Hôm trước, trong lúc đang lướt qua new feed tôi bắt gặp quảng cáo Darkest Dungeon: Collector’s Edition sắp phát hành cho Vita và PS4. Vốn thích game này từ lâu, tôi bồi hồi nhớ lại những trải nghiệm “dữ dội” của mình…
“Ruin has come to our family.”
Darkest Dungeon là một tựa game Dungeon Crawling kết hợp với RPG. Trong game người chơi sẽ vào vai một người thừa kế nhận được lá thư từ Cụ cố, nói rằng tình trạng của ngôi làng đang rất tệ và cần phải có người giúp đỡ. Cụ cố để lại cho người chơi cả ngôi làng và căn biệt thự của mình trước khi tự tử.
Giờ chơi đầu tiên
Tôi – với tư cách là người kế thừa, trở lại ngôi làng theo lời Cụ cố. Không may giữa đường xe ngựa bị lật và lao xuống vực, tuy nhiên tôi may mắn sống sót cùng với 2 người đồng hành của mình, Hiệp sĩ Reynauld và Kẻ cướp Dimas. Với 2 người này tôi nhanh chóng tiêu diệt bọn đạo tặc chặn đường và trở về ngôi làng một cách “bình an vô sự”.
Quang cảnh của ngôi làng khiến tôi cảm thấy như đang có một bầu không khí hắc ám đang bao trùm toàn bộ. Vậy chắc đây là ý của Cụ cố khi nói rằng gia đình đang gặp tai họa. Sau một màn chào hỏi “tutorial” tôi liền tuyển thêm 2 nhân vật nữa và chuẩn bị cho nhiệm vụ đầu tiên của mình.
“The cost of preparedness – measured now in gold, later in blood.”
Sau 10 giờ chơi
Thực sự Darkest Dungeon đã thể hiện rất đúng những gì nó nói. Phần chuẩn bị trước nhiệm vụ là rất quan trọng, tôi không thể nào quên những lần không mua đuốc hay thức ăn hay thiếu thuốc men. Nếu may mắn tôi chỉ tốn chút tiền, còn nếu không thì sẽ là một sinh mạng nữa, tệ hơn đó có thể là sinh mạng của nhân vật yêu thích. Đặc biệt càng về những dungeon sau, với độ khó cao hơn và dài hơn đảm bảo rằng không thể hoàn thành mà không chuẩn bị. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ như vậy trong lúc đó…
Sau nhiều giờ chơi, tôi tự tin rằng mình đã sẵn sàng cho con Boss tiếp theo. Nhưng tất nhiên tôi không thể chỉ đơn giản vào màn chơi và đánh Boss được, tôi phải đến được đấy trước đã. Trải qua bao trận chiến, Party của tôi có vẻ vẫn đủ sức, tôi chỉ cần tiêu diệt The Hag thật nhanh. Nhưng tôi đã sai.
Theo mẩu chuyện nhỏ mà Cụ cố kể lại, Hag là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng những gì trước mắt tôi đang phản bác lại điều đấy, lúc đó tôi vẫn chưa biết được toàn bộ câu chuyện về “Bà lão” này. Còn về trận đánh, tôi sẽ nói ngắn gọn: đây là lần đầu tiên tôi nhận thất bại thê thảm như này trong Darkest Dungeon. Tôi mất 2 nhân vật, 2 người còn lại thì gần chết, tất nhiên lựa chọn duy nhất của tôi lúc đấy là rút lui, nếu còn có thể.
Trước những đòn tấn công về mặt thể xác, cuộc chiến về tinh thần cũng là một phần không hề đơn giản. Khi mà những vết thương thể xác của nhân vật sẽ hồi lại sau mỗi màn chơi thì mức độ Stress lại giữ nguyên, tôi phải chữa trị cho họ bằng các dịch vụ có sẵn trong làng như là, uống rượu trong quán bar, đánh bạc, vào nhà thổ,… Đôi khi còn éo le hơn, Ni cô Junia, một “Trinh nữ” hiến thân vì đạo lại có một mối tình bí mật trong nhà thổ, vậy là cô ta chỉ chịu vào đó để xả Stress, cho đến khi Junia bị cấm vào đó vì có “khẩu vị độc đáo”. Tôi không còn tiền để chữa trị cho Junia, và tôi cũng không còn chỗ để tuyển thêm nhân vật nào nữa. Hết cách, tôi đành đuổi cổ Junia khỏi ngôi làng và thay thế bằng một Ni cô khác.
