#Previously on Resident Evil Lore: Tóm tắt lại nào, ở part trước thì như ta đã biết: Emily, Fuchs và Kinuta đã thoát khỏi bàn tay tử thần trong gang tấc, gặp lại Christian Sefridge, xong lại có drama giữa thằng cha này và Fuchs. Vô số thứ lại được khám phá ra bao gồm: plot twist, knowledge,… Yep Henry’s Brain still hurt. Emily tạm thời đoạt lại được quyền kiểm soát hệ thống nhưng cái giá phải trả là mạng sống của Kinuta. Giờ chỉ còn lại Emily, Richard Fuchs và Sefridge.
Chuyện gì sẽ lại tiếp tục, chúng ta sẽ lại tiếp tục tìm hiểu
BIOHAZARD ROSE BLANK
Viết bởi Tadashi Aizawa
Chương 7
Ngày 04 tháng 10, 2:45 chiều, Phòng điều khiển
Vô số dây cáp, phát ra từ máy phát điện khổng lồ của viện, lang thang ở đây và trên tường. Toàn bộ điều đó mang lại một bức tranh rất lạ. Một số ống chạy trên trần nhà và tường, và bị mắc kẹt với nhau, bằng cách nào đó giống như một bộ xương, hoặc ít nhất là trông giống như tăng trưởng xương. Trên một bức tường khác là vô số màn hình vuông gắn và cho thấy các khu vực khác nhau của viện. Ở khắp mọi nơi trên màn hình, người ta có thể nhìn thấy nước bùn đỏ của Rose, dường như đã lan ra toàn bộ khu phức hợp.
Trong phòng điều khiển, nó gần như không thể tưởng tượng được sự thối nát. Trên một chiếc ghế kim loại tròn ở một góc ngồi Ulysses Allam. Anh ta cầm một khẩu súng tiểu liên như một con búp bê cứng, và có vẻ như anh đang nhai những lời trong miệng.
Mùi nặng nhất bắt nguồn từ hướng của hắn ta. Da của một nửa khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn biến mất và thịt đỏ treo. Cơ bắp thối của hắn, cái mà không còn giữ hàm dưới, lộ ra một cách tự do, và nửa trái của cơ thể hắn gần như hoàn toàn hóa lỏng. Một cái xúc tu nhô ra từ khớp khuỷu tay trái của hắn bám chặt một khẩu súng máy phụ. hình dạng hắn trong ánh đèn sân khấu của những chiếc ống neon sáng chói trông giống như một sinh vật kì lạ từ một thế giới kỳ lạ. Đáng ngạc nhiên, Hiromu Kinuta ngồi ngay bên cạnh nó. Anh vòng tay quanh đầu gối.
Kinuta không làm gì ngoài nhìn chằm chằm vào trần nhà và không phản ứng khi Emily xuất hiện trước mặt cậu. Sprague ngồi trong một chiếc ghế ở góc sau của căn phòng. Ở dưới chân lão là một chiếc hộp màu xanh tạo ra một tiếng ồn ào liên tục, có lẽ là một thiết bị làm mát thuộc loại nào đó.
“Ừm, các vị khách thân mến của tôi, trước hết tôi xin gửi lời chúc mừng chân thành nhất đến các bạn. Các bạn đã làm tốt, sống sót và vượt qua được tất cả cho đến nay. Tôi thực sự hạnh phúc từ trái tim. Bằng cách này, điều quan trọng là để tôi hỗ trợ các bạn trong những nỗ lực tiếp theo ”
“Ông Giám đốc, cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây !!!” Selfridge đã khóc thét, người đã trở lại với sự kiêu ngạo cũ của mình.
Ren Sprague cho anh một cái nhìn thờ ơ. Emily, kiệt sức, dựa vào bàn gần cô.
“Ren, ông đã làm gì với Kinuta?”
“Không có gì cả. Cô đã lôi cậu ta vào vấn đề này. Kinuta gặp Reena và không may đã được đồng hóa bởi Rose.”
“Reena Mittford đâu rồi? Cô ấy còn sống không?”
“Cuộc sống của cô ấy với tư cách là một cá thể đã kết thúc. Cô ấy đã ngủ đông mất rồi, hòa hợp với Rose.”
“Đừng nói với chúng tôi chuyện đó. Chắc chắn ông là người đã giết Reena, phải không?” Emily buồn bã.
Sprague khịt mũi. “Chà, làm thế nào tôi có thể giải thích điều này? Nếu cô nhìn nó từ quan điểm của cô, cô ấy thực tế đã tự sát. Nhưng đó sẽ là một cái nhìn một chiều. Có lẽ so sánh với sự sụp đổ hay ngã xuống từ một vách đá – cũng có thể là một vụ tự sát… Đối với Reena mà nói, sau vụ tai nạn trong phòng VR Cô bắt đầu nghĩ rằng cô ấy là Alma. Đó thực sự là một sự trùng hợp không may, ý thức của ROSE đã vượt trước cả bối cảnh của sự mô phỏng. Có thể, Rose đã sử dụng khuôn mặt của Reena như một chiếc mặt nạ cho bản ngã thay đổi của mình, cô ấy cũng coi Reena là một ‘người thân’, rồi tôi quyết định không ngần ngại một chút. Cuối cùng thời gian đã đến để giải phóng Rose. ”
Sprague nheo mắt lại và nhếch mép cười.
“Và Kinuta?”
“Anh ấy quá tò mò. Đó là lý do anh ấy mất mạng. Đó là lí do, anh ấy đã từng là một cá nhân độc lập. Bây giờ anh ấy là một phương tiện chuyên chở một phần của Rose.”
Emily nhìn lại hình dáng của Kinuta. Đôi mắt anh trống rỗng, hơi thở anh ngừng lại, và cơ thể anh không thể hiện chút cử động nào. Emily không còn nghi ngờ gì nữa… rằng Kinuta đã chết.
Ngay sau đó, Hiromu Kinuta lật đổ, lắc đều đặn. Giống như một con cá trôi dạt vào bờ, đấu vật với cái chết nào đó, quằn quại vì không khí.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Fuchs, người muốn giúp đỡ Kinuta, bị Emily giữ lại. “Không! Anh ấy đã…”
Từ mắt và mũi của Kinuta – đổ một khối màu đỏ sẫm, chật chội, không hoàn toàn là máu … tốc độ phun ra tăng vọt và miệng anh há hốc mồm đến nỗi nó xé sâu vào má. Mũi anh nổ tung như một vòi phun nước, và chất lỏng đang chảy xuống hành lang. Trong một khoảnh khắc, khối lượng kinh tởm dâng lên đầu gối, rồi nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Ở đó nó bắt đầu từ từ, chảy ra giữa các khớp mỏng trong gạch và lan rộng như một mạng lưới đến góc xa nhất của căn phòng…
Ngoài Ren Sprague, mọi người đều không nói nên lời trước cảnh tượng kỳ quái và kinh tởm này. Nỗi buồn, nỗi sợ hãi và sợ hãi chiếm ưu thế. Chỉ có Sprague nhìn vaf coi cảnh tượng 1 cách ngẫu nhiên, như thể không có gì đặc biệt xảy ra.
“Nhân tiện, đó là một người quen cũ của các bạn. Ôi, ROSE tội nghiệp… Nếu cô ấy không có thêm điện, cô ấy sẽ chết theo cách buồn bã này. Và điều đó, mặc dù trước đây cô ấy đã tham gia cộng sinh với vật chủ của cô ấy … sẽ là khủng khiếp. Một hình thức sống hoàn hảo có thể nuốt chửng ngay cả T-Virus mạnh mẽ – và thế nhưng lại mong manh nhất trong thế giới này … ”
Christian Selfridge hét lên trong cơn thịnh nộ, “Tôi không quan tâm về virus, bao nhiêu nhân viên của viện đã chết ở đây! Đủ điều vô nghĩa rồi !!!! VẮC XIN đang ở đâu? Miễn là huyết thanh vẫn còn nguyên vẹn, chúng ta an toàn Vì vậy, vắc-xin thì sao? Nó ở đâu ??? ”
Sprague nhăn nhó. “Anh thực sự muốn vứt bỏ Rose như một món quà không mong muốn? Selfridge, anh là một kẻ ngốc đến cùng, không ai nghĩ rằng anh thông minh cả. Anh dự định làm gì sau này? Sống một cuộc sống sang trọng, quên đi nó là gì à ? thích làm việc cho những mục tiêu như vậy, và chỉ ăn, uống, và giải trí rồi gái điếm cả ngày? Đó có phải là loại cuộc sống mà anh muốn không? Sống như vậy cho đến khi anh chết … ”
Sprague đã hoàn toàn ko còn bản tính riêng của mình hay sự nhút nhát nữa, và khuôn mặt của Selfridge chuyển sang màu xanh với sự ngạc nhiên và giận dữ trong sự thay đổi này….
“MÀY NGHĨ MÀY ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI AI THẾ ???!”
“Không một ai thắc mắc hay không bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào về việc tại sao một chuyên gia mô phỏng lại là người đứng đầu dự án phát triển vắc-xin?”
