Resident Evil Lore: Thiên niên kỷ mới và những biến chuyển (P.5)

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

#Previously on Resident Evil Lore: Lại tóm tắt lại nhé, ở phần trước chúng ta đã được biết về một chút bồng bột của Alma Hartline khi còn ở Raccoon City, những khó khăn của Emily trong việc vận hành cái máy VR chết tiệt kia, rò rỉ về việc Rose thật sự là “một ai đó” từng sống sót sau Raccoon City, cuộc chạm trán với Richard Fuchs và dĩ nhiên… Một vụ mất điện và những dấu hiệu của một vụ “OUTBREAK” nữa ngay tại cơ sở này mà nguyên nhân được cho là từ… “con bò và nguồn nước”. Hãy cùng tìm hiểu tiếp chuyện quái gì đang thật sự xảy ra ở nơi này sau vụ mất điện.


BIOHAZARD: ROSE BLANK

Viết bởi Tadashi Aizawa

Chương 3

Tôi chỉ mới nhận thấy rằng thời gian của tôi trôi qua thật nhanh chóng. Tôi thật lơ đãng. Đáng tiếc, tôi nhớ có lẽ mình đã nên làm gì đó vào đầu tháng 5. Đầu tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Tất nhiên là không phải với Frank thân mến.

Tôi tiếp tục khóc nhiều hơn và thường xuyên hơn trong phòng của tôi mà không có ý tưởng về những gì tôi nên làm bây giờ. Từ cửa sổ của tôi, tôi nhìn ra bên ngoài.

Tại ngã tư, những người đàn ông đánh cược về cơ hội kinh doanh bị bỏ lỡ, ” Tay trượt ván” vô gia cư – một người nổi tiếng địa phương – để những hành lý quá khổ của mình thông qua các đường phố, và ván trượt của mình, đã tách ra từ bàn chân của mình, trầy xước sàn nhà với một tiếng ồn ả. Robin như thường lệ chơi trò chơi điện tử trên chiếc console của mình và chứng minh rằng thằng bé có kỹ năng đáng kinh ngạc.

Đập vào mắt và tai tôi là những ấn tượng vô tận. Đồng hồ, chỉ đi theo một hướng, cho thấy không thể nào lờ đi được những ngày tháng dần trôi qua.

Cha đang nằm trên giường. Cơ thể của ông ấy sưng lên màu hồng, gần như hồng hào như một đứa trẻ sơ sinh, và ở những nơi da đã bị cào, da thịt đỏ tươi sáng lên. Chẳng phải có một câu chuyện mà mọi người chết sau khi cơ thể họ từ chối rời khỏi chiếc giường ấm cúng của họ đó sao? Chắc chắn đó là truyện của Edgar Allan Poe. Tiêu đề là “Mask” hoặc một cái gì đó tương tự, tôi nghĩ.

Cha mở mắt mỗi mười lăm phút và hỏi chính xác thời gian. Ông ấy phàn nàn về các triệu chứng đau đớn, và tôi viết mọi thứ xuống.

“Sau khi cha chết”, ông ấy nói, “hãy mang nó theo và đi đến công ty. Nếu con làm thế, con có thể nhận tiền – và con sẽ sống sót.”

Ngay cả trong tình trạng này, cha vẫn giữ niềm tin của ông ấy vào cái công ty.

Liệu ông ấy sẽ sống ???

Gần như không có 1 cái đài phát thanh nào trong phòng của tôi, vì vậy tôi luôn luôn nghe đĩa CD của Mozart và Bruckner. Tôi lấp đầy những ngày trống rỗng với âm nhạc. Những âm thanh mà cơ thể sắp chết của Cha tạo ra đều bị ẩn đi. Nếu tôi nhắm mắt lại, chỉ có Mozart và Bruckner trong thế giới này. Một viên sỏi nhỏ bật lên trên khung cửa sổ bằng gỗ.

“Này, Alma, xuống đây!”

“Alma, Alma, có ai đến không?”

Chiếc chăn hồng đẫm máu đung đưa trên giường trong phòng bên cạnh.

“Không phải bây giờ”, tôi trả lời.

Tôi không được phép ra ngoài – có một cuộc nổi loạn ngoài kia.

“Giống như Hoàng tử Prospero hào phóng, để thoát khỏi bệnh dịch tràn lan khắp đất nước của mình, đã biến cung điện của riêng mình thành một pháo đài. Anh ta cứu vớt tất cả những ai khỏe mạnh và biến họ thành một lực lượng đeo mặt nạ của riêng mình…”

Đó là vào đêm trước của sự hủy diệt. Áo choàng lộng lẫy bao phủ trong máu và một kẻ xâm nhập đeo mặt nạ kỳ quái lẻn vào công ty đáng sợ để phong ấn số phận của nó. Người đầu tiên lao xuống kẻ xâm nhập đeo mặt nạ và đấu vật với anh ta.

Và anh ta…


Tiêu đề của câu chuyện xuất hiện trong đầu tôi: The Mask Of The Red Death.

“Alma, xuống đây! Ra đây đi!”

Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ trên đường phố, tôi thấy ai đó ở đó, người được bọc trong chăn, gọi tôi trong đêm tối đen.

“Ai đó?”, Tôi trả lời nhẹ nhàng.

“Đó là tôi, Alex”, cái bóng kín đáo kỳ lạ nói.

Alex. Tại sao anh ấy mặc một tấm chăn? Bất chấp sự khó chịu của bản thân, tôi mặc áo khoác của tôi và đi ra ngoài với một cảm giác đã khá là lâu kể từ khi tôi làm vậy.

Alex đứng trong một con hẻm tối tăm, chỉ có ánh sáng đèn neon rọi vào anh. Anh ấy quấn trong chăn và nhìn tôi. Chỉ có đôi mắt trắng của anh ấy có thể nhìn thấy được, phần còn lại của khuôn mặt anh vẫn còn trong bóng tối.


Chăn được thêu với một mẫu hoa cúc rất đẹp. Tuy nhiên, kể từ khi nó bị rách, sờn hoặc bẩn ở một số nơi, bạn có thể nói ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng nó đã được nhặt ở đâu đó trên đường phố.

Alex trông hoàn toàn lo lắng và trông giống như một chú cho đói chỉ muốn ăn gì đó nhưng rồi bị đánh đập…

“Tôi bị bức hại, họ nói tôi có bệnh..!”

Alex rất thất vọng. Tôi đưa anh ấy đến một khu vực của đường phố mà không ai có thể nhìn thấy chúng tôi. Mùi hôi thối thịt thoát ra từ dưới tấm chăn.

Nỗi đau này chỉ quá quen thuộc với tôi, bởi vì cha tôi cũng có nó. Tôi vuốt ve cậu bé tội nghiệp đang đau đớn bên dưới chiếc chăn, và cơ thể của anh run lên một chút.

“Alma, anh xin lỗi. Anh chỉ không thể nghĩ ra bất cứ ai khác mà anh có thể đến gặp.”

“Anh đang bị bức hại? Nhưng bởi ai?”

Đôi mắt của Alex lấp lánh trong bóng tối với sự căm ghét. “Những tên đó … Arthur House … những tên S.T.A.R.S dỏm này. Họ nói Ạnh là gốc rễ của cái ác, của những thứ tồi tệ, và họ đánh tanh ra khỏi khu phố.”

Trong sự phấn khích của mình, Alex cử chỉ khi anh nói, và một cánh tay trượt ra khỏi tấm chăn. Da bị rách một phần, thịt đỏ không bị rách sâu hơn. Đúng như dự đoán, anh tấy cho thấy những triệu chứng giống như cha.

“Nhưng, Alma này. Anh thực sự bị bệnh! Anh nóng rực người và run rẩy, nó ngứa thực sự không thể chịu đựng. Và khi anh gãi, da ngay lập tức hơi tróc. Tuy nhiên, nó không tổn thương quá nghiêm trọng, và anh không cảm thấy quá đau đớn.. Có chuyện gì vậy? Chắc chắn là cha em sẽ biết? Xin hãy hỏi ông ấy cho anh… ”

“Em xin lỗi, Alex, em thực sự xin lỗi. Em không thể làm bất cứ điều gì. Cha cũng bị bệnh. Ông ấy cũng giống như anh.”

Alex tựa vào thùng rác và nhìn lên bầu trời. “Ồ, đúng vậy. Phải, em đã đề cập đến nó một lần. Ít nhất anh nghĩ … Trí nhớ của anh ngày càng trở nên không đáng tin cậy. Anh còn chẳng nhớ nổi anh là ai nữa.”

Cha cũng nói như vậy…

“Nó là không thể chữa được,” ông nói. “Một căn bệnh ma quỷ bất khả chiến bại được tạo ra bởi chúng ta. Chẳng bao lâu một người nào đó từ công ty sẽ đến và đưa cha đi … nhưng … cha muốn gặp lại con trước đó.”

Tại một thời điểm nhất định ai đó sẽ đến và đưa cha đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho nó mọi lúc, nhưng cho đến ngày hôm nay không ai đến, và cơ thể của cha suy giảm nhiều hơn mỗi ngày. Kí ức và tính cách của cha cũng vậy…

Và bây giờ Alex – Alex có cùng một căn bệnh.

Tôi không thể nói với anh ấy rằng nó không thể chữa được – tôi không thể. Alex, không nói một lời nào, gãi cánh tay anh, và làn da làm cho tiếng động cứa vào da thịt vang lên nhẹ nhàng qua con hẻm. Anh vuốt chăn một lần nữa và lặng lẽ bắt đầu khóc.

“Tại sao những chuyện này lại xảy ra cơ chứ…?”

Tôi ôm anh ấy. Cơ thể của anh dưới tấm chăn nóng rực. Mùi thịt thối lên trong mũi tôi, nhưng tôi hoàn toàn thông cảm… Tuy nhiên, tôi cũng phải chiến đấu chống lại sự buồn nôn. Mặt của Alex đột nhiên thắp sáng bởi một tia sáng và phát sáng màu đỏ thẫm. Tôi theo đôi mắt nâu của mình, giơ tay lên trước mặt tôi và quay lưng lại với ánh sáng chói lòa. Những chùm ánh sáng xuyên qua những ngón tay của tôi giống như một tia xuyên qua và đốt cháy trong mắt tôi. Một số người mặc áo khoác màu nâu cầm đèn pin trong tay, nhưng tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ trong ánh sáng nền.

“Các cậu ! Đây rồi, đến đây!”

Alex đẩy tôi ra và muốn chạy nhanh, nhưng anh ấy vấp phải đôi chân của mình và ngã xuống. Ngày càng có nhiều nhân vật xuất hiện từ bóng tối. Chúng tạo thành một vòng tròn và bao quanh chúng tôi. Các ống kim loại nặng, chắc và tấm ván mà chúng giữ lại thật sự trông không tốt lành tí nào.

Arthur House bước ra khỏi vòng tròn; mái tóc vàng óng ả của hắn, đôi mắt xanh, khuôn mặt chìm đắm, không cảm thông của hắn là không thể nhầm lẫn.

“Cô là … Alma Hartline? Mọi thứ ổn chứ? Anh ta có làm gì đó với cô không?”

“Anh ấy không chạm vào tôi! Tại sao anh ấy lại phải làm thế ??? Để chúng tôi yên !!!”

Tiếng hét của tôi phần lớn không được chú ý. Những người đàn ông trẻ nhìn nhau và ai đó phải làm một trò đùa, bởi vì đột nhiên họ đang cười. House là người duy nhất nghiêm túc và không biểu hiện gì..

“Anh ấy là người yêu của cô ???”

