Líp là Doublelift, tôi vẫn quen mồm gọi Hai Líp. Sen là Bjergsen.
Cả hai đều là những tuyển thủ Liên Minh mà tôi yêu quý và dành nhiều sự quan tâm nhất, tính từ ngày đầu tiên tập toẹ lên mạng xem guide học chơi game, rồi đua đòi bạn bè xem chuyên nghiệp. Cố nhiên, đã đem lòng yêu mến hai tượng đài thi đấu cho cùng một đội tuyển thì cũng phải dành tình cảm tương tự cho đội tuyển ấy. Tôi thích TSM.
Nhưng nếu hỏi tôi thích TSM vì lý do gì? Chà, cũng chẳng biết nữa.
Viết đến đây bất giác trong cái đầu wibu của tôi hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.
Giờ giải lao, trong lớp học, tại một trường cấp ba. Hai cô gái đương ngồi cạnh cửa sổ chuyện trò, xem chừng thân thiết suồng sã. Cô A, mặt mũi nhăn nhó, chỉ tay về xa xa nơi cuối lớp một gã đang ngồi tự kỉ, giọng cáu kỉnh chất vấn bạn mình :
– Rốt cuộc thì cậu thích hắn ở điểm nào mới được? Cái gã TSM ấy, trời ạ, nhìn là đã biết hâm. Tính tình quái gở. Dám chắc là otaku, sống bạc nhược bám váy mẹ. Hắn có gì tốt cơ chứ?
Cô B (cố nhiên là nữ chính!) nghe nhắc đến tên người thương thì đỏ cả mặt, vội suỵt bạn be bé cái mồm lại. Rồi bắt đầu mơ màng…
– Cậu đừng có trông mặt mà bắt hình dong! Trông TSM vậy thôi, chứ cậu ấy tốt bụng lắm kìa. Lúc nào cũng giúp đỡ bạn bè. Lại còn dịu dàng. Hài hước nữa chứ! Hôm qua bọn tớ gặp nhau ở công viên, cậu biết không, cậu ấy đang…
Chà! Thật là tuyệt diệu! Ước gì tôi cũng có thể nói về đội tuyển mình yêu thích như thế, rằng “tuy họ chưa có thành tích gì trên đấu trường thế giới, hay choke, bản sắc thì không, nhưng…”.
Bùm, tắc tị.
TSM ở nhà mạnh bao nhiêu thì đến khi ra đường yếu bấy nhiêu, yếu nhớt, đã thế họ lại chẳng có chút ưu điểm nào khiến người ta thích thú như một underdog có cá tính, kiểu C9, G2 hay FNC. Đường đường vua của NA mà cứ tới đấu trường thế giới lại ngã sấp mặt, với bảng thành tích bết bát y như bảng điểm đại học của tôi cùng một mớ những sai lầm ngớ ngẩn. Năm này qua năm khác, TSM mãi trung thành với cái vai diễn lính lác trong mấy vở kịch đề tài chiến tranh, xuất hiện được vài phút quơ quơ tay rồi “cắc”, “bùm”, “á” một cái, lui vào hậu trường.
Đến mức đã thành quen, trước mỗi kì chung kết tôi lại lẩm nhẩm trong đầu mình xem năm nay có những đội nào trông “thú vị” chút chút, đặng khi TSM bị loại khỏi vòng bảng thì tôi sẽ chuyển sang cổ vũ đội đó. Nghe não lòng ghê chưa. Thế nên, để nói cho hết nhẽ thì, lý do thực sự khiến tôi thích TSM có lẽ là bởi Líp, bởi Sen. Líp là xạ thủ, Sen chơi đường giữa, còn mấy vị trí khác thì thay đổi luôn, mỗi mùa lại một ông lạ hoắc.
Líp so với Sen thì đáng bậc tiền bối, vì anh này già hơn, sinh năm 93 mà, nhìn mặt đã biết già. Để nói về sự nghiệp của anh thì “dài” và “buồn” là hai từ hợp lý, có lẽ chêm vào đôi ba khoảnh khắc đáng nhớ thôi. Chuyển đội cũng nhiều rồi, nhưng câu chuyện thi đấu của anh tự nó cũng chả khác gì câu chuyện của TSM hay của NA nói chung mỗi khi ra thế giới: bị đấm, bị vã, bị hành, bị rape. Dăm ba cái cup vô địch Bắc Mĩ, giải quốc nội, bỏ đi. Chính Líp cũng nhiều lần lên tiếng khẳng định ước mơ của mình, muốn giải nguyền, muốn trở thành người hùng của NA kìa. Nhưng than ôi, lực bất tòng tâm, mà trớ trêu thay nhiều khi chính Líp lại là kẻ tội đồ trong thời khắc quan trọng nhất. Đây, tiêu biểu một trong muôn nghìn pha anh quăng vèo lợi thế của team qua cửa sổ, giống y cái cách Líp quăng áo đấu của đội tuyển cũ vào thùng rác trong clip ra mắt mỗi khi có bến đỗ mới:
Trái ngược với sự nghiệp thiếu điểm nhấn của mình thì Líp gáy cực khét, cực bẩn.