“Another soul battered and broken, cast aside like a spent torch.”
Sau 70 giờ chơi
Giờ đây tôi không còn thiếu tiền để chi trả cho bất kỳ thứ gì nữa. Bạn có thể thắc mắc “làm sao mà như vậy được?”. Tuy rằng game không nói cho người chơi, nhưng bạn sẽ học được một điều: Trong Darkest Dungeon, mạng người vô giá trị. Tất cả mọi thứ trong game đều phải mua bằng tiền, trừ mạng người. Bạn có thể tuyển 4 nhân vật mỗi tuần, cho họ vào Dungeon mà không chuẩn bị gì, lấy thật nhiều tiền và đồ rồi bỏ chạy, sau khi trở về bạn sẽ đuổi 4 đứa kia đi, vì sẽ có 4 thằng ngu khác đang đứng đợi.
Bằng cách như vậy, tôi có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền và dùng nó để nâng cấp cho những nhân vật mạnh hơn tạo giúp họ sống sót được trong những Dungeon khó hơn.
Sau 200 giờ chơi
Trở lại với thực tại, tôi đã đánh bại tất cả Boss, hoàn thành Darkest Dungeon, có hết tất cả Trinket. Tôi nhìn lại cuộc hành trình, nhìn lại chính bản thân mình. Phải chăng Cụ cố viết thư gửi cho người thừa kế – người chơi vì biết rằng cháu mình là một kẻ tham vọng, không muốn bị kẹt dưới cái bóng của Cụ cố nên mới rời biệt thự để tự lập nghiệp. Nhưng giờ đây cái bóng đó đã không còn, người thừa kế có toàn quyền quyết định. Cụ nào cháu đấy, tham vọng đã khiến cho Cụ cố thực hiện những điều vô nhân đạo trong làng và biến nó thành như ngày hôm nay, giờ đây con cháu trở về dọn dẹp đống bừa bộn để lại bằng hình thức tương tự.
Giờ đây nhìn lại “vinh quang” mà tôi có được, tôi mới nhận ra đã nhiều nhân vật chết như thế nào. Một số thì hi sinh anh dũng, một số thì chết vì sự ích kỷ và tham lam của tôi vì tôi không mua thêm 1 phần thức ăn và để họ chết đói.
“You either die a hero or live to become the villain.”
Kết
Một giây phút nhìn lại, tôi nhận ra rằng: Mình chính là nhân vật phản diện mà game đề cập. Chính những lựa chọn của tôi đã khiến cho những nhân vật này chết, số phận của họ đã được định sẵn, hoặc chết trong Dungeon hoặc bị đuổi khỏi làng.
Darkest Dungeon là một trong số ít những game có thể tạo ra mối liên kết mạnh mẽ giữa Concept và Gameplay đến như vậy, tất cả mọi thứ phải được người chơi tự cảm nhận.
“Game sẽ dễ hơn nếu như bạn trở thành một ông chủ vô tâm và tàn nhẫn, thay vì cố đóng giả một anh hùng.”
sâu sắc đấy :))
Bài viết hay, có 2 nội dung mà tôi đang cần:
– Cách kiếm tiền nhanh và ít nguy hiểm
– Bản chất thực của trò chơi khổ dâm này.
Bài viết rất sâu sắc. Tôi chơi game này được nửa đường thì bỏ luôn vì những mặt tối của game làm tôi bị ám ảnh và mất đi mục đích giải trí nhẹ nhàng. Dù sao cũng là 1 game hay, đáng để trải nghiệm
Đọc xong tôi nghĩ tên tôi là sự giải thích hợp lý cho công thức làm game
nội dung rất hay :))
Đọc mà cứ cười lộn ruột. Và đọc xong thì ko dám chơi ~~
vì tôi luôn cố đóng giả một anh hùng.