Khuôn mặt của Frank xuất hiện trong đầu tôi. Ở bên cạnh tôi, Alex bị ngã bắt đầu quằn quại trong đau đớn. “Không! Anh ấy chỉ là một người bạn tốt …!”

House đến với tôi và nhìn tôi với đôi mắt xanh của hắn. “Tôi xin lỗi, nhưng … anh ta bị bệnh. Chúng tôi phải đưa anh ta đi với chúng tôi. Cô vẫn có thể đi cùng nếu muốn.”

Tôi như muốn hét lên. Tôi như muốn nổi loạn.

“Đồ ngốc! Tôi không quan tâm nếu tôi bị nhiễm bệnh – tôi muốn ở lại với anh ấy! ”

House đi đến Alex, đặt tay lên vai và gật đầu. “Mày sẽ đi một cách tự nguyện, phải không? Mày phải rời khỏi nơi này. Nếu mày ở đây, mày có nguy cơ lây nhiễm cho mọi người… Mày không muốn làm bạn gái của mày bị nhiễm bệnh, phải không?”

Alex nắm lấy tay House đang nằm trên vai anh và cắn mạnh hết mức có thể. House giận dữ và đánh anh ấy…

“Thằng điên! Đồ con bệnh truyền nhiễm ! Vì mày mà chúng ta sẽ bị bệnh …! Bắt lấy nó !!!”

Alex bắt đầu thở to nhưng tiếng thở nghe như một con vật hoang dã, nhưng bất chấp tất cả sự kháng cự, anh ấy bị kéo đi bởi những gã này…

“Dừng lại! Anh ấy không muốn đi!”

“Xin hãy cứu anh, Alma!”

Tiếng hét của Alex chết dần chết mòn trong vòng tròn của những thanh thiếu niên. Tôi chỉ có thể gọi anh ấy một cách bất lực.

Alex hầu như không thể nhìn thấy trong đám đông. Một trong những thanh thiếu niên lấy ống kim loại của mình và tàn bạo đánh đập anh ấy. Một âm thanh buồn tẻ lan rộng trong hẻm, âm thanh kim loại và xương đánh vào nhau. Alex gào thét và bắt đầu lăn lộn xung quanh, không bị trói buộc.

“Xin các người hãy dừng lại, xin rủ lòng thương !!!”

Tôi bám vào chân của House và cầu xin hắn, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, hợp nhất với bóng tối.

” LŨ SÁT NHÂN !!!” Tôi hét lên với nhóm thanh thiếu niên màu nâu.

“CÂM MỒM !! MÀY NHÌN NÓ TRÔNG CÒN GIỐNG CON NGƯỜI KHÔNG ???”

Ai đó giơ cả hai tay và hét lên. Những cái bóng của những cánh tay cũng tăng dần..

Cố gắng vượt qua sự bất lực của bản thân… Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi khuỵu xuống đường và khóc…

Những cái bóng nhảy múa với vũ khí chết người của họ di chuyển qua lại và mờ nhạt. Tôi chứng kiến tất cả một cách phai mờ. Giọng hét giận dữ và tiếng kêu gào đau đớn, tiếng gầm rú của những cơ bắp rách nát, xương vỡ vụn, ống kim loại và gỗ rạn nứt …

Những kẻ phạm tội bạo lực đang ở trong tình trạng như bị đầu độc, và những cảm xúc đang nhanh chóng trở thành sự cuồng loạn. Giọng của Alex không thể nghe thấy nữa từ những tiếng gầm giận dữ.

Một trong những thanh thiếu niên đột nhiên dường như nhận thấy điều gì đó. “Thằng bé ấy đã chết rồi…”
Giật mình tất cả đều dừng lại và quay lưng tránh xa Alex… Trông thân xác của Alex cứ như là sẽ nổ tung trước họ… Đám ” dân quân ” dỏm tản ra và Alex hiện ra rõ hơn trước mắt tôi.. Anh ấy… A… Anh ấy… Tôi cố gào thét khản cổ họng và khóc thật to… Alex nằm đó như một tấm giẻ rách nát… Đôi chân đầy dẻo dai của anh ấy, đôi chân đã từng bật nhảy cao vút và mạnh mẽ giờ đã gãy và dập. Chiếc chăn mà anh ấy quấn giờ đã hòa cùng với máu và da thịt… Anh ấy chẳng còn giống con người nữa… Trông anh ấy giống một miếng bánh thịt đã bị nhai nát bởi những con thú dữ

“Chúng bay đã làm cái gì thế này ???” House giả vờ chua cay và nhìn tôi đầy nài nỉ .. “Chuyện đó … tôi không muốn hề muốn chuyện đó xảy ra.”

Ánh mắt của tôi lướt qua đôi mắt của House và xác chết của Alex. Ánh mắt trẻ nhợt nhạt xen kẽ trên bàn tay của chính bọn chúng và với khuôn mặt lo lắng của những  gã đồng bọn…

“Cô đã thấy rồi đấy, Alma. Chúng tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra.” ( Ra vẻ đạo đức )

“Cái gì ??,TAO PHẢI TIN RẰNG MÀY KHÔNG HỀ MUỐN GIẾT ANH ẤY ???” Tôi đi từ từ về phía sau.

“Chúng tôi chỉ muốn giúp cô?” House nói, giọng nói chói tai của hắn vang lên.

Tôi chạy và trượt vào bên trong cửa hàng của gia đình. Tôi đóng cánh cửa phía sau tôi, đặt một tai vào gỗ và lắng nghe.

Nó yên tĩnh, rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng gió phì phèo như tiếng huýt sáo…

Ngày 3 tháng 10, 8:15 tối, buồng Roses

Emily bước qua một hành lang rộng. Đến trước cánh cửa đích đến, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng nguyền rủa mình vì đã không chịu tập thể thao nhằm giữ dáng và đảm bảo sức khỏe cho bản thân… Mặc dù cô đã vượt qua được 4 tầng cầu thang bộ rồi… Haizz.. Emily vẫn đang thở dốc.

Simon chắc chắn đã tập luyện hàng ngày. Không hề có một dấu hiệu của sự xuống sức mà nếu có thì anh và Tobi chắc đã ngồi nghỉ một chút.

Emily quan sát khu vực xung quanh. Và trong khi cô cố gắng để kiểm soát hơi thở của bản thân, một tiếng chuông báo động vang lên.

“Bắt đầu biện pháp đối phó cấp năm trong trường hợp ô nhiễm sinh học. Tất cả nhân viên được khuyến khích làm theo hướng dẫn và giữ bình tĩnh,” giọng của Carmen vang lên.

Emily và Simon nhìn nhau. Tobi hét lên. Đột nhiên, thứ gì đó – hay ai đó – tấn công bằng bạo lực từ phía bên kia cánh cửa mà họ đang đứng trước mặt … và nhịp tim của Emily đột ngột bật lên.

“Có lẽ có ai đó ở đó,” Simon nói.

Emily lấy đèn pin từ anh và kiểm tra cánh cửa. Khóa điện tử dường như không hoạt động. Ở mức nào, có các phím nhưng đã mất kiểm soát. “Chỉ giám đốc và tôi mới có thể vào đây. Sử dụng nhận dạng giọng nói.”

“Vậy thì giám đốc phải là người trong đó …”

” Chúng ta chẳng thể biết chắc được… nhưng nó có vẻ hợp lý.”

Emily gọi ra cửa, nhưng không ai trả lời từ phía đối diện. Cô sử dụng đèn pin xen kẽ từ bên phải và bên trái hành lang, nhưng không thể chiếu sáng cuối hành lang bằng chùm ánh sáng. Sâu trong bóng tối, cô nghĩ cô nghe thấy tiếng thở hổn hển.

“Chúng ta nên làm gì?” Cô hỏi. ” Nếu hệ thống không hoạt động thì chúng ta cũng chẳng thể mở được cánh cửa…”

“Chúng ta không nên lo lắng về điều đó.” Simon rút ra một chiếc hộp đen từ chiếc túi nhỏ treo ở sau thắt lưng. “Đây là một loại pin di động. Đây là một dụng cụ cần thiết cho tất cả các thợ điện,” anh nói, nhận ra cái nhìn băn khoăn của Emily.

Simon nối 2 dây cáp, cuộn chúng ra và cắm đầu vào các thiết bị cắm bên cạnh bảng điều khiển. Anh quay núm một lúc, và một lúc sau, một vài ánh đèn nhấp nháy trên bảng điều khiển vừa mới chết.

“Xin hãy hoạt động đi mà !” Pin cầm tay trong tay, Simon bước sang một bên và bảo Emily vận hành tổng đài. Cô gõ ngón tay trỏ của cô bốn hoặc năm lần trên bảng đen, rồi sau đó sáng lên.

“Nói vào micrô.” So với giọng của Carmen, giọng nói nghe có vẻ cứng và thậm chí còn chưa được điều chế…

“Emily Ran …” Emily nói vào chiếc micro nhỏ.

“Xác nhận giọng nói. Cánh cửa sẽ mở ra sau ít lâu…”

Khóa cửa may mắn không kết nối với mạng. Nếu như điều đó và yêu cầu xác minh bằng giọng nói biến mất khỏi máy chủ, đây có lẽ sẽ là điểm dừng cuối cùng của Emily…

Ổ khóa từ từ mở ra với một âm thanh rít rẩm. Emily sử dụng ngón tay trỏ của mình để nhấn nút để mở cửa. Cánh cửa trượt nặng nề trượt sang một bên, và Emily soi đèn pin trong phòng.

Cảnh tượng bất ngờ khiến cô nao núng.

Một người đàn ông to lớn với khẩu Beretta hướng về phía họ đã sẵn sàng bắn ngay vào cô. Anh nheo mắt để bảo vệ mình khỏi tia sáng chói lóa.

” Richard Fuchs! Anh ấy đang làm gì ở đây?! ”

Emily như đông cứng lại.

“Oh ra là cô, tôi bị mắc kẹt trong cái nơi chật hẹp này… Tôi đã bị gài bẫy…”

“Làm thế nào mà anh lọt được vào trong đó?”

“Điều đó không quan trọng bây giờ. Thực tế là tôi rõ ràng đã bị lừa.” Fuchs bước ra khỏi phòng trong tư thế sẵn sàng bắn và khảo sát hành lang. “Không 1 ai trong số những kẻ ở đây đáng tin cả … Lũ cặn bã chết tiệt.”

Emily tình cờ quay lưng lại với bức tường. Cô cố mỉm cười, nhưng cơ mặt cô bị đóng băng và không vâng lời cô. Mồ hôi lạnh chảy xuống mặt cô, và chân cô bắt đầu hơi co rút. Từ góc mắt, cô quan sát phản ứng của Simon. “Fox … Thư giãn. Bỏ vũ khí đi. Chúng ta nên nói chuyện một cách hòa bình…”

“Ý anh là gì?” Fuchs lắc đầu. “Tôi không tin ai nữa, chẳng có gì đáng tin cả !”

“Bỏ súng ngay đi!” Simon khịt mũi vào lúc đó.

Fuchs nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục – một khẩu Glock, Simon đột nhiên di chuyển nhanh chóng định tìm cơ hội khống chế Fuchs – từ khóe mắt Fuchs thì Simon tặc lưỡi. “Chết tiệt …” Anh nhanh chóng đánh tay khẩu Beretta sang một bên và chuẩn bị bắn nó vào Simon.

Từ cổ họng của Emily thoát ra một tiếng hét ngắn, bùng nổ. Cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện từ bóng tối, đâm vào tay Fuchs, hét lên giận dữ và lao vào phòng. Khẩu Beretta trượt khỏi tay anh và trượt trên sàn nhà.