Hẳn là phải có một lòng tự tin ghê gớm lắm, một tinh thần kiên trì sắt đá lắm, một cái mẹt dày lắm, để mà sau mỗi kì bốc thăm chia bảng CKTG, ta lại lên Twitter làm mấy câu kiểu “bảng này dễ vl” hay “năm nay không vô địch chặt đầu”. Nhất là khi ta vừa bị sút ngay từ vòng bảng của kì năm trước. Hay năm trước nữa. Hay tất cả mọi kì CKTG ta từng tham gia.
Thế mà tôi lại thấy anh hay. Kể ra, sau khi thất bại, nếu tất thảy mọi người xung quanh đều vỗ vào lưng bạn, tôn trọng bạn, khen ngợi bạn vì đã cố gắng hết mình thì có lẽ cái sự kiên trì quyết tâm phục thù, kiên gan bền chí không bỏ cuộc nó lại chẳng lấy gì làm khó khăn lắm. Líp thì khác. Lời nói của anh đều là lời gan ruột, tiếng gáy của anh phản ánh ước mơ từ tận trong tim, và dẫu cho những lời ấy bị đem ra chế meme đều đều thì anh vẫn gáy.
Như quan sát của tôi thì Líp không làm màu. Có thể sai đấy, vì rốt cuộc tôi cũng chỉ là trẻ ranh chẳng có mấy kinh nghiệm đánh giá người khác. Nhưng cái sự thể hiện ra rõ nhất là anh rất chăm chỉ, train và hard đều đều bất chấp tuổi nghề. Líp vùng vẫy đặng một ngày thoát khỏi cái ao làng NA, bằng cách chiến thật ác, cúp lớn cúp bé anh đều quyết tâm giành hết.
Để tôi kể chuyện này, 31/3/2018, mẹ Líp mất, cha trọng thương, anh trai vào tù. Hoàn cảnh cụ thể đằng sau thế nào không còn nhớ, cái rõ ràng nhất là tai hoạ to đùng từ đâu rơi xuống làm gia đình anh tan đàn xẻ nghé. Chỉ vài ngày sau, anh bước vào trận chung kết LCS mùa xuân 2018 và cùng đồng đội sút vào mồm 100 Thieves 3 ván trắng. Trong cuộc phỏng Líp đã nói nhiều thứ, với sự điềm đạm và nhẹ nhàng khác thường, về việc tiếp tục tiến lên, tiếp tục chiến đấu. Nhưng cái tôi nhớ nhất, fanboy khắp thế giới nhớ nhất, ấy là anh đã sút vào mồm đối thủ 3 ván. 3 ván trắng không gỡ, rồi ôm cup vô địch về nhà.
Kể ra Líp cũng không gắn bó quá lâu với TSM. Chức vô địch đáng nhớ kể trên anh giành được sau khi chuyển sang Liquid, lúc ấy đang tỏ rõ tham vọng lật bàn thống trị NA, build super team luôn cơ mà. Và cũng chính ở Liquid, anh đạt được thành tựu lớn nhất trong sự nghiệp của mình: đánh bại IG ở bán kết MSI 2019. IG đấy. Ông kẹ IG, IG có TheShy, có JakeyLove, có Rookie, IG đương kim vô địch thế giới 2018, IG đứng đầu vòng bảng với tỉ số 9-1. Thế mà Liquid thắng. Một team Bắc Mĩ thắng một team Trung Quốc, lại không phải ai khác chính là IG!
Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm ấy mình đã há hốc mồm ra vì kinh ngạc khi thấy Liquid dẫn trước 2-0 thế nào. Nhưng đến ván 3, khi IG hiện nguyên hình quái vật vùi dập đối thủ thì tôi cũng xìu luôn, thôi không thèm xem nữa. Biết quá mà, mấy ông Bắc Mĩ cũng chỉ đến thế là căng, từ giờ đừng có hòng ăn thêm ván nào nữa. Tí nữa lại run cầm cập rồi choke đến hết trận. Biết quá mà…
Thế mà họ thắng! Thắng cực mạnh. Ngầu lòi, lạnh lùng, dứt khoát. Không cho đối thủ lấy một cơ hội nào. Mặt mấy ông IG xám xịt cả, cũng đúng thôi, hết giải về nước cầm chắc bị lũ netizen tế sống vì đến cả fan ruột của Bắc Mĩ cũng chẳng ai dám mơ về một kết quả điên rồ đến vậy. 2lift cùng đồng đội cười toét đến tận mang tai, báo chí tung hô, nhà nhà ca ngợi. Còn cách định mệnh một trận chung kết nữa thôi, mà lần này đối thủ của họ chỉ là G2. Không phải Hàn, không phải Trung, chỉ là G2. Cửa ải khó nhất đã ở sau lưng rồi.