Selfridge gần như đông cứng, không biết còn từ nào để nói … rơi vào vòng xoáy của bản thân và há hốc mồm…
” Cô gái Rose trên thực tế không tồn tại, khi tôi và Ambrose tìm thấy Alma ở thành phố Raccoon, cô ấy thật sự rất yếu ớt, nhưng cô ấy đã chết trên chiếc trực thăng… Cô ấy đã thật sự chết đi.. Nhưng không hề trở thành zombie. Tôi ngay lập tức tiêm cho cô ấy một loại thuốc để giữ cho máu của cô ấy không bị đông máu. Quay lại viện, tôi ngay lập tức kiểm tra máu và tử cung của cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ đứa con chưa sinh của cô ấy vẫn có thể sống – nhưng việc đó vô ích… Các chức năng sống của thai nhi đã bị dập tắt. Tất cả Alma bỏ lại là một thai nhi, đã ngừng thở và các tế bào trong máu của cô. ”
Sprague lấy một cuốn nhật ký mòn ra khỏi túi và đặt nó nhẹ nhàng trên bàn. “Đây là di sản cuối cùng của cô ấy. Nhật ký của Alma Hartline. Kịch bản cho câu chuyện này.”
“Vậy là cô ấy đã chết rồi à?” Fuchs nói thẳng câu hỏi.
“Vâng, nhưng tôi không muốn từ bỏ, rốt cuộc, cô ấy đã chết giữa giai đoạn biến đổi và không hề biến thành một thây ma. Emily, chúng tôi có mọi thứ để cảm ơn các mô phỏng của bạn. Siêu máy tính VR đã chạy qua tất cả khả năng tưởng tượng của cuộc sống và Rose đã được tích các xung điện sống…. Và do đó, 1 cuộc sống mới đã được tạo ra, tương tự như sự khởi đầu của sự tiến hóa, khi các định luật tự nhiên tạo ra người Neanderthal nguyên thủy, chỉ nhanh hơn hàng tỉ lần, mô phỏng đã để lại nhân loại đằng sau và đưa cho Rose một hình thức hoàn toàn mới. Đã ở trong môi trường mô phỏng ở tất cả các khía cạnh lý thuyết có thể có của sự tiến hóa, từ các dạng sống có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng được và đã tạo ra chính nó một lần nữa trong kinh nghiệm này. Nó thực sự là một sự tồn tại triết học! ”
Emily nhìn qua cửa sổ và bị giật mình bởi cái sân vuông, rộng năm mươi mét, sân trong bắt đầu biến thành một hồ chứa đầy chất lỏng màu đỏ, và bề mặt lấp lánh phát sinh đều đặn…
“Nhưng … tại sao nó lại nhân lên quá nhiều và nhanh như vậy ???” Fuchs hỏi, lắc đầu.
“Con bò…?” Emily thì thầm.
“Tôi hiểu chứ. Cơ thể bò là một vật chứa !” Sprague trả lời.
“Và thế có nghĩa là gì?” Fuchs hỏi, xem chất lỏng đang dính.
“Nếu nó chỉ là virus lây lan, nó chỉ được cho là sẽ gây ô nhiễm nguồn cung cấp nước. Nhưng ông ta không chỉ tiêm virus vào con bò, mà còn đưa Rose vào trong cùng một lúc, bởi vì nếu ông ta đặt Rose trong nước, mà không có bất kỳ điện tích nào, sau đó cô ấy sẽ chết. Vì vậy, ông đưa Rose vào trong viên nang thịt, có lẽ với điện tích tương đương một pin chín volt giữa các xương sườn … ”
“Đó là khởi đầu, một phát bắn đơn giản, chiếc domino đầu tiên. Sau đó, Rose sẽ tự mình lan rộng, với cơ thể con người làm đất thực phẩm.”
Sprague nắm lấy cổ tay của Selfridge đang cố bỏ chạy và bật cười.
” Loại dung dịch này không chỉ xâm nhập vào tất cả những thứ sinh vật có thể tưởng tượng được, mà còn có thể phá hủy bất cứ loại virus nào, cô ấy là một loại vắc-xin sống Thật không may, cô ấy cũng phá hủy các hệ thống bệnh tật và có khả năng là cả hệ miễn dịch luôn.. . ”
Emily nhìn vào cái mớ thịt viên trũng đã từng là Hiromu Kinuta gần đây.
“Chữa bệnh có nghĩa là hủy diệt theo nghĩa nào đó. Đối với những gì thường được coi là” tốt ” thì trong thực tế lại cực kỳ độc ác. Bất kỳ loại chữa bệnh nào cũng sẽ dẫn đến sự phá hủy của virus hay của mầm bệnh – đó là phương pháp cơ bản đằng sau bất kỳ chữa bệnh.”
Sprague hất đầu về phía trước. Khi anh làm vậy, cây bút bi hình tên lửa anh đã kẹp sau một trong hai tai anh rơi xuống đất và lăn ngay trước chân Emily.
Emily cúi xuống từ từ và nhặt nó lên. “Ren, logic của ông dựa trên việc cắt cụt một chân bị thương và cho phép vết thương ‘biến mất’.”
“Cô có thể thấy điều đó hoàn toàn đúng! Trong thực tế, việc chữa bệnh không chỉ là một kiểu mẫu của tôi sau cho cùng.” Sprague một lần nữa bật cười.
Các đường nối của một số đường ống trên tường cuối cùng hết chịu nổi áp lực bên trong và bật toang ra. Nước bùn, Rose, đổ ra khỏi đường ống. Như thể có 1 mục đích rất cụ thể, chất lỏng tích lũy giảm theo từng giọt. Cùng lúc đó, ROSE dường như muốn từ từ cô lập những người đang trong phòng. Sprague nhấc chiếc hộp màu xanh vuông giống như một cái tản nhiệt bằng cả hai tay.
“Ở đây là những tế bào gốc mới được trồng từ các tế bào máu tiên tiến của Rose. Nhiệt sinh ra bởi động cơ của hộp bảo vệ chúng để chúng tồn tại trong ba ngày nữa. ”
Sprague đặt chiếc hộp xuống trước chân Emily.
“Mang cái này đi với cô. Cô là người thích hợp cho nó.”
Emily, người trong giây lát sắp về bản năng vươn tay ra, nhưng nhớ ra điều gì đó, và nhanh chóng vùi tay vào túi áo trắng của mình. Sau đó, cô lấy ra một đĩa mềm mà cô đang cầm trước mũi Sprague.
Trước đó, trong phòng VR, tôi đã sao chép hầu hết các dữ liệu quan trọng trên đĩa này ở đây. Tôi chỉ chuyên giải quyết các mô phỏng…Đó là lý do tại sao tôi chỉ quan tâm đến dữ liệu và nó không nằm trong bất kỳ thứ gì mà ông đang mang theo. ”
Sprague trông đau đớn một lúc.Ông mỉm cười ngượng nghịu. “Ồ, phải rồi. Tốt. Nếu cô nghĩ vậy, thì cũng được rồi … Được rồi, tôi muốn tặng chiếc hộp này như một món quà cho ‘Người đáng kính’ – Ông Selfridge. – Chỉ cần biến mất với nó! Bởi vì anh muốn điều này mà nhỉ ? Anh đã rất hấp dẫn với nó và đây là những gì anh muốn, Selfridge? Từ những tế bào này của Rose anh cuối cùng có thể giành chiến thắng và tạo ra 1 loại vắc-xin theo mong muốn của anh. ”
Sprague nhấc chiếc hộp màu xanh lên và đẩy nó ra phía Selfridge. Ông ta cầm lấy hộp rồi cười và treo dây đeo quanh cổ ông. Lão trông như một người bán đồ uống trong một sân vận động bóng chày, và khi ý nghĩ đó đánh vào Sprague trong đầu lão cũng phải bật cười.
“Tuy nhiên, Rose đã ở khắp mọi nơi. Nó hấp thu một lượng lớn T-virus và tiếp tục tu luyện bản thân bằng cách lây nhiễm vào một hệ thống và tối ưu hóa nó vì lợi ích riêng của nó. Ai mà biết được chứ nhỉ ?, vắc-xin này có thể giúp bạn chữa lành quy mô lớn chưa từng có của sự ngu dốt… ”
Emily có một sự rùng mình lại. Rose chắc chắn đã trở thành ” nữ hoàng ” và toàn quyền kiểm soát cơ sở này. Ngay khi nó đã tắt nguồn cung cấp oxy của máy VR, cô có thể dễ dàng nghẹt thở sau tất cả bởi nó có thể chặn hệ thống thông gió.
“Tôi có một cảm giác rất xấu. Chúng ta phải ra khỏi đây. Nếu không, tất cả chúng ta sẽ … ”
” BỊ TÁI TẠO LẠI !!! ”, Emily lập tức đáp lại với Fuchs.
Selfridge chạy ra khỏi phòng, như thể là một tín hiệu, ngay khi Emily vừa nói xong. Và khi mọi ánh mắt hướng về Selfridge, Fuch dồn hết tất cả sức lực của mình và tác động lên Ulysses Allam.
Không để một âm thanh phát ra, Allam bị đập vào tường.
Ngay lập tức Fuchs nắm lấy khẩu súng máy mà Allam đã đánh rơi. Anh ta nhắm vào khối thịt xoáy đỏ. Không do dự, Fuchs xả hết cả băng đạn. Từ trận mưa đạn, Allam lại bị ném vào tường và sau đó dập bụng xuống. Cái xúc tu trên cánh tay anh rúc rích dữ dội, như thể chạm tới thứ gì đó, và toàn bộ cơ thể bị rung chuyển bởi những cơn đau, lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian ngắn.
Sự leo thang bất ngờ của bạo lực dường như khiến Ren Sprague hoàn toàn lạnh lùng. Lão vẫn nhíu mày
“Ulysses Allam, ôi anh chàng tội nghiệp,” lão nói. “Cho đến gần đây, anh ta đã chạm vào biên giới giữa t-virus và Rose, dao động giữa hình hài của một con người và zombie… Anh có ghét anh ta lắm không?”