Khi Fuchs nhận ra rằng cái bóng là một con chó lớn, gầm gừ bây giờ và đang nhắm thẳng anh ta, anh ta kêu lên giận dữ, “Giữ con thú đó xa ra khỏi tôi!”

Simon chĩa súng vào Fuchs. “Để tay ra sau đầu !” Và anh ta gọi cho con chó cúi mình, “Tobi! Ở đây, ngồi xuống !!!”

“Nào , bắn đi nào… Bắn đi đồ chết tiệt !!!” Fuch siết chặt tay và giận dữ với Simon. Simon ngay lập tức trả lời bằng một cú đá vào mặt của Fuchs. Nhanh như một mũi tên, anh còng Fuchs lại… ( Ko hiểu sao tên của Fuchs đọc cứ thấy …  À mà thôi :))))

Fuchs thở hổn hển và lắp bắp những thứ khó hiểu. Simon nhặt vũ khí của Fuchs mà không rời mắt khỏi anh ta.

Emily đi ngang qua Fuchs đến cái bể, trèo lên cái thang và mở cái cửa. Cô nhìn vào bên trong để có được một tầm nhìn hoàn cảnh; cái bình vẫn được cung cấp năng lương… Một sự may mắn vô tình.

“Fuchs,Anh không tiếp xúc trực tiếp với thứ chất lỏng này đấy chứ ???” Cô nhắm chiếc đèn pin vào Fuchs đang lì lợm.

“Chỉ cần cô hiểu là  tôi đã không hề đưa Rose đi. Không có ai trong cái bình này ngay từ đầu.”

Emily lặng lẽ trèo xuống thang. “Richard Fuchs – anh đã làm gì ở đây vậy ??”

Fuchs nhổ ra và rống lên, “Chết tiệt, cởi cái còng này ra ngay !!!”

Simon cười toe toét với anh và vẫy chìa khóa ngay trước mũi Fuchs. Sau một lúc anh ta xếp chúng vào túi với một cử chỉ trêu chọc

“Chết tiệt, những thứ này như đã giết tôi dần dần sẵn rồi !!” Fuchs cau có

“Tôi muốn biết anh đã làm gì ở đây.”

Fuchs lại cáu hơn và hét lên. “Rose đi đâu rồi?”

“Cô ấy đã bỏ đi? Cô ấy chắc hẳn vẫn còn ở đâu đó? ”

“Fuchs …” Emily nhìn vào mắt anh. “Tôi sẽ hỏi anh lần cuối ..”

“Đó là Selfridge,” Fuchs nói, nghiến răng. “Ông ta đã đưa tôi đến đây. Nhưng tên này đã có kế hoạch ngay từ đầu để phản bội tôi. Hắn đã lừa tôi!”

“Theo như tôi biết, chỉ có bản thân mình và giám đốc ( tức Ren Sprague )  mới có thể vào phòng này.” Làm cách nào mà anh có quyền truy cập? ”

“Tôi đã sử dụng bản thu âm từ trước đó,” Fuchs trả lời ngập ngừng và khàn khàn. Giọng anh nghe có vẻ lạ lùng với Emily, nhưng trong bóng tối cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh.

Trong túi của Fuchs là máy đọc mà anh đã sử dụng trong cuộc họp. Emily nhấn nút phát.

“Christian Selfridge, Quản lý viên của Viện Nghiên cứu Virus này … Ren Sprague, Giám đốc … Emily Ran. Tôi lãnh đạo dự án hiện tại …”

Giọng nói là dễ hiểu. Emily nói ngay lập tức khi nó dừng lại.

“Hiểu rồi … Một kế hoạch được chuẩn bị từ trước.” Thiết bị biến mất vào túi anh.

“Điều đó là cực kỳ lén lút. Điều đó thật quá đáng!”

Vào thời điểm sự thành công của toàn bộ dự án nằm trong sự cân bằng, người ta không thể làm gì hơn là sử dụng bất kỳ phương pháp nào để cố gắng đạt được kết quả nghiên cứu.

Emily bước đến chỗ tường và kiểm tra thiết bị liên lạc. “Đúng như mong đợi, nó hỏng rồi,” cô thở dài, lắc đầu. ” Hệ thống liên lạc chẳng thể sử dụng được nữa, Carmen không hề tương tác được… Có vẻ như vấn đề đã lan rộng ra toàn cơ sở này … ”

Fuchs nằm trên sàn trong đau đớn. Anh ta có thể buồn, nhưng dường như có điều gì đó không ổn với anh ta.

“Anh ổn chứ?” Emily nhìn xuống Fuchs, người gật đầu yếu ớt và chĩa cằm vào màn hình.

“Những bức ảnh này là gì? Tại sao chúng xuất hiện trên màn hình mặc dù không có điện?”

Anh ấy đã đúng. Ngoài đèn pin, màn hình là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Trên màn hình không phải là thành phố đang cháy trước đây, mà là một con hẻm với một bức tranh kỳ cục. Những người mặc đồng phục màu nâu, trên đó STARS được viết, mang theo một con bò chết trên một tấm ván gỗ dày thông qua con đường rợp bóng cây. Một người đàn ông tóc vàng đeo kính râm bước vào giữa và dường như dẫn đầu cuộc diễu hành.

Khi Emily nhận ra khuôn mặt của gã đó, cô đóng băng trong sự sợ hãi, và miệng cô vẫn mở.

Khuôn mặt của hắn chỉ có thể nhìn thấy được một lúc, nhưng thế là đủ để nhận diện người đàn ông đó là Ren Sprague, giám đốc của viện.

Ngay sau đó, cảnh thay đổi, và một chiếc xe buýt đầy đủ trở nên rõ ràng. Emily nhìn chăm chăm vào màn hình một lúc, nhưng chuỗi hình ảnh trước không xuất hiện lại lần thứ hai.

Những hình ảnh trên màn hình dường như đã bị bắn từ góc độ của một người. Các loa rõ ràng bị hỏng, bởi vì không có âm thanh, và độ phân giải hình ảnh rất thô, giống như máy VR.

Sự chuyển động của mọi người đã bị thay đổi khá giật hình, và toàn bộ khiến cô nhớ lại bằng cách nào đó về một nhà hát múa rối. Từ quan điểm này, nội thất bên trong của một tàu điện ngầm hoành tráng có thể được nhìn thấy. Tuy nhiên, khi những hình ảnh ngẫu nhiên được ghi lại nhiều lần, toàn bộ mọi thứ trở thành một sự xáo trộn mà khó có thể hiểu được. Ấn tượng nảy sinh là ý thức của người qua đôi mắt mà người ta nhìn trông giống như 1 bộ phim.

“Phải có ai đó cố tình hiển thị những hình ảnh này. Sự cố mất điện, sự bùng phát của virus, vẫn còn những bản ghi âm này… Thời gian là quá hoàn hảo. Hầu như không có điện, nhưng màn hình này hoạt động? người chơi những bản thu âm này và người gây ra cúp điện phải là một và cùng một người, “Emily nói

“Hay vụ mất điện là một điều cần thiết, sao cho hệ thống có đủ khả năng để làm cho những bức ảnh này xuất hiện. Hay có lẽ nó chỉ là một sự đánh lạc hướng để bắt cóc Rose?”

Theo lời của Fuchs, Emily chỉ nhún vai. “Để hiển thị những bức ảnh này, anh chỉ cần một lượng điện rất nhỏ. Có lẽ là chủ mưu của toàn bộ điều muốn gây ra một mớ hỗn độn để lấy hoặc phá hủy Rose. Điều này khiến anh trở thành nghi phạm chính, Richard Fuchs.”

Fuchs hét lên một cách giận dữ, “Thật vô lý! Và còn Selfridge thì sao ?! Lão ta đang cân nhắc việc bán cô ấy cho một công ty khác!”

“Thực ra, Hắn đã chắc chắn làm như vậy. Và Rose sẽ là một món quà lưu niệm đã làm tăng giá trị thị trường của cô ấy… Không có bằng chứng, tôi không thể tin tưởng anh sau khi chúng tôi đã bắt quả tang anh ở đây.”

“Dù sao thì, tôi vẫn chưa có gì để chứng minh cho đến tận bây giờ.”

“Vẫn?”

“Tôi đến đây với một mục tiêu cụ thể, tôi thừa nhận điều đó. Nhưng tôi chỉ đặt mục tiêu tạm thời đối với những chuyện ở đây.. Bởi vì chúng tôi đang đối phó với một tình huống đặc biệt. Nếu vụ rò rỉ này lan ra ngoài cơ sở này, có lẽ chúng ta sẽ có  một thành phố Raccoon khác. ” Fuchs rùng mình trước chính những lời nói của mình.

Emily gật đầu. Trên thực tế, ưu tiên hàng đầu hiện nay là phải có cái nhìn tổng quan về mức độ của thảm họa. Mọi thứ khác bây giờ sẽ là nguy hiểm cho chính mạng sống của chúng ta và là vô trách nhiệm.

“Côcũng có thể trả lời một câu hỏi cho tôi. Cô không có vẻ ngạc nhiên cho lắm khi Rose đột nhiên biến mất. Cô có thật sự biết gì không? Selfridge không phải là nghi phạm duy nhất. Cô và mọi người khác ở đây cũng vậy, cô thật đáng ngờ!”

“Shh, yên tĩnh. Cô có nghe thấy điều đó không?” Một giọng nói ồn ào vang lên rất nhiều lần trong bóng tối. Emily liếc nhìn bóng dáng bóng râm của Simon, người vuốt ve con chó, người đã bị kích động, và nhắm đèn pin vào anh. Cô có thể thấy một chút sợ hãi trên khuôn mặt anh.

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi đã nghe thấy tiếng động lạ từ hướng của anh. Có gì ở đó không?”

“Ah!” Simon đột nhiên hét lên và chạm vào hông anh.

” Bộ đàm của tôi. Đó là bộ đàm của tôi! Có người nói!”

Emily vội vã tới chỗ Simon. Trong tiếng kêu của cái radio rè rè có thể nghe thấy một giọng nam tính yếu ớt.

“… có ai đó … tôi … là Robert Prasch đang nói … CQ, CQ … có ai không?”

“Đợi đã,” Emily nói, đưa cái đèn pin cho Simon và với lấy chiếc bộ đàm…

“Robert Prasch? Là tôi, Emily Ran. Anh có nghe thấy tôi không?”
Prasch – Emily nhớ lại khuôn mặt sờ sờ, vô cảm của tay gầy gò này. Trông gã không giống tuýp người có thể làm bạn, nhưng bây giờ, trong một tình huống tuyệt vọng như vậy, chẳng còn cách nào khác ngoài việc thật sự trông đợi vào gã này. “Anh có bị thương không? Tôi hy vọng không có gì xảy ra với anh?”

“… đã gặp giám đốc … giờ đang ở trong phòng điều khiển … hệ thống sửa chữa …”

sự tĩnh lặng trở nên mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn, và những lời nói càng trở thành một lời thì thầm. Emily áp cái bộ đàm vào tai cô.

“Giám đốc, ông ấy có bị thương không?”

“Vâng … bây giờ tìm kiếm những người sống sót không bị nhiễm bệnh …”

“Thế còn Christian Selfridge thì sao? Anh có thấy lão không?”

Emily nhìn Fuchs từ xa khi nghe radio. Anh ta dường như nhìn chằm chằm vào con chó, nhưng không thể nhìn thấy nét mặt của mình.

“… st …”

“Prasch? Robert Prasch? Chuyện gì đang xảy ra? Tôi không nghe thấy anh nữa! Trả lời!”

“Xin lỗi. Để tôi xem.” Simon gắn đèn pin vào thắt lưng và cầm radio lên.

“Nó đã hỏng rồi hay sao ???”