Tôi chỉ hơi hơi buồn một tí rồi thôi. Phần vì cũng chẳng phải fan cứng của Liquid, phần nữa, như tôi đã nói ở trên, G2 là một đội tuyển thú vị, giỏi tấu hài, có cá tính và rất được lòng khán giả trung lập.
Bẵng từ dạo đấy trở đi, sự nghiệp của Líp chỉ có xuống chứ không có lên. Anh già rồi mà, lúc đấy cũng đã 25, với một vận động viên thể thao điện tử thì đúng là già. Nhưng cái sự già và kém đó của anh cũng không thể ngăn tôi lên cơn hype khi Líp quay lại TSM lần cuối cùng, mùa giải 2020. Họ huỷ diệt giải quốc nội, và một lần nữa giành vé đến CKTG sau 2 năm vắng bóng.
Rồi họ lại choke. Vòng bảng có 6 trận, TSM thua cả 6. Líp tuyên bố giải nghệ, vài tháng sau, Sen cũng theo gót rời cuộc chơi.
Viết đến tận đây rồi tôi cũng mới để ý mình chưa đả động gì tới Sen cả. Không phải rằng tôi thích Líp hơn, sự thực là câu chuyện của Líp hay và đáng nói, so với chuyện của Sen thì ăn đứt. Anh dành trọn toàn bộ 8 năm thi đấu chuyên nghiệp với vai trò đường giữa cho TSM, mà TSM là gì, là Team Solo Mid. Ở NA anh là thiên tài, ở đội tuyển anh là vua, ở nhà anh được cả gia đình hết lòng ủng hộ. Năm 12 tuổi, anh bảo mẹ mình rằng muốn ở nhà chơi game chứ không muốn đi học vì ở trường luôn là đối tượng cho mấy trò bắt nạt. Bà đồng ý. 15 tuổi, anh đòi ra nước ngoài thi đấu, bà cũng gật đầu. Giờ Sen giải nghệ, vẫn tiếp tục gắn bó với đội tuyển cũ với tư cách HLV và cổ đông chính thức. Còn gì để nói nữa?
Cái đáng tiếc duy nhất về Sen, nếu có, thì vẫn là vấn đề muôn thuở ấy: danh hiệu. Hoặc chí ít là dấu ấn nào đó trên đấu trường thế giới. Tài năng của Sen không thể phủ nhận, người ta vẫn gọi anh là midlaner vĩ đại nhất của NA kia mà. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Đường giữa của cái trò chơi ấy không khác gì một chiến trường toàn những con quái vật, kể ra sơ sơ thì Hàn có Chovy, Faker; EU có Caps; còn Trung Quốc thì khỏi nói đi, nhân tài đếm không xuể, lúc nhúc như cá nuôi trong hồ. Những người hiểu chuyện có lẽ đều từng một lần mong anh ra đi, rời khỏi cái ao tù NA, để ít nhất là có lấy một cơ hội chiến đấu công bằng. Nhưng anh vẫn ở lại TSM, suốt 8 năm, chẳng rõ là bởi lòng trung thành hay vì e ngại không muốn thay đổi?
Thực lòng mà nói, Liên Minh chuyên nghiệp là một cuộc chơi khốc liệt. Sen cũng chẳng phải trường hợp cá biệt, trước và sau anh vẫn sờ sờ ra đấy, những tài năng kiệt xuất nhưng đến khi giải nghệ thì danh hiệu vẫn không có dù chỉ là một mẩu bé tí. Uzi chẳng hạn. Ngay cái việc tôi yêu thích và hâm mộ anh, cũng là vì vô tình biết tới anh trước nhất trong đám tuyển thủ ngoài kia. Sau đấy, nói hơi sến thì, thành ra nặng lòng.
Vài hôm trước tôi tìm thấy cái ảnh này khi đang lướt Facebook. Bjergsen cùng 5 thành viên mới cóng của TSM mùa này, không hiểu sao lấy cái cup vô địch LCS mùa trước ra nghịch. Anh cầm nó nhẹ nhàng, trên môi nở một nụ cười buồn. Mùa trước là mùa cuối cùng anh còn là tuyển thủ. Cái cup là vinh quang cuối cùng trong sự nghiệp thi đấu của anh, trước khi cùng Líp tới CKTG và thua 6 trận trắng. Anh nhìn cái cup, còn tôi nhìn anh. Cả hai có lẽ đều đang nghĩ về những ngày đã xa.
Giờ Líp là streamer, còn Sen là HLV. Líp già rồi, Sen đang già, còn tôi thì sắp già. Quá muộn cho giấc mơ vô địch dang dở của cả hai. Quá muộn cho giấc mơ của tôi, một ngày hè nào đó đứng bên bờ biển, ăn takoyaki, ngắm pháo hoa sáng rực cả bầu trời, tay trong tay với người thương bên cạnh mặc yukata.