Fuchs để mắt đến Allam, người đang quằn quại trên sàn và thở hổn hển một lúc, rồi nhắm súng vào Sprague.
“Đừng di chuyển, đồ khốn! Vậy ra, đó là kế hoạch chết tiệt của ông sao ??? Lây lan tất cả…. Đồng thời lây lan luôn cả sự thật về Raccoon City và Rose, khiến Umbrella thật sự sụp đổ trên thị trường chứng khoán. Đó có phải là mục tiêu cao quý của ông không? Vậy tại sao lại có vụ rò rỉ này ??? Tất cả những chuyện điên rồ này ???!!! ”
Sprague vẫn dửng dưng: “Ambrose, anh luôn là một kẻ nóng nảy, như mọi khi. Anh lẽ ra nên tiếp tục ở trong phòng Rose thì tốt hơn… Vì mục đích đó, tôi đã khóa luôn căn phòng này … Vâng, cuối cùng thì công việc của anh cũng đã được thực hiện , công chúng Mỹ và cả những ngườicủa viện này chắc chắn sẽ dè chừng đến Umbrella hơn, và việc đó chắc chắn nằm trong tay anh… bởi vì điều gì sẽ xảy ra khi Umbrella không còn nữa? Mọi người không thể thích nghi với hoàn cảnh mới nhanh như Rose…Do hậu quả của những hành động tự nhiên… Nhân loại chắc chắn sẽ bị hủy hoại, chắc chắn sẽ đến lúc có một Thành phố Raccoon thứ hai, thậm chí là một thành phố thứ ba. ”
“Đừng có nói chuyện như một TÊN BÁC HỌC ĐIÊN NỮA ĐỒ KHỐN…! VÌ CÁI ẢO MỘNG ÁM ẢNH CỦA ÔNG, ÔNG ĐÃ GIẾT HẠI GẦN HẾT NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG NGHIỆP CỦA MÌNH ĐẤY !!! ĐỒ KHỐN !!!”
“Tôi không làm gì ngoài việc tạo ra Rose. Tôi không hề mong muốn những cái chết… Nhưng tôi không có ảnh hưởng gì đến điều đó. Bởi vì mọi thứ xảy ra ở đây chỉ phát sinh từ tổn thương tâm lý của ROSE.”
Emily bước về phía Sprague. “Tôi đã liên lạc trực tiếp với Rose. Cô ấy có nhận ra điều đó không???”
“ROSE không phải là sở hữu của một cái gì đó giống như ý thức. Xin đừng so sánh nó với một hình thức kém như là cuộc sống của 1 con người và cái gọi là ý thức của mình. Rose to lớn hơn thế nhiều, giống như một khối ảo bất khả xâm phạm vậy… Mặc dù nó có vẻ đối với cô rằng Rose đã trở thành một con người, cô ấy chỉ đơn thuần là tiêu thụ cảm xúc của con người với những hình ảnh VR như cử chỉ và lời nói của cô ấy, cô ấy truyền tải cho chúng tôi những thông điệp thoáng qua, nhưng chúng tôi có thể giải thích những thông điệp này. Tôi đã làm rối loạn hệ thống, Allam đã trở thành người lính của mình và ném cơ thể của con bò cùng với Rose và T-Virus vào nguồn cung cấp nước, người ta uống nước và lây lan virus T. nhưng đối với Rose, loại vắc-xin sống và vi-rút gây chết người là điều cần thiết để loại bỏ đối phương. Chúng tôi cần sự kết hợp này. ”
“Ồ, im đi, đồ ngốc!” Fuchs hét lên.
Emily nắm lấy cánh tay Ren. “Nhìn kĩ đi!”
Từ một trong những lỗ mũi của Sprague chạy một giọt màu đỏ. Đó không phải là máu, đó là Rose.
Sprague lau sạch chất lỏng bằng tay. “Ừm, có vẻ như nó cũng bắt đầu với tôi rồi … Nếu chuyện này tiếp tục, tôi cũng sẽ kết thúc ở đó giống như Kinuta và chết.”
Van của một trong những cái ống chạy dọc theo trần nhà rú lên như một đứa trẻ, bị ép bởi một lực vô hình, ống nứt vỡ, và đập xuống sàn nhà. Từ việc rò rỉ đó… chất lỏng chậm chạp chảy xuống. Màu sắc, mùi và kết cấu rất giống với ROSE khi nó vẫn còn trong chiếc bình…
Ngồi xuống, Sprague nhặt một sợi cáp từ sàn kết nối với đơn vị khẩn cấp ở góc phòng. Hầu như không thể nhận thấy, đầu ngón tay của anh vuốt ve dây cáp.
“Nếu Rose không được kết nối với một nguồn điện, cô ấy sẽ chết trong một thời gian rất ngắn. Một sinh vật nhút nhát, mong manh …”
Emily quan sát cảnh tượng với sự thương xót ngày càng tăng. Bàn tay tự do của Sprague đưa tay vào túi và tạo ra chìa khóa, thứ mà lão đưa cho Emily. “Đây là chìa khóa của chiếc tàu tuần dương của tôi. Nó không đẹp nhưng đáng tin cậy. Nếu cô thành công trong việc trốn thoát khỏi cơ sở này, hãy đi thật xa!!!”
Emily lấy chìa khóa từ tay Sprague và trượt nó vào một trong túi áo khoác của cô. “Đó có phải là mục tiêu của ông để mà bắt đầu chết theo cách này ? Kể từ khi nào? Kể từ sau ngày hôm đó ở thành phố Raccoon?”
“Điều đó không quan trọng. Dù nó là gì thì sự thật là nó đã ” GIẾT ” tôi từ rất lâu rồi… Quên tôi đi, cứ đi đi và hãy về nhà, về với bữa ăn ưa thích của cô…”
Emily trấn áp tâm trạng cô để khỏi phải hét lên… Thay vào đó, cô ấy nói, “Một câu hỏi nữa thôi…Ông có định giết tất cả chúng ta không? Nếu vậy, tại sao ông lại vẫn để chúng tôi đến đây?”
Sprague nhìn chằm chằm vào những cái chốt trên cái phích cắm, cái mà phản chiếu ánh sáng giữa các đầu ngón tay của ông ta. Có những đường ống nổ ở đâu đó. Rose bắt đầu cuộc tấn công cuối cùng của nó vào phòng điều khiển – nhưng, Emily không thể rời mắt khỏi Sprague.
“Vâng … Tôi thành thật cũng không hiểu nổi điều đó. Tôi chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của cô. Tôi luôn tôn trọng cô, côlà đối tác nghiên cứu duy nhất của tôi. Tôi muốn cho cô thấy tất cả ý tưởng của tôi và muốn ý kiến của cô. không phải là mong ước của tôi rằng bất cứ ai sẽ bị nhiễm bệnh, và tất nhiên không có gì khác để thay đổi được chuyện đó … Tôi không biết đó có phải là ROSE đang làm hay là tôi … Thành thật mà nói, tôi không biết được nữa. trở thành một phần của cơ thể Rose. Và không chỉ tôi. Tất cả mọi người ở viện này đều trở nên giống Rose hơn vào một thời điểm nào đó. Tôi thực sự không biết đó là ý chí của riêng tôi hay tất cả là 1 ý tưởng khởi nguồn từ những giấc mơ của Roses. ”
Fuchs xả toàn bộ băng đạn vào cái môi trường dịch lỏng màu đỏ trước mặt anh, nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là bắn bừa vào căn phòng… Anh ta ném khẩu súng tiểu liên xuống sàn và hét lên với Emily, ” Nó sắp chiếm căn phòng này rồi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ ! Nhanh lên!”
Nhưng Emily đã bị mắc kẹt trong một nhật thực mà từ đó cô không thể tự giải phóng mình. Sự nhấp nháy của ánh đèn neon tạo nên khuôn mặt cười của Sprague, và tiếng cười đó gợi lên hình ảnh một thanh niên trên nền mặt của Ren… mà Emily chưa bao giờ thấy trước đây.
“Ren, tại sao Rose lại lấy hình dạng con người? Và tại sao cô ta lại giả vờ có cảm xúc con người?”
Có lẽ Rose nghĩ cô ấy là con người Nhưng sau đó … ranh giới giữa CON NGƯỜI và KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI là gì ? Con người là một mảnh khối không bền vững và đáng sợ, cô không bao giờ biết khi nào nó có thể tan rã. trong một thời gian ngắn để ảo tưởng mình là con người. Nhưng trên thực tế, con người liên tục rời khỏi cơ thể vật chất của mình bằng cách trở thành những gì đó mới mẻ… ”
Sprague giữ đầu nối cáp ở trước cổ. Các đường ống chạy dọc theo trần nhà nổ tung và bùn đỏ sâu văng ra ngoài.
“Tạm biệt, Emily. Tạm biệt, Ambrose. Tôi không có gì khác để nói. Thời gian của tôi đến đây là kết thúc.”