“Không, nó chỉ hoạt động không ổn định ở đây. Các lính canh chỉ sử dụng radio  ngoài trời. Để tránh việc nghe lén bất hợp pháp từ bên ngoài, viện được xây dựng để sóng vô tuyến hầu như không thể vượt ra bên ngoài.
” Vậy nơi này sử dụng hệ thống viễn thông dựa trên cáp trong tòa nhà, phải không? ”

“Đúng vậy … Vậy có nghĩa là, nếu hệ thống cứ không hoạt động trở lại, chúng ta không biết gì về tình hình chung,” Fuchs thì thầm trong bóng tối và vật lộn với còng tay. “Và chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”

Nếu chúng ta không thể liên lạc, chúng ta sẽ phải tự thân vận động. Prasch nói Sprague đang ở trong phòng điều khiển. Chúng ta sẽ tới đó.”

Emily mở cửa và nhìn ra hành lang. Bóng tối dường như vô tận.

“Trước khi chúng ta tiếp tục, tôi có một yêu cầu nhỏ: Cởi những chiếc còng này ra khỏi tôi ngay lập tức,” Fuchs thì thầm vào tai Emily.

“Điều đó sẽ không xảy ra.”

“Cô có biết điều gì đang chờ chúng ta trong bóng tối không? Cả hai người có thể bảo vệ tôi khỏi điều đó không? Tôi không biết cô có chịu hiểu điều đó không, nhưng tôi muốn tự thân vận động ! Và đừng lo, tôi sẽ cũng không gây rắc rối. ”

“Ai nói chúng ta đang gặp nguy hiểm ngay lúc này ??? Là người quản lí dự án, tôi không thể để một người đáng ngờ như anh chạy tự do.”

Fuchs nắm lấy đầu anh ta bằng tay còng tay. “Ê người phụ nữ cứng đầu. Ít nhất cô sẽ nắm lấy tay tôi và chỉ đạo tôi chứ ???” ( mỉa mai )

Một lát sau, Fuchs nhận thấy Simon, người đã đứng dậy và bước về phía anh, theo bản năng Fuchs nhún người theo kiểu rút lui.

“Này, tôi nói anh ta không nên đến quá gần tôi!”

Simon lờ đi lời nói của mình, vẫy chiếc đèn và cười. “Tôi sẽ chỉ đạo anh, anh bạn ạ :))) .”

Emily quay lại và nhìn vào chiếc bình Roses một lần cuối.

Trên màn hình giờ đã là những hàng mộ bất tận trải dài

Chương 4

Trong số các tạp chí cũ là một tạp chí có hình bìa cho thấy một bộ sưu tập của những người lính và lá cờ Mỹ. Một trong những anh chàng trong bộ quân phục giữ cột cờ, trong khi các đồng đội của anh ta vây quanh anh ta và giơ tay lên để lấy cột.

Tôi đã nhìn thấy cảnh quay nổi tiếng này từ Chiến tranh thế giới thứ hai trước đây. Ông nội cho tôi thấy rồi cười và nói: “Người Mỹ đầu tiên nghĩ rằng những gì họ nhìn thấy trong bức ảnh là những người lính đã đâm cờ chiến thắng xuống đất và bây giờ duỗi thẳng lên, rồi họ ăn mừng. Sau đó, hóa ra sự thật là một lá cờ rơi xuống và tất cả bọn họ nhảy lên để nắm lấy nó. Mọi người đều thất vọng. Thực tế, cả hai đều không đúng sự thật. Cháu có hiểu không? ”

Khi tôi lắc đầu không chấp nhận điều đó, ông tiếp tục, “Nó được tranh cãi về việc liệu lá cờ đó có thật sự đã rơi xuống hay không. Nó chỉ là một bức ảnh và một khoảnh khắc cứng nhắc, đông cứng trong thời gian, mà không bao giờ thay đổi một lần nữa trong cõi đời này. nếu cháu muốn thấy nó theo cách đó – như tất cả những gì cháu thấy chỉ là một sự cứng đờ không lay chuyển- một sự trống rỗng… Nó không phải là sự kiện lịch sử quan trọng, nhưng hoàn cảnh của câu chuyện được truyền tải như thế nào và nó có ý nghĩa gì trong tâm trí con người. ”

Đám rước đi ngang qua phía bên kia của cửa sổ có vẻ như tôi siêu thực, như thể cửa sổ chỉ là một màn hình dựng nên một món quà hư cấu. Tôi cảm thấy như tôi đang ở trong một ngôi nhà gương phản chiếu, qua đó tôi đang đi lang thang vô định.

Trong ánh hoàng hôn, những người trẻ tuổi diễu hành xuống đường trong chiếc áo khoác màu nâu của họ. Bốn người trong số họ mang một cái bảng hình chữ nhật lớn trên vai của họ, thứ gì đó màu đen và đỏ – đầu bò …? Ngay bên cạnh nó là một người đang cầm một lá cờ lớn màu trắng mà đọc: TRONG THÀNH PHỐ NÀY ĐANG CÓ MỘT CĂN BỆNH LÂY NHIỄM ĐÁNH SỢ !!!

Cuộc diễu hành dừng trên con đường chính. Vào buổi tối, khi nó được bao bọc bởi ánh sáng màu da cam, con đường đã trở nên huyền diệu, và đặc biệt là ngày nay.

Các nhóm người nhỏ hơn xem hành động từ xa. Các cửa sổ nhìn ra đường phố mở cửa. Mọi người nhìn ra khỏi phòng của họ để tìm hiểu những gì đang diễn ra bên ngoài.

Tôi ẩn đằng sau một bức màn, không thể bị trông thấy… quan sát sự nhộn nhịp thông qua một vết nứt.

Arthur House bước ra khỏi nhóm và cầm một cái loa lên miệng.

“Trong khu phố này, một căn bệnh khủng khiếp đang lan rộng. Nó là một căn bệnh thực sự tồi tệ. Nó đi kèm với những triệu chứng khó chịu. Da trầy xước, và bạn sẽ sớm giống hệt con bò này ở đây … Tôi phải nói cho bạn biết sự thật khủng khiếp: Thậm chí rất dễ lây lan … Hãy nghĩ đến những cư dân khác của khu phố này! Hãy đến trung tâm y tế và ngay lập tức đến bệnh viện ngay sau khi bạn nhận thấy các triệu chứng trong chính mình. lan rộng hơn nữa … Tuy nhiên, cũng có những người bệnh tiếp tục cư trú tại đây, tôi có thể hiểu điều đó rất rõ. Phải chuyển xa ra khỏi những người thân trong gia đình, người yêu, hoặc bạn bè ngày hôm qua là một thử thách khủng khiếp. Chúng ta đều phải đối mặt với nguy cơ bị nhiễm bệnh, thảm kịch có thể đánh trúng bất cứ ai trong chúng ta,chúng ta phải cùng nhau phải đối mặt với nó một cách quyết tâm, chúng ta không thể buông xuôi nỗi đau … Cũng có thể có người không có tiền và e là không có khả năng điều trị. Đăng ký sớm với chúng tôi mà không do dự. Chúng tôi sẽ chăm lo mọi thứ cho bạn … ”

… và giết những người bị nhiễm! Đây là vế mà hắn không hề nhắc đến. Tôi bám vào bức màn và nguyền rủa một mình. Chúng mày sẽ giết họ hệt như chúng mày đã giết Alex! Tất cả họ sẽ chết! Cha tôi, tôi, tất cả mọi người!

Có một tiếng gầm lớn bên ngoài. Một người mẹ có con, la hét để được giúp đỡ, cô dẫn dắt bằng tay và kéo đứa trẻ về phía nhóm; cả hai đều khóc. Và không ai có thể đổ lỗi cho người mẹ…

Số phận đen tối của Alex trở lại với tâm trí của tôi, và tôi cảm thấy như … Một người bạn đã bị giết trước mắt tôi, và tôi chẳng có khả năng gì ngoài việc chửi thề!

Tôi nghĩ rằng cha và tôi phải thừa nhận rằng một nơi nào đó trong trái tim tôi, tôi mong đợi một người đến và đưa anh ta đến. Mối quan tâm và hy vọng là hai mặt của cùng một đồng tiền, bởi vì cả hai đều chứa đựng sự không chắc chắn trong bản thân họ.

Có một số đốm đỏ trên má của đứa trẻ khó chịu. Sự khởi đầu của cái chết đỏ đó. Đứa trẻ được nâng lên bảng, ngay phía sau con bò. Mẹ nó chộp lấy cả hai tay trên đầu bà , và khóc to, quan sát những sự kiện tiếp theo từ xa.

“Những người bạn thân yêu của tôi, đó là 1 hành động can đảm. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Hãy cư xử hợp lý …”

Dần dần, cửa trước mở dọc theo con đường, và những bí mật ẩn giấu của khu phố này trở nên nhẹ nhàng hơn…

Theo sự gương mẫu của người mẹ đó, cha mẹ mang những đứa con ốm của họ ra ngoài; nhiều bệnh nhân được đưa lên trên cáng, một số đến theo cách riêng của họ và sức mạnh của mình, và tất cả họ tụ tập gần nơi con bò chết.

Mọi người giống như những đoàn đưa tang, nức nở và nức nở… Tiếng khóc trải dài khắp con phố… Giọng của Arthur House có chút run rẩy hơn… Hắn không thể vượt qua nổi cảnh tượng đang càng ngày càng trở nên trầm trọng trước mắt hắn và hắn đã phải ngồi lì xuống cái ghế bành trông như là ngai vàng mà đám ” dân quân ” kia đã tặng cho hắn… Cái giọng nói rõng rạc thông qua loa phóng thanh kia giờ chỉ còn là những tiếng thì thào đầy khó khăn…

Cảm giác lan truyền nhanh hơn bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào. Tại thời điểm này, đường phố trông giống như một nơi kỳ diệu; những người tụ tập ở đây được thống nhất bởi cảm giác tội lỗi chung của họ, và cảm giác cái cộng đồng này đã giúp họ giải thoát họ khỏi những cái gánh nặng… Họ đứng đó khóc và nức nở, vai đến vai, và mặt trời lặn đổ bóng trên đường nhựa.

Một bức tranh màu cam. Lá cờ trắng lóe lên trong gió. Cho dù nó đang bị xé toạc hay ngã xuống, không ai biết chính xác.

Tôi sẽ chăm sóc Frank. Anh ấy chắc chắn muốn ở nhà. Như thể trong trạng thái lơ đãng, tôi nhìn đường phố, và mắt tôi nhận ra rằng người phụ nữ vô danh. Cô đứng đó và dường như đang tìm ai đó. Không ai chú ý đến cô. Tôi mở to mắt để nhìn cô ấy rõ hơn, nhưng đột nhiên cô ấy biến mất.

Buổi tối trở thành đêm, bóng đêm tồi tệ đến. Và với nó sự im lặng. Đường phố dường như đã ngủ, nhưng tất nhiên không có ai thật sự ngủ ngày hôm nay.

Tôi nhắm mắt lại. Những người chờ đợi trong nhà của họ bất động, nằm tỉnh táo trên giường của họ, và trong tâm trí của họ là những hình ảnh bi thảm của tương lai của họ.

Tôi nghe thấy một tiếng động ở hành lang và mở mắt ra. Tôi vẫn bám vào bức màn.

Bị giật mình bởi âm thanh, tôi với tay lấy khẩu Peacemaker quen thuộc nằm trên tủ quần áo và nhẹ nhàng mở cửa.

Hành lang tối. Ở một góc, ngay bên cạnh cầu thang, một vũng đỏ lộn xộn, ngẩng đầu lên và mỉm cười với tôi khi tôi tiến lại gần hơn.

