Không khó để nói Celeste là một trong những game platformer ấn tượng nhất vài năm trở lại, đây là đánh giá của mình.
Celeste đưa ta theo chân Madeline qua hành trình chinh phục ngọn núi Celsete, dọc đường gặp nhiều người mới và ngộ ra được những chân lí mới.
Câu chuyện mình thấy rất gần gũi, nhân vật cũng vậy, ít khi mình được thấy một game platformer đề cập đến những vấn đề như vậy, mình rất thích.
Lời thoại đôi lúc mình cảm thấy hơi bị cứng, nhưng đa phần, những cuộc nói chuyện bên đám lửa, những lúc nói chuyện với lão già, tất cả đều cảm thấy tự nhiên và chân thật.
Dù là một câu chuyện đơn giản, cách mà game kể lại câu chuyện ấy cũng không kém thú vị, ví dụ như cách mà game nhân hóa nỗi sợ của Madeline: Khi chốn tránh nỗi sợ của bản thân, thì Madeline nghĩa đen phải chạy khỏi cái bóng ác của mình. Khi Theo gặp rắc rối do bị cái bóng bắt đi, game chỉ đang nói rằng cái nỗi sợ đó đang ảnh hưởng đến người khác. Cũng như vậy, khi đối diện với cái bóng, thì có thể nói là Madeline đang đối diện với bản thân, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Nhạc của Celeste được soạn bởi Lena Raine , với B-Side là remix từ những nghệ sĩ khác. Trước đây thì mình đã rất thích Lena từ album Singularity với OST của hackmud, bây giờ thì mình càng thích nữa.
Thế mạnh của Lena Raine là về chiptune và synth với chất giọng hiện đại, nhưng trong album này thì lại thấy nhiều piano, và nó hay gì đâu ấy. Nhạc không chỉ nghe hay, mà vào trong game, nó còn hợp tình hợp lí, những khúc platforming nhanh thì nhạc nhanh, những lúc explore, nhạc chậm lại, giãn ra, nhiều lúc chỉ có vài nốt rời rạc.
First Steps là track đầu tiên sau tutorial, wow.
Ressurections có ba vế. Vế đầu có arpeggio của synth piano, nghe mơ mơ màng màng do có reverb, quái, cái reverse crash vào còn có reverb, cực kì mơ màng. Vế tiếp theo là sau khi vỡ gương, lúc đó thì có thêm trống, nhưng mà nghe distort, thêm một cái bass melody cực kì trầm, cực kì distort, thích cái này. Vế cuối khác hẳn, melody mới, quay về chiptune, trống nghe sáng hơn, bass line vẫn trầm vẫn distort.
Theo sau là Awake, là một phiên bản bớt mơ màng của Ressurections. Piano nghe thanh và sắc, đáng chú ý là track này chậm lại, nốt giãn ra, như một khoảng khắc trầm lắng lại sau cái không khí nhộn nhịp của track trước.
Track mình thích nhất là Quiet and Falling, đơn giản, cũng chỉ có arpeggio mà lại cực kì sâu lắng, nhất là khi thêm vào cái melody thứ hai.
Đó là mình lảm nhảm về mấy bài trong album OST chính. Ngoài ra, còn có thêm cả một album B-sides nữa… mình nói là cái soundtrack hay chưa?
Pixel art thì ai cũng thấy ít nhiều rồi, nhưng đối với mình, Celeste nhìn rất phong cách. Thế giới trong game thì là pixel art, nhưng hầu như tất cả phần còn lại đều được vẽ tay, kể cả cái phông chữ, dù cứng, nhưng lại mềm mại và tròn trịa, game còn mạnh dạn sử dụng các hiệu ứng post-processing như bloom với color correction, mình thấy thích lắm.
Mình tâm đắc nhất về cái điều khiển của game. Madeline di chuyển mượt mà, không có vụ mà phải chạy lấy đà hay phải canh tốc độ giữa không trung khùng điên, so sánh ở đây là với Super Meat Boy, ai chơi mấy vòng có quạt với mấy cái hút hút đẩy đẩy là hiểu nó trơn trượt như thế nào so với sự chính xác của Celeste.
Ngoài điều khiển tốt, Celeste còn rất công bằng về mặt “git gud”. Độ khó của game rất công bằng. Nó tăng dần dần, chả lúc nào cảm thấy quá khó cả. Khi chết, mình không phải chờ đợi lâu hay phải chạy lại chỗ mình chết mà game ngay lập tức đặt mình lại chỗ bắt đầu của khúc mà mình đang vượt qua. Vì thế mà game ít khi làm nản trí, và cũng có thể tự do tăng độ khó những màn sau.
Tóm lại là vầy: câu chuyện đơn giản nhưng chân thật, âm thanh tuyệt vời, đồ họa đẹp, vui nữa. Mình mong mọi người cho Celeste một cơ hội!
Tại sao lại bỏ đi mất “Độ khó cực cao, hãy sẵn sàng thay bàn phím mới!” :'(
Vì mình còn bài nữa nói về cái đó mà 🙂
à ngon !!! nhanh lên nhé <3, nhớ giữ câu đó hehee