Lão từ từ ấn cái phích cắm vào một chỗ mềm trên cổ anh. Cơ thể ông giật mạnh dữ dội dưới các vụ nổ điện, và ông ngã xuống đất. Chất dịch đỏ xuất hiện trên cơ thể ông giống như một sự nổi bật của mặt trời và vẽ một bức tranh đẹp. Nó bao quanh xác chết cô đơn của Sprague…
Các màn hình, đã cho thấy các phòng và hành lang của viện, quay trở lại những hình ảnh khủng khiếp của thành phố Raccoon rực lửa. Ulysses Allam đứng dậy, duỗi cả hai tay và rơi vào tiếng gầm rú. Ánh sáng trong phòng biến mất, nhưng ánh đèn nhấp nháy của màn hình chiếu sáng căn phòng như một cái nhấp nháy. Fuchs vòng tay ôm lấy Emily, người đang chết lặng, và ôm chặt cô lăn xuống hành lang…
Ngày 04 tháng 10, 2:50 chiều, Cổng của Viện Nghiên cứu
Christian Selfridge chạy với một quyết tâm bất tử về phía thang máy. Tất cả những câu hỏi anh thắc mắc từ trước đến giờ đều biến mất khỏi suy nghĩ của anh. Chỉ còn một khao khát trong đầu.
Tôi muốn sống!!! SỐNG !!!
Cảnh tượng kinh khủng của Kinuta, người đã nổ tung như một quả bóng và chết một cách thảm hại, đã đốt cháy sâu vào ký ức của anh.
Tôi không muốn chết như thế !
Chiếc hộp được cho là cơ sở để chế tạo vắc-xin lại cản trở anh. Dây đai xoắn và như siết cổ anh. Hơi thở trở nên ngày càng khó khăn hơn đối với anh. Selfridge muốn thoát khỏi gánh nặng đó, nhưng anh không thể cứ vứt lại cái hộp ở phía sau.
” Mọi thứ sẽ khác nếu tôi thoát được cùng với nó. Tôi có thể lấy lại danh dự đã mất một cách bất công và kiếm được sự thịnh vượng mà tôi xứng đáng được hưởng. Vì cuộc sống vô nghĩa của tôi !!! Cái gã điên cuồng đó có hiểu được cái gì ??? Cuộc sống của tôi được tạo nên từ những thách thức. Trong một trận chiến liên tục, tôi đã phải đánh bại tất cả đối thủ của mình để đi tiếp. Vậy mà tôi có một cuộc sống vô nghĩa?
Chiếc hộp nhảy qua lại trên cổ tay anh. Cổ anh không thể chịu nổi cái sức nặng đó, gần như nó có thể làm gãy cổ anh bất cứ lúc nào.
Chết tiệt, tôi chỉ muốn vứt bỏ đống rác rưởi này – nhưng tôi không thể làm điều đó trong bất kỳ hoàn cảnh nào!
Với động lực, chiếc hộp bật lên trên xương bánh chè của anh, và ngay lập tức anh bị bất ngờ bởi cú va chạm đầy đau đớn, mắt anh đỏ hoe khi nước mắt trào ra.
Chết tiệt !!!
Tức giận, Selfridge ném chiếc hộp đi. Nó tạo ra một âm thanh vang to khi nó trượt qua sàn nhà. Cuối cùng nó đâm vào tường và dừng lại.
Selfridge nhìn chằm chằm vào trần nhà. Tại sao tất cả điều này xảy ra? Anh đã tin chắc rằng đó là một động thái thông minh để lợi dụng Richard Fuchs. Nhưng mọi thứ đã biến hoàn toàn vô lý và vượt xa tâm trí của Selfridge bây giờ. Những suy nghĩ hợp lý hay những câu hỏi phức tạp không còn quan trọng ở đây nữa.
Cái bãi đờm kinh tởm, hôi thối, đờ đẫn đó là vắc-xin … là Rose? Selfridge chỉ không thể tin được. Tiếng cười cuồng loạn của anh vang vọng qua hành lang. Anh quỳ xuống sàn và cười tự sướng.
Anh ta đã được chuyển đến viện nghiên cứu này từ khá xa, buộc phải làm công việc không thể nói được này như là một “nhân viên quản lý” … và anh ta gần như phát ngán với việc phải ở đây.
Nhưng thực tế được mở ra xung quanh anh ta là không thể hiểu nổi với chính bản thân anh ta, như không thể hiểu được tại sao mình là ngôi sao xa nhất trong vũ trụ. Tất cả những gì còn lại là cảm giác sợ hãi không thể chối cãi, điều đó làm mất đi nỗi sợ sẽ bỏ mạng của một người.
” Nhưng tôi sẽ sống sót. Tôi sẽ thắng !!! ”
Selfridge lao mình vào, đấu tranh với đôi chân của mình 1 lần nữa và cuối cùng đứng trên cả hai chân. Anh nhìn xuống hành lang, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc hộp màu xanh mà Sprague đã đưa cho anh. Chiếc đèn xanh ở trên đầu nhìn anh như một con mắt kì lạ. Có một tiếng cười khúc khích ở trên trần nhà như thể ai đó đang chết đuối. Tim anh đập nhanh như thể nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Như thể được rút ra một cách kỳ diệu, Selfridge di chuyển về phía chiếc hộp. Nhưng khi anh ta đi hai hoặc ba bước, đột nhiên ánh sáng trong hành lang biến mất. Trực tiếp từ đôi mắt của anh nhấp nháy một màn hình, được nhúng vào một cái cột nhỏ. Toàn bộ điều này bằng cách nào đó gợi nhớ đến một chiếc đồng hồ của ông nội, và màn hình mà trên đó thực đơn của căng tin thường được đọc cho thấy khuôn mặt chuột của một cô gái. Selfridge không thể không nghĩ rằng cô gái này đang nhìn chằm chằm vào anh ta – với một biểu hiện hơi u sầu.
Gần như sợ hãi, Selfridge vấp phải chiếc hộp màu xanh, ngồi xổm và ôm nó như thể cô ta là máu và thịt của chính anh ta. Là con của anh ta…
“Đó không phải là tôi! Đó không phải lỗi của tôi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Các đường ống trên trần nhà đã phải hứng chịu áp lực khá lớn và bùng nổ. Chất lỏng màu đỏ sẫm như được dịp và chàn ngập. Những giọt nước ấm áp rơi xuống má của Selfridge, và một luồng khí kì lạ chiếm lấy hành lang. Với chiếc hộp vẫn đang bọc chặt, Selfridge ngẩng đầu lên và nhìn vào hành lang tối. Ở trước mặt anh ta, mọi người đứng cạnh nhau; họ trông quen thuộc với anh ta. Họ là những nhân viên mà anh ta khinh rẻ và những người mà anh ta bí mật luôn chế giễu. Choáng váng, mắt Selfridge mở to, và một tiếng cười yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng anh.
Tất cả đều có làn da đen đỏ và lảo đảo ngay lập tức. Hai chân của họ vững chắc với nhau, và ngay sau khi một người trong số họ di chuyển, nó kéo mạnh những hàng người, những người ngay lập tức di chuyển mình theo cùng một hướng. Điều này dẫn đến một phản ứng dây chuyền. Mỗi người trong họ đứng nhìn Selfridge, không nhận ra sự tò mò bản năng. Đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng, Selfridge thốt lên một thứ gì đó giống như tiếng khóc than và la hét. Và như thể đám đông ma quái đang chờ đợi nó, những người vây quanh anh ta trong một hình bán nguyệt hoàn toàn hợp nhất và trở thành một cục lớn duy nhất, cao chót vót như một con sóng và cuối cùng … ập lấy Selfridge
Khuôn mặt của Selfridge tràn ngập với cái khối đó và ngay lập tức đóng chặt miệng và bịt mũi. Anh cảm thấy chất nhờn di chuyển xuống quần của mình và chảy theo hướng mông… Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội quét qua anh như một thứ gì đó xuyên qua anh. Cơ thể của Selfridge giật bắn lên và đập xuống mặt đất, lắc lư dữ dội. Khối lượng chất nhờn tràn qua anh chắc hẳn đã đi sâu vào bên trong cơ thể…
Nhưng Selfridge không cảm thấy đau đớn, mặc dù phần dưới của anh ta đã bị rách toạc ra… Anh ta khá say bởi một cảm giác cực đoan kì lạ mà anh chưa bao giờ biết trước đây.
Có nhiều hơn thế nữa sao! Thâm nhập tôi, thâm nhập tôi đi !!! Điều đó cảm thấy … tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế này!
Selfridge quằn quại trên ngưỡng giữa sự sợ hãi cái chết và cực lạc,thổn thức.
#FACT : tôi éo biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa… Đoạn này có lẽ tôi nên dịch giảm tránh đi bởi khi tôi đọc… Tôi có cảm giác như Tadashi Aizawa lại chơi trò hack não… Không tin tôi à ? Hãy đọc lại đoạn này trên Crimsonhead elder để hiểu tại sao :)))
Ý thức của anh như rời khỏi cơ thể. Cuối cùng anh đứng dậy và bắt đầu bước đi, chiếc hộp màu xanh bám chặt lấy như một đứa trẻ trên ngực anh. Sau đó Selfridge bị đẩy về phía trước bởi một tác động mạnh mẽ bên trong anh ta. Không thể tin được, anh nhìn vào lỗ hổng trong lồng ngực, từ đó chất lỏng màu đen kì lạ ngay lập tức trào ra. Cho dù đó là nhiều hơn về máu của anh ta hay khối lượng của cái dịch đó, anh ta không thể phân biệt được. Không rơi hẳn xuống đất, chất lỏng dần dần hình thành một cái xúc tu, vuốt ve bên trong anh.
Giống như những con bướm đêm tìm kiếm ánh sáng… Anh ta đang tìm kiếm một sức mạnh bí ẩn!
Selfridge không thể tin rằng anh ta còn sống, mặc dù có một cái lỗ trên ngực anh, đủ lớn để gió thổi qua. Nhưng toàn bộ sức lực đã rời bỏ anh, và khi anh cuối cùng không thể chịu được, anh chìm xuống đất. Đầu ngón tay của anh ta lần lượt vỡ ra, và dịch nhầy chảy ra từ chúng như vòi phun. Sau một thời gian ngắn, cả hai tay anh hoàn toàn tan vỡ, và gần đó thì cái gốc cây bắt đầu bơm ra chất nhầy không ngừng. Selfridge vẫn cảm thấy không đau đớn, nhưng lại có cảm giác hài lòng sâu sắc. Cuối cùng toàn bộ cơ thể anh ta nổ tung, và chất lỏng lầy lội bắn ra từ anh ta trong một đài phun nước khổng lồ. Đáng ngạc nhiên, Selfridge vẫn còn ý thức được vào lúc này.
Anh giống như là1 con người cởi mở với mọi thứ – điều đó giống như anh cố lấy tất cả và biến nó thành của riêng mình …
Ngày 4 tháng 10, 02:55 đồng hồ, Viện Nghiên cứu
Emily Ran và Richard Fuchs chạy bên nhau qua hành lang của cơ sở này. Trong các đường ống phía trên đầu họ có thể nghe thấy những âm thanh như tiếng sấm. Rose hấp thụ điện từ mọi ngóc ngách của viện nghiên cứu. Tương tự như những tiếng xì xầm qua hệ thống đường ống, ánh sáng nhấp nháy được gây ra bởi sự phóng điện bắn xuống các đường ống như những con rắn lởm chởm.
“Nhìn kìa! Nó vẫn đuổi theo chúng ta!”
Fuchs nguyền rủa, thở hổn hển.
Có vẻ như rõ ràng với Emily rằng Fuchs đã cố gắng để đạt đến giới hạn của mình rồi. Viên đạn bị thương trên chân anh đã bắt đầu chảy máu trở lại. Và cũng có vẻ như một số lượng đáng kể xương sườn của anh đã bị vỡ, và trong tình trạng đó, phải là một phép lạ thực sự khi mà anh vẫn có thể đứng vững trên đôi chân của mình. Nhưng anh sẽ không thể giữ được sức mạnh này lâu hơn nữa. Fuchs dựa vào tường, kiệt sức, và sau đó ngồi xổm xuống. “Đi đi Emily.. Hãy cứu lấy cô !!! ”
“Tựa vào tôi này Fuchs!” Emily sải bước về phía Fuchs và giữ vai anh, rìu anh lên vai mình.
“Quên đi Emily. Con quái vật này sẽ bắt kịp chúng ta ngay lập tức.”
Cả hai nhìn chằm chằm vào cuối hành lang. Có tiếng hét tức giận, điên cuồng hét lên và trông giống như là xác chết sống của Ulysses Allam.
“Chết tiệt, chúng ta thậm chí còn không có súng nữa. Tất cả sẽ kết thúc !!! Vì chúa Emily cô nàng của tôi à … Cô nên ra khỏi đây ngay đi !” Fuchs mỉm cười với Emily.
Emily nắm lấy anh bằng cả hai vai, lắc anh, giống như những cú tát của bà mẹ với đứa con.. Cô nói một cách hăng hái, ” NGƯNG LẢM NHẢM NGAY ! NGAY CẢ KHI ANH MẤT VŨ KHÍ THÌ ANH SẼ BỎ CUỘC SAO ? CHÚNG TA SẼ THOÁT KHỎI ĐÂY… CÙNG NHAU !!!”
“Cô thật sự là một cô nàng mất trí đấy Emily… Cô thật sự tin rằng tôi sẽ thoát ra được ?”
Với một khuôn mặt đau đớn và đôi mắt rên rỉ, Fuchs đặt một cánh tay quanh vai Emily và tựa vào cô. Hai người cố gắng bám lấy nhau dọc theo hành lang dài. Một đường ống phía trước họ nổ tung, và Rose lại trào ra…
Bề mặt của khối lượng cái dịch nhầy kia phát sáng rực rỡ màu xanh trong ánh sáng chói lóa của vô số các tia lửa điện và cho thấy những cảnh của một Thành phố Raccoon khải huyền – những hình ảnh của những con người đang ăn thịt lẫn nhau trước những ngôi nhà đang cháy.
Sự thở ra kỳ dị, giống như động vật … Âm thanh của Rose, có vẻ như cổ họng của ai đó đã bị cắt ra nên mới có cái âm thanh kì dị đó…
“Những kí ức có thể được tải lên sao ???”
Emily ngừng ngạc nhiên. Một cái gì đó còn xa vời hơn cả ý thức của con người và không thể diễn tả được đã bỏ qua những cái giao diện được tạo ra bởi Sprague.
Giọng của Allam đến gần hơn một cách nguy hiểm từ bóng tối phía sau họ.
Fuch buông vai Emily và gầm lên, nước bọt của anh bay ra khỏi miệng anh! “Chết tiệt! Một con quái vật trước mặt chúng ta, một con quái vật khác cũng ở ngay đằng sau chúng ta! Làm gì bây giờ ?, Emily?”
Nhìn vào bóng tối, Emily trả lời, “Chúng ta lao tiếp ! Phải có một lối đến bãi đỗ xe ở phía trước ! Chúng ta phải đến đó trước khi Rose tóm lấy chúng ta!”
Cả hai hít một hơi thật sâu và nhìn về phía trước. Họ nghĩ về cái chết của Hiromu Kinuta. Khi Rose tóm được họ, cái chết sẽ là chắc chắn. Emily siết chặt vào những khe hẹp và lau sạch chất nhờn nhỏ giọt trên mặt cô khi cô tiến về phía trước. Chất lỏng nóng như nước sôi, và như thể dung nham bọt đang chảy xuống cánh tay cô ấy. Nó cũng đang cháy xuống bắp chân của cô ấy. Emily và Fuch chạy xuyên qua cái tường dịch và quay lại trở lại với hành lang phía trước. Ở đó, với một chi tiết tuyệt vời, ai đó đã dán tường và sàn nhà với các thi thể. Những mảnh hoa hồng bám vào từng cơ thể đều thể hiện khuôn mặt của Alma, đôi khi giận dữ, đôi lúc lại rên rỉ, đôi khi mỉm cười, đôi khi khóc. Bằng một sự thay đổi đột ngột trong cơ thể, Emily rơi vào cơn ho. Fuchs, người đang dựa vào tường và muốn thở, quay sang cô ngay lập tức.
“Này, cô ổn đấy chứ?”
“Có vẻ như tôi đã bị tấn công bởi Rose. Không sao cả, chỉ là một lượng nhỏ thôi.”
Một cái gì đó bị thương khắp cơ thể của cô. Một nhịp điệu kỳ lạ trong cô khiến cô dao động.
“Mọi việc vẫn ổn chứ …?”
Fuchs đi về phía Emily, nhưng cô ấy duỗi tay ra và ngăn anh lại. Buồn nôn dâng lên trong cô – và bên trong cô đốt một cơn thèm khát chưa từng thấy.
Đó là Rose. Tôi đã cảm thấy cô ấy… Tôi cảm thấy.
Đầu Emily dường như co giật, và cô cảm thấy một cảm giác nóng rát dọc theo hệ thần kinh của mình.
Ý thức của cô bị lu mờ bởi một cái gì đó; các tầm nhìn bị ngắt quãng như là những cơn động kinh.
” Tôi muốn thoát khỏi cơ thể của tôi. Tôi muốn chìm sâu vào giấc ngủ ”
Tiếng gầm gừ từ miệng cô vang lên với Emily khi nó đến từ đâu đó rất xa. Tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào chất lỏng rơi xuống.
Ulysses Allam đã dậm chân qua cơn mưa bùn đỏ. Hắn càu nhàu như thể trả lời những âm thanh từ miệng cô. Rồi hắn thốt ra một tiếng hét to nhất, và không khí thực sự rung chuyển. Hắn ko còn là con người nữa. Cơ thể của hắn gần như hoàn toàn bị hóa lỏng và bị vượt qua bởi dòng chảy liên tục của Rose. ” Nữ hoàng Rose ” đã hợp nhất với phần thân của hắn, và cánh tay của hắn đã trở thành những cục thịt khổng lồ kéo lê trên sàn nhà. Một tay đã mọc lên từ vai, vỗ nhẹ vào không trung. Hai chân đã phát triển với nhau trên đầu gối bị sưng nặng nề, và ra khỏi khối u giống như sưng này đến bốn cánh tay màu thịt làm cho cơ thể bị xé. Từ một khoảng trống màu đỏ đã hình thành giữa đầu và thân, bị xuyên thủng với những tiếng hét rú như một con thú vật… Fuchs hét lên và lởm chởm trong kinh hoàng. Emily nhận thấy Allam và cảm thấy như thể cô đang được lấp đầy bởi kiến thức. Chỉ có đầu cô ấy đang nóng bỏng – một xung lực bốc lửa trong cơ thể cô ấy đã gửi những suy nghĩ rõ ràng trong tâm trí cô ấy.
” Tôi là Alma. ”
Không có con quái vật đáng sợ nào trước mắt Emily. Không, đây là một sinh vật đáng thương, mắc phải nỗi đau không thể chữa được và khủng khiếp, người đã ở ngay giữa cuộc chiến giữa Rose và T-virus và đang lang thang không ngừng nghỉ. Một cảm giác kỳ lạ, nhưng Emily cảm thấy như thể bản thân cô đã trở thành hiện tượng kỳ cục này. Suy nghĩ của cô cứ tiếp diễn.