“… Alma … cha em chắc cũng phải đi rồi.”

“Ở đâu…?”

Khối u đỏ lắc đầu.

“Được rồi … Alma …Bấu víu lấy cuộc sống ở trạng thái như vậy … sẽ là sai … miễn là vẫn còn một tia lửa trong trái tim tôi … Tôi sẽ phải làm những gì cần thiết … Tôi Đôi khi chúng ta không hòa hợp với nhau nữa … đôi khi … Tôi muốn ăn em … ăn thật khủng khiếp … ”

Chân cầu thang trông giống như một lối vào rỗng tối. Tôi đứng ngay tại chỗ và quan sát trong im lặng khi cha gầm gừ, chân ông bò lùi xuống cầu thang…

Khi tôi hoàn hồn trở lại, tôi vội vã đến với cha và tóm lấy hai vai.

“Đừng làm vậy! Căn bệnh này là không thể chữa được! Chúng sẽ giết cha !!!”

Cha nắm lấy tay tôi và lắc tôi.

“Dừng lại!”

Tôi kéo mình ra và la hét; giọng nói của tôi dường như với tôi như thể tôi đang nghe nó từ xa. Thế giới nhỏ bé của tôi đột nhiên hết thời gian ra khỏi mối liên kết, để tôi cảm thấy như tôi đang trong một giấc mơ tồi tệ không kết thúc. Khuôn mặt vô cảm của cha cười toe toét với tôi.

“Con có thấy nó không ???”

Bàn tay của tôi nắm chặt khẩu Peacemaker ngày càng vững chắc hơn. Hoàn toàn trống rỗng trong đầu tôi, và tôi không thể suy nghĩ rõ ràng; ngoại trừ cơ thể của cha tỏa sáng màu đỏ trong hành lang tối – đỏ, đỏ …

Tôi đẩy sang một bên đống đổ nát, mở cửa, và đi ra ngoài đường về phía những người tụ tập ở đó….

3 tháng 10, 8:45 chiều, Hành lang của Viện Nghiên cứu

Sau khi rời khỏi khoang Roses và đi bộ khoảng mười thước, Emily dừng lại và giữ hai người còn lại.

“Đợi đã. Có thứ gì ngoài đó …”

Trước mặt họ, ở khoảng cách bốn hay năm mét, dường như là một con người thì phải… Simon chĩa đèn pin vào chỗ gã kia đang đứng và một bóng dáng của con người xuất hiện trong bóng tối.

Lạ thật. Từ khoảng cách đó cô ấy trông quá nhỏ, gần giống như đường viền của một đứa trẻ; nhưng đó là tiếng nói của một người đàn ông trưởng thành làm cho tiếng động vang vọng.

“Mọi thứ có ổn không ??? Anh có bị thương không?”

Simon bước vài bước về phía người đàn ông, nhưng Tobi, con chó Doberman, kêu lên và dường như muốn ngăn anh lại.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác trắng. Anh ta bị bao phủ bởi thứ gì đó có thể là máu, và những vết bẩn đen giống như một hình mẫu ngụy trang. Một mùi nhẹ nhấc mũi của Emily lên. Cô theo bản năng lùi lại vài bước. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

“Anh có bị thương ở chân không?” Simon hỏi.

Chân người đàn ông đang ở một góc nào đó có lẽ vậy, vì anh ta đang quỳ bằng đầu gối, khiến anh ta trông rất nhỏ. Anh ta không trả lời và không tự mình nói bất cứ điều gì. Chỉ hơi thở của anh ta rất dữ dội.

Simon bước thêm vài bước về phía anh ta. Tobi đã cố gắng hỗ trợ nhưng Simon, kéo sợi dây xích với một cú giật mạnh mẽ, gây ra tiếng rít lớn, và kích động con chó một cách mạnh mẽ.

Có một âm thanh, như thể một người đang kéo xác thịt qua sàn nhà, nó nghe có vẻ – buồn tẻ và ẩm ướt. Người đàn ông đã thiết lập chuyển động và bây giờ tiếp cận từng bước.

Emily nhìn chằm chằm vào bóng tối. Cảm giác khó chịu của cô nhanh chóng trở thành hiện thực – và hình bóng bóng tối cho thấy khuôn mặt thật của nó….

Emily thấy những vết sưng trên khắp cơ thể. Người đàn ông thiếu chân trở nên thấp hơn, và anh ta kéo da và thịt bị đổ ra từ đầu gối phía sau anh ta. Một con người vẫncó thể bước đi trong tình trạng này – trên chân anh ta ư ???

Cô đột nhiên cảm thấy ánh sáng hướng về phía trước. Cô mất thăng bằng và đặt một tay vào tường, nếu không thì cô sẽ ngã xuống sàn….

“Không! Simon, tránh xa! Người này là …”

Vào lúc đó người đàn ông nhảy vào Simon, gần giống như một con châu chấu vồ lấy rất nhanh chóng…

Đèn pin rơi ra khỏi tay Simon và lăn qua hành lang. Các bức tường phản chiếu ánh sáng luân phiên – như thể dưới ánh sáng nhấp nháy. Simon bị đánh gục bởi sức mạnh của nó. Anh ngã uỵch mông anh xuống, la hét và cố gắng đấu tranh, nhưng khối u đen kinh tởm của một người trên đầu anh không để anh làm vậy…

Tobi nhảy lên và cắn vào cánh tay của cái gã kia….Hàm răng của con Doberman và cơ bắp mạnh mẽ của hắn gần như bị xé nát khỏi cơ thể. Nhưng nạn nhân không hề bị lung lay bởi nó mà vẫn bám chặt vào Simon.

Tiếng kêu đau đớn vang vọng xuống hành lang. Ánh sáng lờ mờ của đèn pin, vẫn còn di chuyển nhẹ trên mặt đất, chiếu sáng Simon hiện đang bất động, khuôn mặt đầy máu. Khối u đen tiếp tục co lại phía trên anh ta, làm cho cử động co giật.

Tobi đang thở hổn hển lớn tiếng và móng vuốt của nó kéo lê trên sàn một tiếng hoảng sợ. Rôi mùi hôi thối trong không khí, và một lúc sau hành lang tràn ngập với tiếng rên rỉ của Tobi. Từ vị trí của Emily, không thể thấy chính xác chuyện gì đang xảy ra.

“Giúp đỡ đi, làm gì đó đi!” Emily đã khóc theo hướng của Fuchs, anh đang dựa vào bức tường gần cô.

“Tôi xin lỗi” Khuôn mặt của anh ta chỉ có thể được làm mờ đi trong bóng tối.

“Xin hãy làm ơn đi… Làm ơn..?” Emily vỗ nhẹ vào cổ áo anh.

“Cô quên rồi à? Tôi bị còng tay. Và anh ấy có chìa khóa! Vậy tôi có thể làm gì chính xác nhỉ ???”

Cận cảnh, cô nhận ra khuôn mặt của anh ta đang ngơ ngác.

“Nó lại xảy ra … Thành phố Raccoon… Mọi thứ đang được lặp lại !!!”, Fuch thở hổn hển với giọng run rẩy.

Emily giải phóng còng tay của Fuchs và đẩy người đàn ông đi. Sau đó, cô tiếp cận Simon với những bước run rẩy. Tobi đang nằm cạnh chủ nhân của mình trên mặt đất và dường như cũng bị thương nặng; từ cả hai cơ thể máu đen lênh láng…

Người đàn ông vẫn đang bám lấy Simon, người vừa tỉnh lại và lại bắt đầu la hét còn kinh khủng hơn…

Tôi nên làm gì? Tôi có thể làm gì?! Emily nhìn xuống người đàn ông trong hoảng sợ. Đây phải chăng là một trò đùa tồi tệ của số phận ?? Tại sao điều đó xảy ra với tôi, với tất cả mọi người?

Cô chầm chậm từ từ chầm chậm lên lưng người đàn ông và nắm lấy một góc áo khoác màu trắng của anh ta. Nửa vời và lo lắng, cô kéo nó lên.

Không có gì cả…

Thế chúng ta làm gì bây giờ ???

Cô kéo áo khoác lần nữa, lần này với sự mạnh mẽ hơn. Cùng lúc đó người đàn ông quay lại trong nháy mắt – như thể anh ta có một cái lò xo bên trong anh ta – và lao vào Emily.

Bị đánh gục bởi lực, cô ấy đập vào sau đầu cô vào tường và đi xuống. Giọng nói phát ra từ cổ họng cô không thể là của cô…

Cô với tay với cả hai tay, tuyệt vọng cố gắng giữ nó đi.

Mắt anh hoàn toàn bị xoắn đi, nhấp nháy màu trắng như tuyết. Đằng sau đôi môi rách nát của mình, cô nhìn thấy đôi răng đẫm máu, đẫm máu của anh ta, mà anh ta đang cố gắng không ngừng cố để được ăn món Emily Ran…

Lòng bàn tay của Emily đè lên má anh ta, và khuôn mặt anh ta cảm thấy kỳ lạ. Da anh ta di chuyển dưới những ngón tay của cô ấy, lột nhẹ ra khỏi xác thịt, như quả trứng chín.

Các vết nứt hình thành trên mặt anh. Người đàn ông ngả người sâu hơn và sâu hơn vào Emily, đầu anh ta đe dọa sát mặt cô ấy.

Sau đó, cô siết chặt nắm tay của mình như thể bị chiếm hữu, phần thịt của hai má anh ta dính chặt vào nó, và xé toạc nó ra…

Má anh chỉ treo trên một vài sợi và nếu không da bị rách lên tai. Cơ bắp tiếp xúc co giật, hàm răng anh nghiến lại.

Emily nhìn chằm chằm vào mặt anh. Mắt phải của anh đã quay lại và cô nhìn thấy một học sinh nhỏ bé trong một mống mắt màu xanh mờ.Đôi mắt ướt đẫm.

Từ miệng anh phát ra những âm thanh khó hiểu.

Anh hét lên – đó là hành vi của một người đàn ông câm. Có lẽ ông đã hét lên tất cả những suy nghĩ tiềm thức của mình, một sự tích tụ cuối cùng của ý chí chống lại ý thức đang bị xóa sổ của anh ta… Từ mắt phải của anh, đột nhiên, một chất lỏng màu đen xỉn đang chạy và nhỏ giọt trên khuôn mặt của Emily.

Đột nhiên cơ thể bay sang một bên.

“Tên quái vật!” Fuchs đã khóc. Anh đá như một cầu thủ bóng đá và đá một lần nữa khi cơ thể của ông ta được gửi bay trên sàn nhà trong một vị trí cuộn tròn.

“Chết đi, đồ quái vật!”

Cơ thể trượt trên sàn nhà một lần nữa để bức tường tiếp theo. Fuchs cúi xuống đón lấy chiếc đèn pin và giơ nó ra. Anh nhắm chùm ánh sáng vào người đàn ông.

“Chà, chuyện gì đã xảy ra với đôi chân của mày vậy ??? Bạn bè của mày đã ăn cắp mất rồi hả? Và bây giờ mày muốn ăn chân của tao?”

Tia ánh sáng hướng vào người đàn ông nhảy nhẹ lên xuống. Và không chỉ bàn tay của Fuchs, giọng anh run lên và nghe có vẻ sợ hãi, điều đó không hoàn toàn phù hợp với những lời mỉa mai của anh.

” Giỏi thì lao vào tao đây này và tận hưởng một miếng của tao đi …!!!”

Người đàn ông đã cố gắng một lần nữa để đứng trên cái gốc không chân của mình, nhưng rơi xuống và thay đổi tâm trí liên tục. Rồi anh bắt đầu bò theo hướng Emily và Fuchs.

