đình phải biết chia sẻ, ở hiện tại con cháu nhà đó sẽ giúp đỡ những người xung quanh vô điều kiện; Crono sẽ được mang cái tên của mình do nó được đặt theo một anh hùng trong truyền thuyết (Cũng chính là Crono!), và cả là những câu chuyện và thay đổi như đã kể trên nữa. Các nhân vật cũng được phát triển có bề dày hơn, sâu sắc hơn và khiến chúng ta càng thêm yêu mến họ và muốn cùng họ hoàn thành thêm những chuyến phiêu lưu khác nữa.

Thậm chí, chuyện du hành thời gian còn có ảnh hưởng đến cả đồ vật. Có những cái hộp kho báu phải đến khi “có quyền” thì mới mở được bằng “phép thuật”, thì nếu ở quá khứ nếu bạn không mở nó ra, đi đến tương lai mà tìm lại nó ở chỗ cũ, đồ vật trong đó sẽ được “nâng cấp” và mạnh hơn rất nhiều. Lấy ở tương lai xong về quá khứ lấy lại lần nữa, xem như được hai món. Chẳng phải tuyệt sao!

Bất ngờ là nếu bạn làm tất cả những điều này, CT sẽ ngốn của bạn cao lắm là 16-20 giờ chơi mà thôi. Kể ra nghe phức tạp dài dòng, nhưng tính cho đến cùng, CT không hề là một game JRPG có độ dài cao (cho một lần chơi) như nhiều game khác, vì trong CT việc đi grind luyện level thật sự không phải là một vấn đề quá lớn, quan trọng là bạn trang bị đồ dùng thế nào, party của bạn ra sao mà thôi. Thế nên, nó đòi hỏi sự tìm tòi khám phá thì nhiều hơn là cày cuốc, lại một điểm cộng nữa dành cho những ai muốn thử game hay mà… về cơ bản là ngắn.

Và đã nói đến đây thì tui sẽ sẽ không nói đến việc CT kết thúc thế nào. Vì sao à? Vì có tổng cộng là… 13 ending cho CT! Bạn đã từng làm gì, bạn đánh Lavos thế nào (có ít nhất 3 cách đánh Lavos khác nhau để kết game) là do bạn, và bạn nhận được gì thì cũng… chúc mừng bạn! Tui bảo tui chỉ “xem như” chơi xong CT là như vậy đó. Tui chỉ spoil nhẹ là Lavos hơi giống… Frieza kết hợp với Cell của Dragon Ball cả. Tuy nhiên, phải nói là dù bạn có kết thúc nào đi chăng nữa, thì CT vẫn là một game mà hành trình của bạn quan trọng hơn là kết thúc, một hành trình bạn đã biến đổi cả thế giới theo đúng cái nghĩa của nó.

Sau hơn 20 giờ chơi, quá nhiều những suy nghĩ và cảm xúc đưa vào đấy, cũng như với những lần “À há ra là vậy” với đủ kiểu suy luận cách chơi (lẫn xem walktrhough theo kiểu cổ điển vì nhiều cái không hiểu nổi) và xâu chuỗi câu chuyện, Chrono Trigger thật sự là một trong những tác phẩm du hành thời gian với gameplay thú vị bậc nhất tui từng trải qua. Dù không đến nỗi yêu mến game này như nhiều người, nhưng tui có thể hiểu và vô cùng trân trọng những giá trị mà Chrono Trigger đã mang lại cho làng game thế giới. Chính vì những tựa game như thế này mà tôi đã nhớ vì sao mình luôn luôn tự hào bản thân có chút máu retro gamer.

Thank you, Chrono Trigger and the gang!

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


5 cụng ly