Tôi là Rose … Tôi là con người cởi mở với mọi thứ, hấp thu mọi thứ, biến mọi thứ là của riêng mình. Tôi là Reena. Tôi là Kinuta. Tôi là Robert. Tôi là Simon. Tôi là Tobi. Tôi là Emily. Tôi là Ren Sprague. Tôi là Alex. Tôi là Arthur House. TÔI là Alma … TÔI
Emily quay sang Fuchs. Carmen đã bắt đầu lại vào lúc ba giờ.
“Richard, anh chỉ mới đến nơi này được một thời gian thôi… Anh vẫn còn có hy vọng. Đừng lo, việc lan rộng của Rose này chỉ là một hiện tượng…”
Emily giữ lấy khoảng cách từ Allam và đồng thời một tư thế căng thẳng.
” Tôi không sợ.”
Trong mắt cô, hình ảnh của cha mẹ cô và cô con gái Ann xuất hiện.
Xin lỗi. Nhưng bây giờ tôi phải đối mặt với tất cả những gì tôi đã làm cho đến ngày nay. Tôi phải chấm dứt mọi thứ. Tình yêu mà mẹ đã không thể cho con, những lời mà mẹ đã không thể nói cho con … Điều duy nhất mẹ truyền lại cho con lại là gánh nặng của sự suy giảm miễn dịch di truyền. Nhưng Ann, con chắc chắn sẽ trưởng thành từ sức mạnh của chính con và đi theo con đường của con. Con sẽ bắt đầu viết câu chuyện của riêng con, nơi con đang ở. Emily kiểm tra thời gian lần cuối và ném chiếc đồng hồ của mình đi. Cô sợ rằng lượng điện nhỏ trong pin có thể phản bội cô bằng cách tiếp tay cho ROSE. Ngoài ra, không cần phải biết chính xác thời gian. Đã gần như là quá muộn, nhưng khoảnh khắc cho Carmen đã đến.
Emily từ từ mở miệng trong khi vẫn để mắt đến Allam. “Carmen, cô có nghe thấy tôi không? Đưa hệ thống trở lại hoạt động. Bật đèn lên nào.”
“Đã rõ.”
Các ống neon từ hành lang nhấp nháy, ù đến cuộc sống. Emily nheo mắt và quan sát Allam. Cô nhớ lại phản ứng cực đoan của mình khi ánh sáng trong phòng y tế đột nhiên xuất hiện…
Trong ánh sáng của đèn neon, Allam lảo đảo vòng quanh và nhìn lên trần nhà. Cùng lúc đó, giống như hàng nghìn cái kim nhỏ giật qua hệ thần kinh của Emily. Nó cảm thấy như ngực cô đang lớn lên và bay lượn trên mặt đất.
“Không đủ đâu, Carmen. Cung cấp tất cả các đầu ra điện bằng mọi nguồn điện cô có thể. Mọi thứ!” Emily căng thẳng với những lời cô đã hình thành từ đâu đó trong sâu thẳm tâm thức đang suy sụp của mình.
Carmen ré lên và như một cú phập… Tầm nhìn của Emily bị lu mờ bởi màu trắng lấp lánh. Thế giới xoay quanh cô như một xoáy nước và bắt đầu mở rộng và luân phiên. Máy phát điện của viện đã bị quá tải và có lẽ sẽ phát nổ. Nguồn cung cấp năng lượng đã bị loại bỏ, ánh sáng lại bật lên. Nếu tất cả những điều này có thể cảm nhận được là dòng điện, sau đó nó sẽ truyền cho Allam và Rose, thế giới sẽ liên tục mở rộng và hợp đồng – Mọi nguồn ánh sáng sẽ sớm trở thành một biển bóng tối.
” Tôi đặt ngón tay lên và nhìn vào đôi mắt vô hồn, đầy sức sống. ”
Bị mắc kẹt trong ý thức mập mờ của cô, Ulysses Allam gọi trong tâm trí cô. Đó là tiếng nói của Reena Mittford và Alma Hartline, người đã chìm sâu trong trái tim cô. Với đôi mắt trống rỗng, Emily dang rộng cả hai cánh tay để ôm lấy Allam, nhưng ngay sau đó hắn lại ngã gục xuống và bắt đầu co rúm lại trên sàn nhà. Số của hắn không hơn gì một bức tranh khảm màu thịt. Một cục thịt, hoành hành không kiểm soát được, lan rộng một hồ máu đen xung quanh chính nó, trong khi cơ thể của nó giải phóng ánh sáng màu xanh trong dòng điện, và nó được bao phủ bởi chất lỏng rơi xuống.
Được bao quanh bởi Rose, với những hình ảnh của Thành phố Raccoon đang cháy, có vẻ như Allam đang trải qua những tầng địa ngục. Fuchs cuối cùng cũng xoay xở đểđứng lên bằng cách kéo mình lên tường. Rồi anh đặt cả hai tay lên vai Emily.
“Này, chuyện gì đã xảy ra?” anh lắc mạnh cô.
Emily nhìn vào đôi mắt nâu của anh. “Mọi thứ sẽ ổn thôi”
Đèn neon trên trần nhà chỉ phát sáng yếu ớt. Emily quay mắt xuống sàn. Ngay cả nước lầy lội của Rose, nơi đã tích lũy ở đó và bao phủ mọi thứ, giờ đã trôi đi đâu đó, và một nỗi buồn nhất định đã chiếm lấy cô.
“Rose đang ở trong chúng ta.”
Phần lớn cơ thể của Ulysses Allam cũng tan biến, chỉ để lại phần thân trên của mình và đập yếu ớt.
Frank !!.
Emily từ từ tiến lại gần anh và kéo khẩu glock của Simmons ra khỏi túi.
Khi cô sử dụng chiếc chìa khóa và bật đông cơ lên, động cơ của tàu tuần dương rít lên những âm thanh mạnh mẽ. Emily lên số và dẫm lên bàn ga tăng tốc, lao thẳng vào cửa garrage.
Cánh cổng vung ra, phá vỡ bản lề của nó, và bị ném ra thành một mảnh. Emily giật mạnh bánh xe và trượt vào bánh răng phía trước. Cô chạy về phía cổng chính với hai cánh cổng trống, và chiếc tàu tuần dương đang trên đường
Đây là cơ hội cuối cùng của chúng tôi để trốn thoát. Không lâu, và mọi thứ ở đây sẽ bị nuốt chửng bởi Rose. Viện đã trở thành ROSE …
Fuchs hít vào và nhìn từ ghế hành khách.
“Chúng ta có nguy hiểm không?”
Emily nhìn vào gương chiếu hậu. “Chưa. Rose vẫn đang bám theo chúng ta.”
Fuchs nhìn lại, kiệt sức.
ROSE không thể sống nếu thiếu điện. Có những cục ắc quy trong chiếc tàu và các cảm biến Rose lao theo nó như một con ong, bị thu hút bởi một bông hoa. Nhưng chúng ta không thể dừng lại và chạy trốn. Khi chúng tôi làm điều đó, chúng tôi chắc chắn sẽ bị bắt và nuốt bởi nó. Không còn gì để chúng tôi làm ngoài việc cố gắng nhanh hơn.
“Cô có thực sự cảm thấy khỏe? Cô không cảm thấy tác động nào của Rose đấy chứ ?”
Emily trả lời câu hỏi của Fuchs với sự im lặng.
” Không ý kiến. Nhưng những suy nghĩ của tôi đang trở nên rõ ràng hơn. Vô cùng rõ ràng. ”
Rose trào ra khỏi khu phức hợp tòa nhà, trườn qua khu đất của học viện với tốc độ ngoạn mục, và gần như đã bám đến phía sau tàu. Emily nhìn thấy khối lượng màu đỏ giống như thạch chồng chất lên phía sau họ. Khi cô nhìn về phía trước một lần nữa và phát hiện một vật thể nhảy khốc liệt trên bảng điều khiển, cô phải mỉm cười bất chấp tình huống bấp bênh.
Thờ phào… Thì ra là một gói Marlboro. Bí mật nhỏ của Sprague.
Tôi đã thực sự không biết.
Quyết tâm, cô dẫm mạnh lên bàn đạp ga và đưa con tàu phóng lên mạnh mẽ
# ” Con mèo đen để lại một cái lỗ hổng trong tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tôi cũng đã đóng chặt tai để không nghe thấy tiếng súng nổ. Vì mùi thuốc súng đến với tôi, tôi tắt khứu giác của mình.
Nhưng trong thực tế, tôi nghe thấy tiếng hét của bạn – khoảnh khắc tôi bóp cò. Tiếng nổ của vũ khí bắn vào vùng lân cận, gần như làm vỡ màng nhĩ của tôi. Tôi rút ra từ mùi hôi thối của một cuộc sống chấm dứt và nhắm mắt lại. Trên da, một cảm giác kỳ lạ là đáng chú ý, như thể vết bầm đang lan rộng. Tôi vẫn còn ý thức. Tôi buộc mí mắt của tôi lên và xem cái chết của bạn. Người đứng đầu nửa phát nổ của xác chết của bạn.
Qua cái lỗ trong hộp sọ của bạn, tôi thấy Raccoon City. Con mèo đen lang thang trên đường phố.
Thành phố đang hấp hối.
Sau khi tôi đã khóc xong, bây giờ, trong hơi thở nông cạn cuối cùng của tôi, tôi chỉ cảm thấy cơ thể của tôi dần dần ngừng tất cả các chức năng của nó như thế nào. Ngôi nhà kính lặng lẽ trong gió. Tại một số điểm, một con quạ lắng xuống trên ngực của những xác chết không đầu.
Bạn là ai?
Con quạ lặng lẽ nhìn tôi. Xa đằng sau trong đôi mắt đen tối của nó là một lý do thậm chí còn tối tăm hơn nữa. Có con mèo ngồi và kêu to.
Tôi sắp chết, phải không?
Con quạ rang rộng đôi cánh của nó, và mỏ của nó mở thoát ra một tiếng hét không nghe được. Tôi nhìn vào xác chết của Frank, người mà tôi đã thổi bay một nửa đầu của anh. Nhiều ký ức xuất hiện trên tôi. Mong muốn. Những ham muốn không trọn vẹn, tham vọng nửa vời và những khoảnh khắc tuyệt vọng. Tôi bối rối.
Tôi cuộn tròn trên tấm bạt, nơi máu và khối não của người đã lan rộng. Khi tôi nhắm mắt lại nó trở nên rất yên tĩnh, và tôi gần như cảm thấy như tôi đang nằm trên một bãi biển đầy cát trắng. Mặt trời chiếu sáng trên các hạt cát, như trong một ngôi nhà được phản chiếu phản ánh đến cuối của tất cả các thế giới.
Từng khoảnh khắc nó dừng lại và bắt đầu lại. Mỗi khoảnh khắc có một vụ nổ to lớn… Tuy nhiên, mọi người nhìn vào sự vĩnh cửu và phấn đấu cho sự vô thường. Mọi người từ lâu đời đời và tạo ra mọi thứ. Họ xây dựng 1 thành phố vĩnh cửu, xe hơi vĩnh cửu, trường học, thư viện, công ty. Nhảy múa vào ban đêm, họ thấy mình sau khi vĩnh cửu, bị chết đuối trong những kích thích khiêu dâm và tự hứa với mình cơ thể vĩnh cửu thực sự. Mọi người đều là một phù thủy, Alex. Tất cả mọi người viết nằm trên giường của mình, cho dù trên lưng của mình với đôi mắt của mình để trần nhà hoặc trên dạ dày của mình với đôi chân của mình đá, háo hức đọc cuộc đời ngắn ngủi của mình trong máy tính xách tay của mình. Những công thức ma thuật cá nhân và vô nghĩa này phản chiếu lẫn nhau, và vì vậy ngôi nhà phản chiếu lan rộng trong vô số nhiều hơn nữa.
Bạn không thể ngủ được! Thôi nào, nhảy điệu nhảy của bạn! Kirkwood thẳng người treo của mình. Nhảy nhảy nhảy!
Bạn nghĩ gì vào ngày mai mang lại? Tôi sẽ trình diễn điệu nhảy nào?
Nhưng con quạ sẽ trả lời câu trả lời của bạn: KHÔNG BAO GIỜ NỮA !!! Và đôi cánh của nó bọc xung quanh tôi, nâng tôi lên không trung. Trên đôi cánh tôi trượt dọc theo bầu trời. Bên dưới tôi, thành phố Raccoon đã đốt cháy, điều này đã đè nén mọi hành động của chúng tôi. Nó kết thúc. Đau khổ, căm thù, buồn bã, vui mừng và vui thích được dồn nén lại cùng nhau và biến mất. Sự kết thúc của khởi đầu. Bắt đầu của kết thúc. Con rắn cuộn dính vào đuôi. Tôi đột quỵ như đứa trẻ trong dạ dày của tôi. Tôi nói lời tạm biệt với Raccoon City. Thành phố nhỏ xíu này giống như một bông hoa đốt cháy trong ý thức về tội lỗi của họ. ” …
Tôi tin đây là những gì cuối cùng của Alma Hartline. Một thiên thần cuối cùng của thành phố Raccoon…
PHẦN KẾT
Một chiếc tàu tuần dương duy nhất chạy men theo phong cảnh núi non hàng đêm. Hai đèn pha lát theo cách của họ giữa những ngọn đồi đen. Những ngọn núi nằm yên tĩnh đến mức dường như họ đang chìm sâu trong bóng tối của đêm không có ánh sáng. Ở khắp mọi nơi phong cảnh giống như một lời dối lừa. Chiếc tàu tuần dương trên đất liền đã đi xuống con đường núi, kéo một đám mây bụi và những viên sỏi quay về phía sau. Trên một con dốc, nơi những con đường mở rộng một chút, tàu tuần dương trên đất cuối cùng cũng chậm lại và dừng lại. Emily trông hoàn toàn kiệt sức. Cánh tay của cô bất lực trên vô-lăng, cơ thể cô nhợt nhạt đến mức cô thậm chí không thể cảm thấy một ngón tay đang khuấy động. Cô chìm vào chỗ ngồi của người lái và hít một hơi thật sâu.
Chắc chúng ta thoát rồi.
Cô nhìn vào gương chiếu hậu. Không có dấu hiệu nào cho thấy họ vẫn đang bị đuổi theo. Họ đã trốn thoát. An toàn. Tất cả sự lo lắng và đau buồn đã biến mất trong một khoảnh khắc, và một cảm giác vui vẻ lan tỏa khắp Emily.
“Nhìn này!” Fuchs hét lên trong ghế hành khách. Emily nhìn nơi đôi mắt của mình đang ở, rộng với sự ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm. Cô gần như nghẹn thở.
Dưới trăng tròn, ở khoảng cách giữa các ngọn núi, viện nghiên cứu chiếu một màu xanh nhạt. Các bức tường bên ngoài của tòa nhà được bao phủ bởi một cơ thể khổng lồ màu đỏ hơi đen.
“Nó thực sự to lớn sao? Con quái vật này ở trong bể suốt bao lâu nay sao?” Fuchs thở dài.
“Rose rõ ràng là đã tự thu hoạch. Cô ấy đã tiêu diệt vi-rút T tuyệt chủng cũng như toàn bộ cuộc sống của cô ấy tại viện và do đó lại tự canh tác lại mầm mống. Điều này phát triển với từng giây phút trôi qua.”
Fuchs lắc lư cảm thấy không ổn. “Có được không, nếu chúng ta cứ để nó theo cách đó. Nếu nó tiếp tục phát triển như thế, thì tại một thời điểm nào đó nó sẽ bao trùm cả thế giới mất…”
Emily cúi đầu xuống, cười khẽ và đau khổ. “Thật là một ảo tưởng, Fuchs yêu quý của tôi ạ. Nhưng vâng, tôi nghĩ không sao đâu, ”cô nói, đôi mắt cô phản chiếu trong ánh trăng chói chang.
” Một dạng sống hoàn hảo … nhưng vẫn dễ hư hỏng nhất trong thế giới này. ”
Điện trong viện được tạo ra độc quyền bởi máy phát điện của chính nó. Rose đã hấp thu mọi thứ tại viện, nên cô ta sẽ giải thể ngay thôi. Nó đã sinh sôi nảy nở và chắc chắn đã đi theo con đường tự huỷ diệt. Và, trên thực tế, có vẻ như ánh sáng xanh trên bề mặt của Rose đã mất đi ánh sáng của nó dần dần, có thể cũng là các dấu hiệu sống nữa.
Họ ngồi trên mui tàu cùng nhau. Ngồi cạnh nhau, họ xem biểu hiện cuối cùng của cái chết không thể tránh khỏi của Rose. Chân Emily lơ lửng trên sàn khi họ hút những điếu thuốc lá còn lại trên bảng điều khiển. Nó thật là yên bình. Mặt trăng đổ ánh sáng của nó từ bầu trời, và dãy núi tỏa sáng trong một tia bạc, trong khi cây cối đung đưa trong một cơn gió nhẹ. Nhưng hình ảnh này cũng có thể xuất hiện lại từ ý thức của một sự tồn tại vô hình, không thể tưởng tượng nổi. Cũng giống như thực tế ảo đã tượng trưng cho ý thức của Rose, nên khung cảnh này có thể là hình ảnh hùng vĩ của một thực thể vượt xa sự hiểu biết của con người. Nhưng ngay cả đó có lẽ là lỗi của con người, cũng như hai gương đối lập tự tái tạo vô hạn. Không ai có thể thoát khỏi chu kỳ này; miễn là bạn thở, thế giới tiếp tục thực hiện chính nó, và mỗi khi bạn tập trung lại quan điểm, nhiều tọa độ xuất hiện trong hệ thống cố định.
Emily lắng nghe hơi thở của những ngọn núi phủ đầy cây xanh, hẻo lánh. Gió rung lên trên ngọn cây, và những chiếc lá đã phá vỡ những bí mật nhỏ trong giấc ngủ của họ, như thể chẳng có gì xảy ra cả. Ở đây và có thể nghe thấy tiếng gọi của một con cú, tiếng ầm ầm của côn trùng, tiếng sột soạt của ngọn cây. Không hơn không kém.
Trên chiếc mũ trùm đầu bên cạnh Emily, Fuchs thì thầm “Thực ra, tôi muốn thoát khỏi cơn ác mộng của mình. Nhưng bây giờ có vẻ như tôi đã tự mở rộng cảm hứng cho những đêm ướt đẫm mồ hôi thêm một lần nữa… Tôi sẽ tiếp tục sống qua giấc mơ này. Theo thời gian, tôi sẽ mệt hơn một chút. Đã mất bao lâu khi tôi muốn ngày hôm nay kết thúc rồi… ”
Emily gật đầu nhẹ nhàng. “Có lẽ tốt hơn là không phải đối mặt với thảm họa như vậy một lần nữa hay bất cứ cái vắc xin nào nữa.. Nếu không phải là virus, thì anh ít nhất vẫn còn một chấn thương.”
Fuchs gật đầu với một nụ cười yếu ớt. “Tất nhiên, mọi thứ đã xảy ra, tôi không có kế hoạch cho bất cứ điều gì khác như thế này. Theo một cách nào đó, tôi đã được sinh ra một lần nữa. Nó có thể là hoàn cảnh xấu nhưng tôi lại được sinh ra. Lại khóc và la hét như một đứa bé vậy.”
Fuchs gãi đầu. “Em biết đấy Emily của tôi ạ, em đã giúp tôi rất nhiều, thay đổi tôi. Hay là em thử đặt cho tôi một cái tên mới đi, cô gái ?”
“Anh muốn có một cái tên mới ư ?”
“Có chứ sao không ? – em đã nghe một số tên của tôi rồi. Ambrose và Richard Fuchs chỉ là hai trong số chúng. Nếu hoàn cảnh của tôi thay đổi thì tên của tôi cũng thay đổi. Nhưng bây giờ tôi đang ở một khoảnh khắc, một thời điểm quan trọng mà có lẽ tôi sẽ thay đổi tất cả vĩnh viễn và sau đó thì không thay đổi nữa.”
Emily nhắm mắt lại một lúc, rồi mở miệng.
“Tom.”
“Xin lỗi?”
“Tên mới của anh đấy , chàng ngốc ạ- Tom.”
Người đàn ông bên cạnh Emily bật cười. “Tom, Tom!” Vậy tôi xin được mạn phép lấy cái tên đó. Tom? Em không thực sự có khiếu đặt tên, phải không? Em không thể chọn một cái tên quyến rũ hơn hay sao ? Như là Montezuma hay Osiris hay gì đó :)))
Emily nhìn lên bầu trời, mỉm cười. “Em thích Tom.”
Tom lắc đầu, đó là một cử chỉ của sự ngán ngẩn, và nằm ngửa trên mui tàu. Anh đặt tay lên sau đầu. Cử chỉ trẻ con này chắc chắn nhắc nhở Emily về Sprague, và một cơn đau nhức nhói chạy qua ngực cô.
” Ren, tại sao ông lại tạo ra Rose? Tôi muốn biết điều đó. Phải chăng đó là một món nợ với thành phố Raccoon? Ngoài sự tò mò về sự sáng tạo và cuộc sống? Hay ông đã kết thúc là không có gì hơn là một con rối Marionette bị bắt trong sự thao túng của Rose? “
“Huck và nô lệ trốn thoát Jim đang cố gắng xuống ở Mississippi. Một cuộc hành trình không có sự giải cứu, con sông bất tận, trôi dạt …”
“Em đang nghĩ gì vậy ???”
“Huckleberry Finn.”
“Ồ, Mark Twain à ?. Tôi đọc nó cho đến khi các trang giấy rơi ra khi tôi còn nhỏ. Đó là cuốn sách duy nhất mà tôi có đấy Emliy ạ.”
“Huck muốn giải phóng cho Jim. Nhưng chế độ nô lệ bắt nguồn từ xã hội. Cuộc hành trình của họ tiếp tục vô mục đích, và Huck cũng không biết giải pháp. Nhưng Mark Twain không muốn câu chuyện này trên bất kỳ khẩu hiệu nào. Nhưng Mark Twain không muốn làm câu chuyện này là một câu chuyện hấp dẫn, vì vậy ông đã đưa một cậu bé vào câu chuyện như một vị cứu tinh… ”
“Ah, Tom Sawyer, đúng không?”
Emily lặng lẽ gật đầu và nhìn những đám mây di chuyển trên bầu trời đêm.
Tom Sawyer đã can thiệp vào câu chuyện của Huck, viết lại và tạo ra câu chuyện của riêng mình với một kết thúc có hậu.
“Và sau cuộc giải cứu mạo hiểm, hóa ra Jim giờ đã là một nô lệ tự do.”
Emily nhắm mắt lại, và nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn của Sprague, ngay trước khi ông chạm vào đầu nối cáp vào cổ ông, nó khiến cô rung động. Có lẽ Sprague đã muốn có một câu chuyện với một kết thúc có hậu. Một câu chuyện khẳng định mọi thứ đã xảy ra ở thành phố Raccoon. Ông đã làm việc rất chăm chỉ để đến một kết thúc.
“Chà, em không được học hay cao quý như Tom Sawyer và em hầu như không đọc bất kỳ cuốn sách nào.” Emily đáp
Tom lăn người về phía Emily trong sự thích thú, rồi đột nhiên đóng băng và nói, “Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây ?!”
Anh đứng thẳng dậy và chỉ vào học viện. Ở đó, Rose, ánh sáng rực rỡ của cô giờ đã gần như bị dập tắt, đã cuộn tròn lại thành một con rắn dài, mỏng và sắp nhảy vào bầu trời – trăng tròn to lớn lấp lánh trên cơ thể. Emily đoán ra những gì Rose đã muốn làm.
“Mặt trăng … Rose muốn đi đến mặt trăng mà cô ấy biết từ mô phỏng. Giống như ánh sáng thu hút những con bướm đêm, Rose tin rằng mặt trăng là một nguồn điện khổng lồ. Trong thế giới ảo, mặt trăng cao vài kilomet với ánh sáng cố định. ”
“Một vài cây số? Ít ra cô ấy không thể đến được với mặt trăng gốc.” Fuchs đùa mỉa mai
“Không bao giờ,1 nỗ lực chắc chắn sẽ thất bại.”
Chất lỏng chảy xuống bầu trời và trở thành một con rắn màu tím. Trên đường lên, cô ấy vẽ một vòng xoắn ốc màu xanh, quấn theo hướng của cô ấy, và cố gắng chạm tới mặt trăng xa xôi không thể tiếp cận.
Với cơ thể thiên thể mà lá cờ Mỹ đã bị bỏ lại ở đó.
Rose có một khải tượng mà cô không bao giờ có thể đạt được. Khi Emily nhận ra điều này, cô cảm thấy rất đau khổ trong lồng ngực. Có lẽ vẫn còn một phần còn lại của Rose trong cơ thể cô, và giờ cô đang khóc và nghĩ về mặt trăng với nỗi buồn vô hạn.
Ngay sau đó, Rose dừng lại trong sự trèo lên vô ích của mình và dao động, như thể lắc đầu. Đầu của cô ấy sưng lên và tạo thành một quả bóng khổng lồ bắt chước mặt trăng. Quả bóng lắc lư ồn ào trong gió và rồi đột nhiên đỏ bừng lên trong một màu đỏ đậm.
“Giờ nó đang cháy rồi à?” Tom lẩm bẩm ngạc nhiên.
Chỉ bây giờ Emily mới nhận ra cô đang rơi nước mắt. “Đây là những ký ức của cô ấy … Ký ức về Thành phố Raccoon đang cháy rát của Rose …”
Đó là máu của một bông hồng khổng lồ nổi lên trên bầu trời đêm. Các họa tiết khác nhau của những ký ức ngẫu nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của họ. Những cảnh Emily đã thấy trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, bình thường của cô với Rose có thể chỉ xoay quanh đó. Thành phố Raccoon đang cháy, mọi người ăn lẫn nhau, và Alma và Frank, Alex, những người, mãi mãi, cuộn một nửa trần truồng trên bãi cỏ của nghĩa trang vươn tới chân trời và xa hơn nữa.
Hoa hồng khô héo và biến thành đống tro tàn, âm thầm rơi xuống núi, rừng cây, trái đất và cặp đôi đang quan sát khung cảnh từ trên mui tàu. Fuchs sử dụng một ngón tay để viết tên của mình trong đống tro tàn, mà vẫn nằm trên mui với một sự u sầu.
Emily lục lọi một thời gian ngắn trong túi, lấy ra cây bút hình tên lửa và giữ chặt nó trong tay phải.
KẾT THÚC
BIOHAZARD ROSE BLANK
#Few words from Henry: Tôi không biết mọi người nghĩ sao nhưng thật sự… Đây thật sự là một thứ mà tôi muốn. Tác phẩm không chỉ là một phần của Resident Evil mà nó còn thật sự rất độc và lạ, hướng đến một phong cách mới… Và ý tưởng của Aizawa về “science fiction catastrophe survival novel” quả thực khá hấp dẫn và mê hoặc nhiều hơn tôi tưởng.
#Một vài dòng giả thiết: Trong trailer của Resident Evil 2 remake thì tôi ko biết mình có suy nghĩ gì nữa… Chỉ là giả thiết thôi nhé… Tôi cũng chả dám chắc lắm nhưng hình ảnh của cô bé tóc đen kì lạ kia… Không hiểu sao cứ gợi nhớ cho tôi đến Alma Hartline… Bởi cái gương mặt bơ phờ nhợt nhạt… Nhưng lại rất khác biệt khi mà cô bé lại trông biểu hiện không giống như sẽ trở thành thây ma vậy… Tôi cũng không chắc nữa… Gương mặt nhợt nhạt của cô bé nhưng nhìn sâu vào đôi mắt ta vẫn thấy được cái hồn ở đâu đó… ( Hi vọng là Kazunori Kadoi sẽ sớm cho chúng ta biết cô bé tóc đen kia là ai hay ít nhất ai đó sẽ giải thích về điểm tương đồng này )
HenryMason AKA TranVietBach
As your service.