Tiếng nổ lớn và thứ gì đó bay qua không trung khi máu bắn ra từ ngực người đàn ông. Ông ngã lưng, nhưng vẫn cố gắng đứng lên không hề ngại ngùng trong trạng thái lúng túng.

“Tôi nhớ anh ta …”

Emily quay lại. Simon đứng dậy và giữ vững khẩu Glock trước mặt. Lượng máu đã bị vón cục từ đầu, cổ và vai anh đã nhuộm toàn bộ phần bên trái của anh. Anh ta bước vài bước về phía người đàn ông.

“Tôi có thể nhớ anh ấy. Anh ta đã mời tôi đi ăn tối. Anh ấy là một anh chàng tốt bụng.”

“Bắn nó vào đầu, điều đó sẽ giết chết nó!” Fuchs hét lên với họ…

Simon quay lại và nhìn Emily. Biểu cảm của anh thật khó diễn giải trong bóng tối, nhưng anh có vẻ như đang vừa cười mà vừa khóc cùng một lúc.

“Đây không phải là con người nữa. Anh không thể làm gì cho anh ấy nữa. Chỉ một lần này nữa thôi …”

Với câu cuối cùng, anh ấy đã nhắm vào người đàn ông và dồn sạch mọi thứ còn lại trong băng đạn vào đầu của ông ta…

Người đàn ông không di chuyển nữa và trở nên yên lặng.

Fuchs cười – một tiếng cười khàn khàn, khàn khàn.

“Đó là một thảm kịch cơ đấy.., thực sự rất là tuyệt vời !@

Simon quay lại và nhìn Emily. Biểu cảm của anh khó diễn giải trong bóng tối, nhưng anh có vẻ như đang cười và khóc cùng một lúc.

“Đây không phải là con người nữa. Anh không thể làm gì cho anh nữa. Chỉ một lần thôi …”

Với câu cuối cùng anh ta nhắm vào người đàn ông và dọn sạch mọi thứ còn lại trong tạp chí vào đầu.

Người đàn ông không di chuyển nữa và nó trở nên yên lặng.

Fuchs cười – một tiếng cười khàn khàn, khàn khàn.

“Đó là một thảm kịch, thực sự tuyệt vời. Thật vậy! Ha, vậy có lẽ là tất cả những người tốt bụng ở đây hết sao? Lũ các người ở đây chẳng là gì ngoài những kẻ rừng rợn đáng sợ!!!”

Anh bước tới người đàn ông bất động, đẩy ông ta bằng ngón chân của chiếc giày, và thở hổn hển: “Và chắc chắn sẽ được tính vào bản án của cái công ty này…!”

Emily ngồi trên sàn, lưng cô vào tường và như không thể thức dậy. Khi cô ấy mở cái nắm tay của mình, cô ấy tìm thấy trong đó đôi má rách nát của người đàn ông – chúng giống như một tờ giấy ướt.

3 tháng 10, 9:35 chiều, Phòng Y tế

Emily và Fuchs đưa Simon đến phòng y tế trên tầng ba để bác sĩ vết thương của mình. Từ những chấn thương hàng ngày như dao cắt trên ngón tay đến những căn bệnh nghiêm trọng cần phẫu thuật, nó có thể đáp ứng được hầu hết. Vì mục đích này, mọi thứ được xây dựng rộng rãi và được trang bị toàn diện. Chúng được chuẩn bị cho các tình huống phức tạp và liên quan đến thời gian lưu trú dài ngày.

Bộ phận y tế chiếm một phần ba toàn bộ tầng. Một bề mặt đo khoảng năm mét trên năm mét được chia thành ba khu vực gần như bằng nhau.

Phòng mổ – nơi mọi thứ cần thiết cho một hoạt động – nằm ở phía sau phòng. Để đảm bảo tính vô trùng của nó, nó được ngăn cách bởi một bức tường dày giữa hai phòng còn lại. Vào bức tường này đã được thử nghiệm như một cánh cửa an ninh lớn.

Ở phần giữa là phòng tủ, ở đây có hàng rào thuốc và năm giường cho bất kỳ bệnh nhân nào. Sự phân chia của căn phòng có thể được chia thành các phần chia nhỏ. Lúc này, không có bức tường phân chia nào được sử dụng, và căn phòng trông giống như một hội trường.

Ở phía trước là phòng điều trị.

Emily ngồi trước hệ thống máy và bộ đàm được thiết lập trong khu vực nhỏ bé của mình. Nơi này được bao bọc trong bóng tối, và từ đây cô không thể nhìn thấy toàn bộ trạm. Sự câm lặng là tuyệt đối; cũng có mùi thuốc mạnh trong không khí.

Simon nghỉ ngơi trên một trong những chiếc giường trong “phòng bệnh nhân” và thở nặng nề. Tobi, nằm dưới gầm giường, đã vùi đầu vào giữa hai chân trước. Rõ ràng là con chó không thể cứu chữa được nữa. Hơi thở của nó trở nên yếu đi rõ rệt và cơ thể nó đôi lúc bị rung chuyển mạnh mẽ. Một bên há hốc một vết thương lớn. Ánh sáng màn hình màu xanh và trắng nhấp nháy chiếu sáng và dịch nhầy màu hồng của con chó trông như tràn ra ngoài.

Chỉ mới được nửa giờ kể từ cuộc tấn công, và nếu may mắn thì họ không phải đối mặt với bất kỳ sự lây nhiễm nào nữa. Nếu chuyện đó lại xảy ra nữa thì chắc Emily sẽ khó có cơ hội đến được phòng y tế cùng với Simon bị thương nặng.

Không ai nói một lời. Bộ đàm vẫn đang thật sự tĩnh … rất tĩnh, Emily bằng cách nào đó đã liên lạc được với Robert Prasch và bảo anh ta đến đây. Sau đó, Emily chìm vào ghế của mình, kiệt sức, và mỗi người bọn họ nhìn sâu vào suy nghĩ…

Kết luận rằng dịch bệnh đã ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực của viện là hiển nhiên. Vì vậy, virus đã lây lan là T-virus.

Mọi thứ dường như vô vọng – hoảng sợ và sự tuyệt vọng đã thống trị những suy nghĩ của Emily. Với đôi mắt vô cảm, cô theo dõi hành động trên màn hình. Từ các loa, trước đây không chơi gì ngoài tiếng ồn, tiếng nói và âm thanh phù hợp với hình ảnh được thể hiện qua. Có vẻ như sự lây nhiễm không hề dừng lại; nó thật đáng sợ.

Đối với hầu hết các phần, màn hình cho thấy các vụ thảm sát tàn bạo. Trong bối cảnh của một thành phố đang cháy,tất cả tụ tập với nhau và sau đó ” ăn mừng ” trên những cái xác. Những người này, lần lượt, đứng lên một lần nữa sau một thời gian và cắn vào những người chỉ đi ngang qua họ. Họ không thể diễn tả được, những cảnh tượng kinh hoàng nhất…

“Phải chăng đây là hiện thực sao ???,” Emily lẩm bẩm nhiều hơn với chính mình.

“Gì?” Fuchs hỏi ai trước đây đã chăm sóc Simon, quay lại.

“Những hình ảnh này … Lúc đầu, tôi đã bị thuyết phục rằng chúng chỉ là hư cấu. Nhưng chúng có thể cho thấy Thành phố Raccoon thực sự. Có những người bị nhiễm bệnh muốn lao vào và xâu xé chúng ta ngay bây giờ. Và với giả thiết này thì mọi thứ đột nhiên có ý nghĩa rồi phải không? Họ đã ném con bò vào hồ bơi của chúng ta và lây lan virus. Đồng thời họ cho chúng ta thấy những bức ảnh này. Đó là cách họ muốn dạy chúng ta một bài học. ”

“Thành phố Raccoon không phải là công việc của cô, phải không?”

Emily lắc đầu. “Tôi cũng chỉ là nhân viên của Umbrella.”

“Một nhân viên của Umbrella thôi sao …” Trong giọng Fuchs, có một cảm giác không thể tưởng tượng được của sự mỉa mai

Emily im lặng và quay lại màn hình. Có một đám zombie bu vào xung quanh một cậu bé nhỏ và kéo mang thằng bé….Thật là một sự may mắn khi mà chất lượng hình ảnh rất sơ sài và nhiễu hình, nhưng Emily  vẫn phải nhanh chóng quay đi trước khi cô lại cảm thấy nhuê tởm….

“Tôi để bản thân mình bị thúc đẩy bởi công việc và hoàn cảnh. Tôi hiểu và không hề biết gì cả, và tôi không muốn biết bất cứ điều gì. Tôi chỉ làm công việc của mình với thế giới mô phỏng. Đó là tất cả…”

“Đừng phàn nàn, cô không khác gì những người khác là mấy. Một con bù nhìn không có ý chí riêng của nó, nó chỉ nên giữ cho những con quạ khác xa lánh. Tôi cũng không tốt đẹp hơn ai nhiều.”

Fuchs bước vài bước về phía Emily và màn hình  rồi chạy hai tay còng tay của anh ta qua bộ thiết bị và màn hình. Chỉ nơi ngón tay trỏ của anh ta nghỉ ngơi, một người đàn ông cắn lấy thứ gì đó; nó gần giống như thây ma đang cố nhai ngón tay của Fuchs qua màn hình.

Simon đứng thẳng dậy.

“Yên tĩnh. bộ đàm đang phản hồi … tôi nghĩ. Có người ở gần đó.”

Fuchs nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng điều trị. Emily nhanh chóng với lấy chiếc đèn pin và chiếu nó lên cửa.

Cả hai rút lui theo bản năng và từ từ rút lui về phòng của Simon.

Tiếng ồn ào của đài phát thanh đang phát lên. Ai đó đang ở gần – có lẽ là Prasch? Hoặc người khác – hoặc cái gì khác?

“Nó biến mất rồi !! …”

Một cuộc độc thoại kỳ lạ vật lộn nhẹ nhàng từ những chiếc loa. Đó là giọng nói nhân tạo của Carmen, tuy nhiên, cô hơi khác một chút so với âm thanh quen thuộc của cô; nó bằng cách nào đó dường như tạo ra tiếng vang với một loại ý chí.

Emily cảm thấy lạnh giá lạnh xuống cột sống của mình.

“Này, ai ở đó thế? Nếu anh không phải là người bị nhiễm bệnh, hãy trả lời ngay lập tức!” Simon gọi khàn khàn, nhắm súng vào cửa.

Cửa ra vào bị rách mở mạnh mẽ, và một hình người lớn đầy khung cửa. Đó là một người cực kỳ to lớn đã giơ một tay lên để bảo vệ đôi mắt của mình khỏi tia sáng đang hướng vào mặt họ.

“Dừng lại! Một bước nữa và tôi sẽ bắn!”

“Không! Đừng bắn! Tôi không bị nhiễm!”

“Kinuta !?” Emily kêu lên vô ý thức.

“Sếp à ???!” Khuôn mặt quen thuộc lóe lên trong tầm nhìn của Emily.

Simon hạ vũ khí xuống nhẹ nhõm và ngã uỵch xuống giường. Anh hít một hơi thật sâu.

Khi Kinuta nhận ra rằng anh ta thực sự đang đứng trước với Emily, anh ta vội vã bước vào phòng.

“Anh có bị thương ở chân không?”

“Vâng, tôi tình cờ vấp ngã. Tôi thật xấu hổ.”

“Trước mặt anh ta ?!”

“Ừm …” Kinuta nhìn ra cửa.

Hình bóng của một người đàn ông cao lớn, rộng lớn xuất hiện. Mặt đồng hồ rực rỡ của chiếc đồng hồ của anh ta nổi lên như một con bướm trong bóng tối. mái tóc cắt bóng bẩy dễ nhận biết của anh ta và ngôn ngữ cơ thể đặc trưng ngay lập tức tiết lộ rằng đó là đội trưởng của Đội bảo vệ, Ulysses Allam.

Anh cầm khẩu súng tiểu liên, treo trên dây đeo vai, an toàn tại chỗ và nhìn quanh phòng một cách chăm chú.

Khuôn mặt của Kinuta đầy kinh hãi.

“Kinuta, tôi không bảo cậu đừng chạy một mình nếu cậu muốn sống sót sao?” Allam có một mùi tanh lạnh của máu ở trên cơ thể…

“Tránh xa ra! ĐỒ GIẾT NGƯỜI !!!” Kinuta hét lên khi anh vội vã đến phòng bệnh nhân.

Emily nhắm chiếc đèn pin vào mặt Allam. Allam nheo mắt và mỉm cười chế nhạo. Anh đi đến góc phòng đến cái ghế mà Emily đã ngồi cho đến gần đây và ngồi xuống. Chuyển động của anh ta dường như hơi không được sắp xếp và vụng về, như thể anh ta đang được hướng dẫn bởi những sợi dây treo trên trần nhà.

“Một cái đèn pin ư ?- chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm,” Allam nói, mở rộng ngón tay. Tay anh vung trong ánh đèn pin, như thể cân bằng ánh sáng.

“Gì cơ ???” Emily bối rối.

“Đưa nó cho tôi. Đó là vì sự an toàn của chúng tôi.”

“Sếp, không! Anh ta là một con quỷ, kẻ giết người bừa bãi!”

“Tất cả những gì tôi đang tìm kiếm là chút ánh sáng.” Allam nâng vũ khí lên và miệng anh lóe lên trong chùm ánh sáng. Emily nuốt nước bọt.

“Cô có nhìn thấy cái này không?”

“Anh có muốn bắn tôi vì một cái đèn pin chết tiệt phải không ???!” cô hét lên trong khuôn mặt anh.

“Một con côn trùng có thể hoạt động vì lợi ích của tất cả – nó hoàn toàn không xem đây là việc gì cá nhân cả…”

Allam nghiêng người về phía trước và gõ ngón trỏ lên mặt đất.

“Đưa nó cho tôi!”, Lệnh của anh thì thầm.

Emily cảm thấy sự buồn nôn… Điều gì cuốn hút Reena Mittford ở thằng khốn này thế chứ ??? Tôi không thể dành một giây với hắn, cô nghĩ.

“Anh đang có kế hoạch gì???” Cô nói, cố gắng nói chuyện với một giọng chắc chắn. Cô đặt chiếc đèn xuống sàn và để nó cuộn theo hướng Allam, từ một phần phòng này sang phòng khác. Khi đó, nó va vào chân anh. Allam nhặt nó lên và nhìn nó một cách thô bạo.

“Hắn đang làm gì vậy?” Emily quay sang Kinuta, người lắc đầu lặng lẽ.

“Đội trưởng an ninh …” Simon lên tiếng.

Allam quay hình nón ánh sáng về phía giường trong phòng liền kề.

Simon đứng thẳng người trên. Anh dường như đã mất một lượng máu đáng kể qua vết thương trên cổ anh – ngay cả trong ánh sáng đèn flash, người ta có thể thấy rõ nét nhợt nhạt trên khuôn mặt anh. “ồ anh là Simon Beach, phải không?”

Allam tiến về phía Simon. Khi đến giường, anh vô tình đá vào cơ thể Tobi và chĩa đèn pin vào nó. Với Emily, Tobi trông giống như một núi thịt đen lúc này.

Chân của Emily bắt đầu di chuyển về phía sau, và cô ấy đập va hông với một trong những chiếc giường.

Emily nhìn quanh phòng một cách nhanh chóng. Ngoài Allam, người cầm đèn pin, cô ấy thực sự không biết những người khác đang ở đâu.

“Đó là Tobi. Nó bị thương khi nó muốn bảo vệ tôi khỏi chúng …” Giọng run rẩy của Simon vang lên ở đâu đó trong bóng tối.

“Chúng là ai??? Anh ta bị tấn công bởi chúng ???”

“Chúng ???”

“Vâng, Chúng ?? Anh bị tấn công bởi chúng ???”

“Ah … vâng, một trong những nhân viên nghiên cứu đã bị nhiễm bệnh, và tôi tiếp cận anh ta mà không nhận ra nó. Đột nhiên anh ta tấn công tôi. Tobi đã đến viện trợ của tôi.”

“Anh có bị cắn không?”

Bị chiếu sáng bởi ánh đèn, khuôn mặt của Simon đột nhiên xuất hiện trong bóng tối. Allam đang đứng cạnh anh. “Vâng …” Simon nheo mắt lại để lông mày của anh tạo thành một hạt.

“Cho tôi xem,” Allam thở dài, nghiêng người về phía trước để nhìn vào cổ của Simon.

Đột nhiên anh với lấy miếng băng và giật nó đi – cùng lúc tiếng kêu đau đớn của Simon vang lên.

“Chúa ơi !! chết tiệt !!! …”

Allum lắc đầu và thở dài. “Ồ, wow!”, Hắn lặp lại nhiều lần, chỉ ra hình nón ánh sáng trên mặt Simon và nhắm vào nó bằng khẩu súng tiểu liên.

Đôi mắt của Simon mở to, mắt anh đầy hoảng hốt…

“Đừng lo, nó sẽ sớm kết thúc thôi.”

Vài giây sau, Allam bóp cò.

Đầu của Simon bị thổi bay, đẩy ra theo mọi hướng, và cơ thể của anh lảo đảo vô hồn trên giường.

Emily hét lên.

Allam quay lại khi nghe thấy giọng hét của cô. Tay hắn cầm đèn pin, mặt hắn không rõ ràng; nhưng cả hai mắt có vẻ hoàn toàn bị xoắn, chỉ có màu trắng là có thể nhìn thấy được.

Hộp sọ của hắn bất ngờ bị biến dạng kỳ lạ, rồi đèn pin rơi xuống đất. Chỉ có giọng nói của hắn được nghe thấy.

“… ánh sáng…”

Emily không thể di chuyển một ngón tay trong sợ hãi và lắc đầu dữ dội từ trái sang phải mà cô nghĩ rằng nó có thể rơi ra ngay lập tức. Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng, gãi đâu đó ở phía sau của ống dẫn khí. Đột nhiên, một vật thể rơi vào Emily và đánh ngã cô.

Một trong những cái ngăn xoay đang đập vào đầu cô, và Emily bị áp đảo vì đau đớn. Tiếng súng máy nổ vang lên, và cánh cửa kính bị bắn tan vỡ.

Để có được sự an toàn, Emily bò qua sàn trên tất cả bốn chân khi cô bất ngờ bị nắm chặt bởi vai và kéo trở lại vào bìa của phân vùng bản lề. Cô muốn hét lên, nhưng ai đó bịt miệng cô lại và thì thầm vào tai cô, “Hãy bình tĩnh, đó là tôi!”

Đó là giọng nói nghẹn ngào của Fuchs.

Cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình và theo bản năng nắm lấy ngực cô bằng tay phải của cô, như thể tin rằng tiếng đập rộn ràng có thể được nghe thấy khắp căn phòng, hy vọng sẽ bóp nó. Cô khó thở. Cô muốn hét lên và do đó tất cả buộc phải kết thúc.

Căn phòng đột nhiên yên lặng. Ánh sáng của đèn pin chuyển động trong bóng tối, rất chậm. Dường như với Emily như thể cô đang nằm trên đáy biển tối. Nguồn ánh sáng trượt theo hướng cửa và vẫn ở đó.

“Bà quản lý dự án … bà có ở đây không?”

Ở cửa, tiếng nói của người đàn ông khác. Đó là giọng nói sâu sắc của Robert Prasch.

“Anh gọi tôi ở đây? Tiếng ồn đó là gì?” Ánh sáng từ đèn pin của Prasch rọi vào phòng.

“Nhanh lên, Prasch, giấu mình đi!” Emily khóc. Fuchs nhảy ra từ phía sau phân vùng … nhưng chỉ để che đậy lại.

Khẩu súng tiếp theo của Allam phát ra ngay sau dấu chấm than của Emily, và âm thanh của một vật ném xuống đâu đó trên mặt đất được nghe thấy.

Một cái gì đó di chuyển trong bóng tối – quằn quại.

“Chết tiệt, cái gì thế!” Prasch kêu lên trong hoảng sợ.

“Prasch?” Emily bám vào cuối phân vùng. Cô biết giọng nói của cô ấy chói tai và cô ấy gặp khó khăn lớn trong việc xử lý toàn bộ tình huống.

Phòng điều trị trông hơi xanh từ nơi nó được chiếu ra. Nguyên nhân là màn hình nhấp nháy.

Chúng ta đều sẽ chết !!!!

Emily nhắm mắt lại.

Không ai trong số này là có thật, tất cả chỉ là một giấc mơ. Có thể không có thứ như vậy. Mọi thứ chỉ là vô nghĩa …

Suy nghĩ của cô xoay quanh những hình ảnh từ thành phố Raccoon. Đường phố rực cháy và những xác chết đi lang thang. Quân đoàn tấn công tất cả những người khác và ăn thịt họ…

Khi cô không thể chịu được nữa, cô mở đôi mắt màu nước mắt. Tuy nhiên, gần cửa, có tiếng kêu lớn để được giúp đỡ. Robert Prasch, người đàn ông này rất lạnh lùng và kiểm soát được… Song hét lên như một đứa trẻ.

Vì vậy, đó chỉ là một giấc mơ tồi tệ, cảm giác tội lỗi của tôi đã chơi đùa với tôi!!!

“Chết tiệt, đừng giết tôi! Anh là ai vậy? Tôi chỉ muốn giúp bạn! Dừng lại, chết tiệt, tôi không thể di chuyển được nữa! Ouch, đó là gì! Để lại nó! Không! Anh làm gì? Dừng lại …

Một lần nữa, tiếng súng đoàng đoàng trong bóng tối.. Rồi giọng nói của Allam vang lên từ cửa ra vào.

“Tiến sĩ à ?? chết tiệt … Tôi bị bao phủ trong máu … ông thật bẩn thỉu … ông vỡ như cà chua … nhìn ông kìa… tiến sĩ… ĐỒ BỊ THỊT … đó là gì thế nhỉ ?? … ông đái ra quần ư …? Thật là kinh tởm … Tiến sĩ … ”

Tiếng động vang lên; nó nghe như tiếng cọ xát của kim loại.

“Cô biết đấy  …? Nếu cô trở thành như họ, cô phải bắn chúng vào đầu … Cách tốt nhất là thổi một lỗ trong hộp sọ … Cái đầu chết tiệt phải bị thổi bay…”

Anh kiêu ngạo, có lẽ cười. Emily liếc nhìn về phía cửa, tập trung vào bóng người đứng đó.

Cơ thể xoắn cong của hắn trông giống như một con số được tạo ra bởi một món đồ chơi khó xử.

“Chuyện gì đã xảy ra ngoài đó thế ??! Một nửa cơ thể anh ta biến dạng sao ???!” Fuchs thở hổn hển, người ngay bên cạnh Emily.

“Tôi không biết …” Giọng của Emily run rẩy. “Đó là T-virus …?” Nó là gì?Nó là kết quả của nghiên cứu của cô ??? ”Fuchs thì thầm với cô.

Emily muốn nói không, nhưng rõ ràng là bất cứ điều gì khác là không thể tưởng tượng được.

Fuchs đặt tay lên vai cô. “Đưa cho tôi chiếc chìa khóa còng tay mà Simon mang theo.”

“Điều gì làm cho anh nghĩ về điều đó bây giờ?” Emily phản đối giận dữ.

“Nếu chuyện này tiếp tục, cả hai chúng ta đều sẽ chết. Để tôi lo vụ này, tôi là một người chuyên nghiệp. Tôi sẽ dụ hắn ra ngoài.”

Emily vẫn ở trong nơi trú ẩn của phân vùng, nhớ lại xác chết của Simon đang nằm trên giường. Trong đầu, cô đã lên kế hoạch cho tuyến đường. Nó không xa lắm, tối đa ba mét, nhưng dường như nó còn lâu hơn nữa.

Ánh sáng của đèn pin của Allam trượt qua khối u đen nằm cuộn tròn dưới gầm giường và nó dường như đã chết, vì nó không hề nao núng.

“Không có cơ hội nào khác đâu. Khi tôi đứng dậy và ánh sáng rọi vào tôi, tôi đã chết trong thời gian đó !!. Chúng ta không có thời gian để tìm chìa khóa ngay bây giờ.”

“Chìa khóa nằm trong túi của anh ấy, tôi thấy anh ấy đặt nó vào. Lấy nó đi, làm ơn!”

“Không!”

“Thôi được rồi !!!” Emily nhìn vào bóng tối khó hiểu.

Tobi đã chết. Simon đã chết. Họ đã gặp nhau ở sân trong chỉ hai giờ trước, và lúc đó cả hai đều còn sống khỏe mạnh..

Bây giờ anh ấy không vui vẻ được nữa. hãy Nghỉ ngơi yên bình với Tobi.

Những gì có vẻ rất thực tế cho đến nay giống như một bong bóng mỏng manh dễ bùng nổ, làm cho những kỷ niệm của nó có vẻ không thật…

Những công dân của Raccoon City có lẽ đã chết theo cách này, tràn ngập nỗi sợ hãi và tê liệt.

Khuôn mặt của con gái cô ấy xuất hiện trước mắt tinh thần của Emily, và cô ấy cầu nguyện tên con bé một cách nhẹ nhàng và hy vọng.

Cô chờ giây phút khi ánh sáng lướt qua xác chết.

Sau khi kiểm tra, ánh sáng có thể sẽ không quay trở lại cùng một chỗ một cách nhanh chóng. Nó thực sự giống như luật miễn dịch, cô nghĩ. Nếu chúng ta tin vào điều đó, chúng ta sẽ không kết thúc cuộc sống của mình theo luật miễn trừ.

Cô lê bước vào bóng tối với một bước nhảy vọt. Những hạt mồ hôi lạnh đã hình thành trên trán cô. Vào lúc đó ngọn đuốc ánh sáng dừng lại trên tường và mọi thứ khác tối. Hơn một nửa phòng được che phủ trong bóng tối hoàn toàn và xác suất không bị phát hiện là rất cao. Một nơi nào đó trong bóng tối ai đó đang thở nặng nề. Với bàn tay của mình, Emily cảm thấy địa hình phía trước, cố gắng tránh bất kỳ tiếng ồn nào. Cô di chuyển về phía trước trên từng ngón chan của mình từng bước. Nó cảm thấy như thể cô ấy đang trôi nổi trong sự trống vắng hoàn toàn; không có vấn đề nơi cô ấy đi, không có gì ngoài bóng tối, bóng tối, bóng tối và bóng tối không thể xuyên thủng, như thể bạn đang rơi vào trong một chiếc quan tài.

Đèn pin và phát xạ ánh sáng của nó giống như một con cá biển sâu phát quang, nơi ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua được nữa.

Một chút nữa thôi, tôi sẽ ở ngay đó.

Nếu hình ảnh trong đầu cô ấy đúng, xác chết phải ở ngay trước mặt cô ấy.

Ánh sáng chiếu qua Emily và rơi xuống phân vùng phía sau cô. Emily đã phải nuốt, và âm thanh mềm mại dường như cực kì to với cô.

“Tôi muốn quay trở lại, tôi muốn quay lại “cô ấy suy nghĩ tuyệt vọng. Chân cô chạm vào thứ gì đó mềm mại, đó là sự nhất quán đặc biệt, xốp, đó là đặc tính của những sinh vật sống. Cô cẩn thận chạm vào cơ thể bằng chân của mình và xoay nó lại. Máu bám vào đôi giày của mình; cô đột nhiên cảm thấy như mình đang trượt.

Cô lảo đảo hai hoặc ba lần và gần như ngã xuống, nhưng cuối cùng cũng tìm được chiếc giường và với lấy nó. Emily mò mẫm trên giường, và cuối cùng tay cô tìm thấy xác của Simon. Cô ngồi xổm và lao ra sau để tránh bị nhìn thấy. Hy vọng, nếu ánh sáng đến đây, Allam sẽ không nghi ngờ gì cả.

Máu và mùi thuốc súng phát ra từ xác chết của Simon. Emily nhắm mắt lại và nhìn thấy Simon bị chặt đầu trong mắt cô; anh liên tục gục ngã trên giường, và Emily cố gắng không nôn mửa ngay lập tức.

Allam gõ thiết bị bằng khẩu súng tiểu liên.

“Ẩn trốn không giúp ích được gì đâu !! … Cô Ran … đi ra đi nào … Ulysses Allam cần có cô … Đó là vì sự an toàn của tất cả …”

Thật không dễ dàng gì với Emily, Simon đang nằm ngửa, cô đưa tay ra và bắt đầu tìm kiếm cơ thể của anh. Trong sự lộn xộn vội vã của mình, Emily tiếp xúc với thắt lưng và chạm vào một vật kim loại lạnh; theo bản năng, cô rút tay ra. Đó là khẩu súng lục mà Fuchs mang theo.

Cô hít một hơi thật sâu và lần này nhẹ nhàng chạm vào mông của Simon, nơi cô cẩn thận tìm kiếm túi quần của anh – và như thể bị sét đánh, cô có một cú sốc bất ngờ đến mức không có ở đó.

Không có! Chết tiệt! Không có chìa khóa ở đâu cả!

Emily đang trên bờ vực hoảng sợ. Cô ấy đang cố gắng giữ một cái đầu lạnh để tránh sự mất kiểm soát… Những giọt mồ hôi dày chảy vào mắt cô, cô bắt đầu làu chùi chúng theo phản xạ.

Hãy suy nghĩ về nó. Chuyện gì đã xảy ra khi Fuch bị còng tay? Simon vẫy chìa khóa … và vì vậy … với bàn tay phải của anh ta, anh ta giữ sợi dây chuyền của Tobi, nên anh ta chỉ có thể cất giữ nó bằng trái! Điều đó có nghĩa là chìa khóa …

Ánh sáng của đèn pin rơi theo hướng của Emily, và cô ta co rúm lại gần nhất có thể với xác chết của Simon. Cô chinh phục nỗi sợ hãi sắp nổ tung trong cô với tất cả sức mạnh ý chí của mình và nắm chặt tay cô thành nắm đấm.

Nhưng chùm ánh sáng của Allam đã chuyển động trong khoảnh khắc tiếp theo. Nó rơi xuống Kinuta, người đang cúi xuống tường và giữ hai tay một cách bảo vệ trước mặt.

“Đồ cặn bã …anh cũng đã bị nhiễm sau tất cả sao ??? … Do đó … Anh cũng xứng đáng phải chết !!!.”

Emily nhẹ nhàng nhét vào túi hông bên trái và nắm lấy một vật kim loại, cô rút ra với một cái giật mạnh…

Nó đây rồi!

Cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay trái của mình trong khi với cánh tay còn lại của cô lấy thứu vũ khí nặng hơn cô tưởng tượng.

Cô đổi ý, kẹp chìa khóa giữa hai hàm răng và nắm lấy khẩu súng lục bằng cả hai tay. Cô nhắm nó theo hướng của đèn pin.

Tia sáng vẫn còn trên Kinuta, khiến Emily không bị chú ý. Nếu cô ấy không làm gì cả, Kinuta chắc chắn sẽ phải chịu chết.

Cô bóp cò.

Cú bắn rộng và va vào một vật thể bùng cháy. Allam nhanh chóng lật đèn pin và khẩu súng tiểu liên về phía tiếng ồn và bắt đầu bắn một cách dữ dội.

Emily lợi dụng sự xao nhãng và tranh giành về lại vói Fuchs, người tiếp tục trốn sau bức tường phân vùng. Beretta gần như ép mạnh vào bàn tay của Fuchs, cô lấy chìa khóa ra khỏi miệng, và bắt đầu vuốt ve còng tay vội vàng. Thật không dễ để đánh trúng lỗ khóa nhỏ; cô liên tục trượt trên kim loại, đặc biệt là khi tay cô ướt đẫm. Sự rùng rợn của hàng loạt phát đạn

“Chết tiệt … cô đang ở đâu …? Bà Ran …”

“Thư giãn đi. Hắn chỉ đang hoảng sợ nên mới bắn loạn thôi. Hãy thư giãn sau đó thử sử dụng lại chìa khóa,” giọng nói thì thầm của Fuchs đến tai của Emily. Cô ấy gật đầu và cố gắng chìa khóa rất chậm vào lỗ …

Thành công rồi !!. Một cú nhấp mềm mại và còng tay mở đã bay lên giường. Fuchs ló ra từ đằng sau phân vùng, nhắm vào hướng đèn pin, và bắn vài phát. Đèn pin bị đẩy đi.

Khẩu súng tiểu liên của Allam đập mạnh, và đạn trúng ngay bên cạnh sườn hắn. Một số thậm chí có thể đã trúng vào các phần quan trọng..

Họ lao vào bìa giường gần đó làm chỗ nấp…

“Làm thế nào mà thằng khốn đó vẫn sống ??? Đó chắc chắn phải là một phát đạn trúng !” Fuchs kêu lên. Giọng anh nghe không khả quan.

“Tôi tưởng anh là một tay chuyên nghiệp ?? Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn!”

“Khỉ thật, có lẽ – không, tôi chắc chắn … tôi đã bắn vào đầu hắn ba lần! Tại sao hắn vẫn còn sống?”

“Reena, Reena à ??… Em có thấy nó không …? Đó là Raccoon …” Allam lắp bắp những lời khó hiểu và dường như đang quay tròn. Anh ta bắn điên cuồng xung quanh; kính vỡ tan khắp nơi, và những vật bằng kim loại xoay quanh phòng…

Sợ bị bắn và hoảng loạn, Kinuta bắt đầu hét lên điên loạn, trong bóng tối.

“Chết tiệt! Hắn vẫn đang xả đạn !!!” Fuchs rít lên.

Và rồi đột nhiên nó lại trở thành ánh sáng, và ánh sáng trắng tràn ngập phòng y tế. Ở cửa, hoàn toàn ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng, hình ảnh của một gã đàn ông đang bị thương và chìm dần dần xuống; từ hắn văng máu đỏ sâu lên sàn.

Allam vấp ngã vài bước vào phòng điều trị. Một cái gì đó đổ xô xuống sàn nhà, nhảy vào Hắn… Allam giơ tay lên với khẩu súng máy và nổ súng.

Thứ màu đen nhảy lên trần nhà, và từ bức tường này sang bức tường khác. Cuối cùng, nó nhảy vào Allam…

To be Continue …
HenryMason AKA TranVietBach
As your service

 

Cùng tác giả

Valhollian – Những kẻ nổi loạn của xứ Rafale

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Dead To Rights – rất nam tính, rất dựa và rất tuyệt vời

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Valhollian – Những kẻ nổi loạn của xứ Rafale

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Dead To Rights – rất nam tính, rất dựa và rất tuyệt vời

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện