Thời gian quả thật là một thứ tàn nhẫn. Dạo gần đây mình mới cảm giác đã thực sự già đi thế nào. Các bé hàng xóm đã gọi mình là chú, các cô các bác ở chợ thì cứ gọi vào xem đi em ơi. Những đứa bạn học thì giờ cắp nách phải đến hai đứa, đặc biệt mấy bạn xinh xinh giờ ngày ngày ngập trong bỉm sữa. Không được, cơ thể có thể già đi chứ tâm hồn đừng héo mòn theo như thế. Thôi không linh tinh nữa, nhân ngày Quốc tế thiếu nhi 1/6, mình xin chia sẻ những bộ truyện về các bé gái tuổi thơ, để tâm hồn có thể tươi trẻ hơn chút mỗi khi nghĩ về.
1. Maruko (Chibi Maruko-chan – Momoko Sakura)
Bạn còn nhớ không những cái ngày VTV3 còn chiếu hoạt hình, đặc biệt là bộ này. Mình tiếp xúc với phim hoạt hình trước khi đọc truyện. Thật sự Maruko là một cái gì đó tuổi thơ lắm, thế giới lắm mỗi khi nhớ về. Từ giai điệu bài hát cho đến những câu chuyện xoay quanh. Câu chuyện kể về cô bé ngố ngố Maruko, có nét hài hước, có những bài học, đủ để lôi cuốn mà nhanh nhanh đôi chân chạy về nhà mỗi độ gần trưa, chiều tối. Chuẩn bị một tâm hồn đẹp, bật tivi lên, chăm chú trước màn hình, nhạc hiệu vang lên, tâm hồn bắt đầu được tưới mát.
Bài viết đề là truyện tranh nhưng với Maruko thì mình xin mạn phép trải lòng nhiều về phim một chút, bởi nó sâu đậm quá. Ngay trong lúc gõ từng dòng này, cái giai điệu Piihyara piihyara/Pappaparapa vẫn đang vang văng vẳng trong đầu.
Gia đình của Maruko gồm có 6 người, bao gồm ông bà, bố mẹ, chị và bé Maruko. Nhà của bé không giàu có dư giả gì nhưng lúc nào cũng vui nhộn và ấm cúng. Mỗi một tập phim đều xoay quanh cuộc sống của Maruko với mọi người xung quanh, có nét dung dị, nét thân thuộc, cùng những tình huống dở khóc dở cười. Hồi đó phim hay chiếu tầm gần trưa trước lúc 12h và chiếu lại vào gần tối trước phim 6h. Cùng một tập thôi mà mình cứ muốn xem đi xem lại, có chăng nó mà chiếu lại lần 3 trong ngày thì cũng cố thức mà xem mất. Mà cả khung giờ phim đằng sau hoạt hình cũng tuổi thơ, huyền thoại lắm, cứ ngồi lì một chỗ ôm lấy cái tivi, bất kể ai gọi gì cũng kệ, xem đã tính sau.
Giờ lớn rồi, cái gì cũng lười hơn, đến độ xem cái clip có mấy phút mà còn tua chứ không siêng như hồi bé. Cũng không nhớ hết tất cả nội dung các tập, chỉ nhớ vài tập đặc biệt thôi à. Có tập nọ tuyết rơi đầy sân, Maruko cùng bạn bốc lấy nắm nhỏ ăn cùng kẹo dâu. Và thế là món kẹo tuyết vị dâu được ra đời. Có tập nữa, Maruko cố tình ngủ phòng khách để được bố bế vào phòng ngủ, đấy được gọi là chuyến du lịch trong mơ, để “sớm thức dậy ở một nơi xa”. Bạn đã bao giờ thử nó chưa, mình thử vài lần, thành công thì ít mà bị đánh gọi dậy thì nhiều. Rồi thì còn những tập như giả vờ ốm trốn đi xem nhà vô địch yoyo; cố thức đêm để tham gia bữa tiệc bí mật của bố mẹ; chuyến đi chụp ảnh của hai chị em, cả hai thi nhau tạo dáng cho đã đời mà bố lại quên mất không cho film vào. Cái tập nhớ nhất, hoài niệm nhất thì là dưới đây, Maruko bị mẹ cắt tóc.
Thấy Maruko tóc tai lòa xòa quá, mẹ bé bỗng lên ý tưởng cắt tóc hộ cho. Mà mẹ bé thì lại hay hứng chí, làm việc theo cảm hứng, lỡ tay xén mất một đường, bay luôn phần tóc mái khiến bé khóc rống lên làm bố bé tưởng chó sói ở đâu đang rú. Sau đó Maruko trốn tiệt trong phòng, ngồi khóc, mẹ bé không biết làm sao nên nấu món mà bé thích ăn. Yêu thương, xin lỗi qua đường ăn uống vẫn luôn là cách hiệu quả. Nhưng còn ngày mai đến trường, bé gặp các bạn thì thế nào đây!?
Cái cảm giác hồi nhỏ mình vác một thứ gì mới đến trường, bị soi đã khổ khổ lắm rồi, đằng này còn cả quả đầu mới thì chịu bạn ạ. Nó là một cái cảm giác muốn khóc nghẹn thấu trời. Xem lại tập phim vừa có gì đó ngại ngại, thẹn thùng, vừa buồn cười, vừa hoài niệm. Làm mình nhớ đến những lần cắt tóc hồi nhỏ. “Chú ơi cứ cắt bình thường, ngắn ngắn thôi chú nhá”. “Ô kê con dê cháu ơi”. Sau thì thôi khỏi kể nữa, ước gì cái đoạn đường đến trường cứ kéo dài mãi, dài như đường sang Tây Trúc càng tốt.
Còn về bộ truyện Maruko của tác giả Momoko Sakura thì ban đầu chính là nhật ký của chính cô, về thưở ấu thơ những gì cô đã từng sống và trải qua. Có lẽ vì vậy mà nó chân thật, ai xem qua cũng đều thấy một phần của bản thân trong đó. Mình tiếp cận truyện sau xem phim, mỗi quyển truyện lúc như có máy phát nhạc đi kèm vậy, giai điệu cứ chạy quanh đầu luôn. Vậy truyện có hay không, có tuyệt đỉnh không; thời gian, kỷ niệm, nỗi nhớ sẽ trả lời câu hỏi đó. Đôi khi chỉ cần cầm lại quyển truyện, lật giở vài trang là đủ hiểu, đủ cảm nhận rồi. Thay vì những khung hình chuyển động liên tục, ta có thể ngắm nhìn chúng mãi, ngắm đến khi tường tận từng nét vẽ, khung tranh. Vẫn cô bé ngố ngố với những biểu cảm khó đỡ, những tình huống éo le, hay những câu thoại khiến lòng gợi nhớ.
Đọc lại, xem lại gần đây cũng vui đấy nhưng rồi cũng lặng đi khi tác giả Momoko Sakura qua đời cách đây không lâu. Thời gian thật sự quá nghiệt ngã, khi những tác giả tuổi thơ mình yêu thích đều không thể chống lại nó, đều dần trở về với cát bụi. Fujiko Fuijio, Usui Yoshito và cả Momoko Sakura,… những con người đó đã rời xa cuộc đời này nhưng di sản của họ sẽ còn mãi. Doraemon, Shinnosuke, Maruko,… vẫn luôn và sẽ mãi là người đồng hành, người bạn thân thiết của các em thiếu nhi, vẫn luôn là chốn bình yên ta có thể nghỉ chân, nhớ về những tháng ngày đó, nhớ mình đã từng ngây ngô, vô tư, hồn nhiên như thế.
Nhà xuất bản: Kim Đồng (1996, 14 tập) , Văn hóa thông tin (2003, 16 tập)
Mức độ sưu tầm: Rất hiếm, giá thì như quả hồng chưa chín vậy, chát lắm.
Mọi người có thể đọc truyện, xem phim hoạt hình ở Shirokanevnfs.
Nhớ xem tập Maruko bị mẹ cắt tóc nhé (tập 37, năm 1990) ở đây nhé, ngoài ra đây là bản thuyết minh VTV3 tập này, hơi xước nhưng xem thế giới lắm, không về tuổi thơ không lấy tiền.
Cập nhật tập mới nhất và fanpage nhóm dịch ShirokaneVNFansub.
Xem phiên bản lồng tiếng bản quyền trên channel POP Kids Junior ở Youtube.
2. Arale (Dr. Slump – Akira Toriyama)
Để bắt đầu câu chuyện về bé Arale, chúng ta hãy cùng ngược dòng lịch sử một chút về những năm 80s. Sau khi bộ truyện Dr. Slump kết thúc, tác giả Akira Toriyama và biên tập viên Kazuhiko Torishima đã ngồi lại với nhau. Họ cùng thảo luận về một bộ truyện mới, phải mang những nét mới mẻ đối lập với Dr. Slump có nhân vật chính là nữ, bối cảnh phương Tây.
Thế là một bộ truyện có nhân vật chính là bé trai giỏi kung fu, lấy cảm hứng từ phương Đông, đặc biệt từ Tây Du Kí, có cái đuôi khỉ, sử dụng gậy như ý đã được ra đời. Vâng, phần còn lại là lịch sử của truyện tranh. Biên tập viên Kazuhiko Torishima sau này đã trở thành tổng biên tập của tạp chí Shounen Jump (OnePiece, Naruto,…) và nhiều chức danh cao cấp khác. Còn với Akira thì có thể tóm gọn trong câu sau, “Dr. Slump” đưa tên tuổi ông ra toàn Nhật Bản, còn “Dragon Ball” đưa tên tuổi ông ra toàn thế giới.
Cái ngày đọc trang truyện này mình vui lắm, vui vì thấy tự dưng nhân vật truyện này lại nhảy sang truyện khác, cứ như một vũ trụ điện ảnh mở ra trước mắt. Phát hiện ra một điều động trời rằng hóa ra hai cái truyện này cùng một ông tác giả luôn. Sau dần thành thói quen, thích thú mấy ông tác giả vẽ kiểu này lắm.
Arale là robot hình nữ được tiến sĩ Slump chế tạo ra, mang trong mình một sức mạnh phi thường đến nỗi đấm nứt đôi trái đất hay có thể ném vỡ cả… mặt trăng. Em có thể dễ dàng đánh bại tướng quân Blue trong Dragon Ball Z, hay trong Dragon Ball Super cho hai thằng đệ Goku và Vegeta ăn hành. Thế nhưng em lại mang cái tâm hồn của một cô bé nhỏ tuổi vô cùng hồn nhiên, cái gì cũng mới mẻ, cũng táy máy nghịch ngợm. Cũng vì thế mà đủ chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra ở làng Chim Cánh Cụt. Có thể nói chính xác về Arale chính là vẻ “ngây thơ vô số tội”.
Mỗi khi nghĩ đến Arale, cái dáng hình em đọng lại trong kí ức là chạy nhanh lắm. Chạy không nhìn thấy chân đâu, miệng mở to như quả trứng gà. Mắt em thì nhắm tịt lại, rồi gây ra đủ chuyện “phá làng phá xóm”, đặc biệt trên tay cầm một cục…phân. Nghe hơi kì nhỉ, nhưng truyện tranh dành cho thiếu nhi mà, đâu cần lí do. Với lại nét vẽ đen trắng này trông cũng như kem mà, kem sô cô la ấy.
Những câu truyện trong Dr. Slump đều thật ngẫu hứng, tự nhiên và mang những logic thật sự ba chấm, giống với suy nghĩ của trẻ thơ. Như có tập về dũng sĩ Slump trèo đèo lội suối, vượt qua bao nguy hiểm chiến đấu với quái vật bởi vì làng của anh hết… giấy vệ sinh, rồi cuối cùng dân làng phải dùng lá cây thay giấy. Chuyện về Arale đi mua kem nhưng khuấy động cả làng Chim cánh cụt. Hay chỉ đơn giản là lúc em chơi ở hố cát, nghịch cục phân. Cũng vì thế mà bộ truyện mang lại một cảm giác thoải mái, những nụ cười hồn nhiên không phải suy nghĩ quá sâu xa. Mọi lúc, mọi nơi, ta sẽ luôn bắt gặp Arale tươi cười chạy nhảy, “chơi nào, chơi thôi nào”, công cuộc vui chơi “phá làng phá xóm” được bắt đầu. Và cứ thế câu chuyện của Dr. Slump được diễn ra. Càng về sau, càng có nhiều nhân vật mới xuất hiện, đầy đủ tạo hình, sức mạnh, và mang một nét gì đó rất thân quen. Mà đặc biệt nhất là Obotchaman, mình cực thích cậu bé này, điềm tĩnh hiền lành hơn so với Arale. Đoạn kết, lúc cả hai cùng hợp lực để thắng cuộc đua thật sự quá mãn nhãn và trọn vẹn.
Để nói về bộ truyện Dr Slump, hay về tác giả Akira Toriyama thì có rất nhiều điều thú vị. Đầu tiên từ việc sáng tác, ban đầu Akira đặt tên truyện theo nhân vật chính là tiến sĩ Slump, cốt truyện sẽ xoay quanh vị tiến sĩ hơi hấp này, còn Arale chỉ là nhân vật phụ, là một phát minh của tiến sĩ. Thế nhưng sau đó Arale lại quá được khán giả yêu thích, cho nên cô bé đã trở thành trung tâm của câu chuyện. Nhắc tên truyện là Dr Slump thì nhiều người ngờ ngợ chứ nhận ra thì ai cũng bảo đây là truyện Arale thôi. Điều thú vị khác là Dragon Ball cũng thành công một cách tình cờ, ban đầu ông chỉ định sáng tác vài tập đầu vui vui dựa trên Tây Du Kí thôi nhưng càng sáng tác lại càng được đón nhận, câu chuyện ngày càng được mở rộng. Từ khu rừng sang đến các thành phố, đại hội võ thuật, rồi đến cấp địa cầu, hành tinh, Namek, Saiyan,…giờ lại còn các vũ trụ nữa. Khi bộ truyện Dr Slump cần một phản diện nguy hiểm, ngài Akira đã lấy luôn tạo hình của biên tập viên Torishima, lộn ngược cái tên của ông ấy, siêu phản diện – tiến sĩ Mashirito độc ác đã được ra đời.
Một sự thân quen, một nét “ngây thơ số tội”, và quả thật những ai đã từng say mê Dragon Ball, yêu thích cái lối hài hước dí dỏm của Akira Toriyama thì đừng bỏ qua truyện về người “chị” của Goku này nhé.
Nhà xuất bản: Kim Đồng (đang tái bản phiên bản mới DELUXE cực đẹp, 7+ tập)
Tình trạng: Đã kết thúc
Mức độ sưu tầm: Dễ kiếm 60k 1 tập phiên bản DELUXE mới, các bộ cũ đã full thì hơi khó kiếm hơn.
3. Chie (Chie cô bé hạt tiêu – Etsumi Haruki)
Chie cô bé hạt tiêu, một mảnh ghép đã đi sâu vào tuổi thơ của mình, mà mỗi lần nhắc đến là đủ để gợi mở những tháng ngày tươi đẹp chỉ đọc và chìm đắm vào truyện tranh. Nó không mang lại cảm giác cười lăn cười bò đến tắc thở, mà chả hiểu sao mình lại cứ thích đọc như vậy. Có lẽ nó vừa vặn, đầy đủ để khiến con người ta mỉm cười trong lòng.
Tất cả những ý nghĩ, tâm tư về Chie hay bộ truyện này, mình đã giãi bày hết trên HSBT rồi nên nhắc lại thì có vẻ hơi thừa chút. Chie vẫn luôn mang một tinh thần mạnh mẽ, trưởng thành trước tuổi, đảm nhiệm mọi nhiệm vụ trong nhà. Không chỉ tự lo cho bản thân mà còn phải giải quyết nhiều rắc rối đến từ người ba Tetsu. Nhưng dù thế nào em vẫn là một cô bé, biết ngại ngùng, biết sợ ma, thích có mẹ ở bên, thích được quan tâm,… bởi thế nên em mới bé nhưng là bé hạt tiêu.
Đã dặn lòng đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng mang cái tâm thế người lớn nhưng khi đọc lại gần đây, vẫn có những phân cảnh phải ngừng lại suy nghĩ, những đoạn phải lặng người mà chạnh lòng đôi chút. Là khi có bài tập văn viết về ba, Chie đã viết về người ba Tetsu của mình. Là trong lần gặp gỡ giữa ba Testsu và mẹ Yoshiko, Chie luôn cố gắng để cả hai nói chuyện với nhau, phá tan cái bầu không khí nặng nề, im lặng đó. Em chẳng ngại ngùng mà hát rống lên giữa đám đông, làm đủ mọi trò khác nữa, mà có lẽ thường ngày, chỉ nghĩ đến thôi là cũng đỏ mặt rồi.
Ngày bé chỉ nghĩ rằng Chie còn nhỏ tuổi mà mạnh mẽ quá, mình cũng muốn như em ấy, khâm phục và yêu quý em nhiều lắm. Còn cho đến giờ cảm giác nhiều hơn chính là trách nhiệm. Người lớn chúng ta đừng vì sự ích kỷ của bản thân, nên biết điều mình sẽ phải làm, đừng bắt những quả non phải tự chín nhanh như vậy.
Nhưng rồi nhanh thôi, ta sẽ lại thấy cô bé ấy cười, thấy cô bé ấy lạc quan, Chie là một cô bé mạnh mẽ như thế đấy. Bộ truyện này mang lại sự lạc quan, vui vẻ giống như Chie vậy. Những trận chiến giữa các con mèo, những rắc rối mà ba Tetsu mang lại, đám cưới chú Mitsuru… mỗi khi nghĩ đến lại gợi nhớ khôn cùng.
Nhà xuất bản: Kim Đồng (67 tập)
Tình trạng: Đã kết thúc
Mức độ sưu tầm: Hiếm và đắt, cực khó ghép bộ, dao động từ 2tr5 trở lên.
4. Asari (Asari tinh nghịch – Mayumi Muroyama)
Một cô bé chăm chỉ, ngoan ngoãn hết mực vâng lời cha me, thông minh, học giỏi, xinh đẹp, nhu mì duyên dáng, hay rất nhiều mĩ từ khác… đó là những điều ta khó có thể tìm thấy ở Asari. Đùa vui vậy thôi chứ ngoài khoản hậu đậu, nghịch ngợm, học hành bết bát thì Asari vẽ cũng đẹp, chơi thể thao đỉnh và… ăn rất giỏi đấy. Chính vì những điểm đặc biệt đó mà Asari mới khiến người đọc luôn nhớ, nhớ một vẻ tinh nghịch, một vẻ đáng yêu riêng biệt như thế.
Có lẽ trong suốt những năm tháng đọc truyện, hiếm có bộ nào khiến mình đọc lại nhiều, mà lần nào cũng cười lộn ruột như bộ này. Vớ bừa lấy một tập bất kì để đọc thôi cũng mang lại cái cảm giác như vậy, từ nét vẽ cho đến nội dung. Thật sự phục tác giả Mayumi Muroyama vô cùng khi có thể sáng tác dài hơi đến như vậy, kéo dài đến tận 100 tập. Asari tinh nghịch cũng đang nắm giữ kỷ lục là bộ truyện dài kì nhất có đăng kí bản quyền ở Việt Nam. Còn vào thời kì trước chưa bản quyền, Asari cũng đã ra đến 105 tập mỏng đọc xuôi. Để mà sưu tầm, theo dõi và đọc thì đó quả thật là một sự kiên trì cực kì bền bỉ. Giá truyện bộ này cũng vì thế bị đẩy lên cao, luôn nằm trong top những bộ khó sưu tầm nhất.
Gia đình và bé Asari, một gia đình bất bình thường, hay tưng tửng, mỗi bố Asari đỡ hơn chút. Nhưng nếu đúng lúc ông cũng sẽ nhập cuộc vào hội đó ngay thôi. Trong cả một gia đình tưng tửng như thế, mọi câu chuyện cứ liên tiếp diễn ra hầu như không có điểm dừng. Từng mẩu truyện về hai chị em Asari cùng mẹ luôn đem lại cảm giác hứng thú, đợi chờ. Có cái gì đó nhộn nhạo, có gì đó vui vui, chỉ trực chờ đến cao trào là cười muốn vỡ cả bụng.
Nhân vật đặc biệt tiếp theo chính là chị gái Tatami học lớp 6 của Asari. Cả hai như một cặp bù trừ hoàn hảo khi Tatami xứng đáng 10 điểm học tập nhưng việc vận động lại là con số 0. Cả hai chị em Asari luôn chành chọe với nhau, gây ra đủ tình huống dở khóc dở cười. Bạn đã bao giờ muốn phục thù anh chị, hay muốn dạy cho đứa em mình một bài học, tất cả đều gói gọn trong đây, nhiều lắm. Nhớ lắm đoạn hai chị em cãi nhau mà lần nào Asari cũng thua nên bé quyết tâm đi tìm sách dạy chửi nhau để thắng chị mình. Các nhân vật phụ khác như thầy Hà mã, chú chó của Asari,… cũng đều mang những nét vui vui, hài hước tưng tửng đến lạ, mà khi kết hợp tất cả lại thì thôi, lại cười lộn cả ruột.
Còn nữa đó là những mẩu truyện có pha một chút gì đó tâm linh, bí ẩn, kinh dị một chút, khơi dậy sự tò mò của độc giả. Sợ mà vẫn xem rồi lại bật cười ngay thôi. Nếu bạn cần một bộ truyện tranh để giải trí sau những giờ phút căng thẳng, không cần suy nghĩ quá nhiều, trút bỏ mọi thứ để sống thật với cảm xúc thì Asari tinh nghịch sẽ luôn là sự lựa chọn cực kì tuyệt vời.
Nhà xuất bản: Kim Đồng (100 tập)
Tình trạng: Đã kết thúc
Mức độ sưu tầm: Hiếm và đắt, cực khó ghép bộ, dao động từ 2tr5 trở lên.
Tin vui: NXB Kim Đồng đã đăng ký xuất bản lại bộ truyện, ai thích thì hãy ủng hộ Asari cô bé tinh nghịch trong thời gian tới nhé.
5. Miko (Nhóc Miko cô bé nhí nhảnh – Ono Eriko)
Trong những bé gái mình giới thiệu ở đây, thì có lẽ Miko là nhân vật được các bạn nhỏ tuổi bây giờ biết đến nhiều hơn cả. Không dính dịch bệnh thì tác giả Ono Eriko giờ đã sang Việt Nam để gặp gỡ, giao lưu người hâm mộ rồi.
Mình đọc Miko sau khi đã đọc Asari khá lâu, và có cảm giác hai truyện hao hao giống nhau, tưởng chừng như cùng tác giả nhưng không phải. Miko cũng giống Asari, là những bé gái tiểu học không mang hình tượng hoàn hảo, cũng ham ăn, ham vui,… Đó cũng là chủ ý của các tác giả khi tạo nên những hình ảnh thân thuộc với các bạn nhỏ, thay vì một hình tượng quá hoàn hảo, quá xa lạ. Khác biệt giữa hai bạn này là Miko ngượng ngùng, và ngoan hơn Asari.
Nhóc Miko cô bé nhí nhảnh và Asari tinh nghịch khá giống nhau. Từ những mẩu chuyện đời thường vui vui xoay quanh gia đình, bạn bè cho đến những mẩu chuyện hơi hướng tâm linh, bí ẩn một chút. Khác biệt nữa là những bài học, sự giáo dục trong Miko cô bé nhí nhảnh có phần sâu sắc và đậm nét hơn. Các thông điệp nhân văn như quá khứ chiến tranh, người bạn đến từ nơi hứng chịu thảm họa kép năm 2011, hay sự cô lập, tẩy chay giữa nhóm bạn, tâm tư tuổi mới lớn…đều được tác giả Ono Eriko lồng ghép đưa vào một cách nhẹ nhàng, tinh tế. Để sau mỗi tập truyện đều có sự giải trí, đi cùng với những thông điệp nhẹ nhàng. Mỗi người đều sẽ có cách nhìn nhận, suy nghĩ riêng cho bản thân. Và có thể sau này nếu có con gái, đây cũng là đầu truyện đầu tiên mình sẽ mua cho nó đọc.
Cái điều đặc biệt nữa của Miko chính là yếu tố Romance, có nét gì đó ngại ngùng nhưng vẫn vô cùng trong sáng của lứa tuổi tiểu học. Là cái cảm giác bắt đầu chú ý, có cảm tình, là lúc thương mến một ai đó. Là những cặp đôi Miko – Tappei, hay Yuko – Kenta. Đặc biệt trong tập 25, Miko và Tappei vô tình đến tương lai gặp được bản thân mình sau nhiều năm đã trưởng thành. Có chút gì đó lãng mạn nhưng vẫn trong khuôn khổ, một bên ngố ngố, ngốc nghếch, một bên ngoài lạnh trong ấm. Cả hai vẫn chưa bộc lộ hết với nhau, vẫn tình trạng trong như đã, ngoài còn e. Khổ, đợi các cháu nói với nhau mà chú đây già lắm rồi, từ hồi còn bằng tuổi các cháu đến nay, mà các cháu vẫn đang lứa tuổi tiểu học.
Nhưng không phải vì những lẽ trên là mình chê Asari kém hơn so với Miko đâu. Mỗi bộ truyện đều có ưu điểm riêng, tự đọc mới thấy rõ ràng bộ nào cũng tuyệt vời cả. Asari đọc khi muốn giải tỏa tâm trí, đầu óc thảnh thơi không phải nghĩ ngợi gì, cười đến mức như điên dại. Còn Miko là lúc giải trí nhưng vẫn ngẫm 1 tí, cảm nhận 1 tí, trông chờ 1 tí. Đây giống như một cặp đôi song sát cho lứa tuổi thiếu nhi vậy.
Nhà xuất bản: Trẻ (33 + tập)
Tình trạng: On going
Mức độ sưu tầm: Dễ kiếm, box set full 32 tập mới nhất của NXB Trẻ giá 640k
6. Yotsuba (Yotsuba cỏ 4 lá – Kiyohiko Azuma)
Nhân vật cuối cùng trong bài này chính là em út Yotsuba trong truyện Yotsuba và cỏ 4 lá, ra đời và xuất hiện ở Việt Nam muộn hơn so với các đàn chị ở trên. Câu chuyện kể về cuộc sống thường nhật giữa cô bé Yotsuba đang sống cùng bố và những người hàng xóm xung quanh. Mình vẫn luôn thích những bộ slice of life – đời thường như này, vì nó đơn giản mà lại tinh tế. Tác giả cũng phải rất để tâm, có kiến thức sáng tác vững vàng, óc quan sát làm sao để câu chuyện trở nên gần gũi hơn, quen thuộc hơn với độc giả.
Yotsuba là một cô bé 5 tuổi, thế nên mọi thứ đều trở nên mới lạ, diệu kì trước mắt cô bé. Cũng giống như Arale “ngây thơ vô số tội”, nhưng Yotsuba đời thường, quen thuộc hơn, không có sức mạnh phi thường đến mức phá tan hoang làng xóm như ai đó. Em cũng nghịch ngợm, chạy lăng xăng nhiều lắm, hay táy máy tò mò mọi thứ chuyện. Từ việc đơn giản như ăn kem, uống sữa, đi siêu thị mua đồ hay ngắm sao, thăm trang trại,… mọi thứ ngỡ như đơn giản lắm mà trong mắt cô bé lại diệu kì mới lạ như thế. Người đọc chúng ta cũng phần nào cảm thấy điều đó, như được trở lại thành cô bé 5 tuổi, cũng vô tư, hồn nhiên đến thế. Một chút hài hước, một chút nhẹ nhàng, một chút yên bình, tựu chung lại trong đó. Và cứ thế câu chuyện mang đến một năng lượng tích cực, một tinh thần tràn đầy xua tan mọi cảm giác lo âu, mệt mỏi.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Yotsuba luôn đủ mọi sắc thái nữa. Tức giận, đáng yêu, khó chịu, òa khóc, ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lơ đãng, lo lắng… bất cả ra sao cũng sẽ khiến người đọc nở nụ cười yêu mến. Nhịp độ câu chuyện khá chậm rãi, tác giả cũng sử dụng khá thường xuyên các bức tranh không lời, những khung cảnh tự nhiên, các chi tiết vì thế tinh tế hơn. Đôi khi chỉ nhìn ngắm những khung tranh đó là đủ thấy có một sự bình yên, yêu đời đến lạ rồi.
Thật sự muốn kiếm thứ giúp tâm hồn trẻ hơn, mà giờ đọc bộ này sao cứ có cảm giác mình già hơn nữa. Bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về gia đình, liệu có một bé gái như này sẽ thế nào, cuộc sống sẽ bắt đầu đảo lộn ra sao. Khi độc thân, ta có thể tự cho phép bản thân xuề xòa một chút, lười nhác một chút. Thế nhưng khi có con nhỏ trong nhà, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn. Sống cẩn thận hơn, chăm chút hơn, để ý hơn và đúng hơn là già đi rất nhiều. Những lần đọc hiện tại, mình chú ý về ba của Yotsuba – anh Koiwai nhiều hơn, có lẽ là bắt đầu thấy 1 phần nào tương lai của mình trong đó. Từ việc lo các bữa ăn hằng ngày, hôm nay bày trò gì cho con bé chơi, giải thích từng câu hỏi vu vơ cho con bé, luôn luôn để mắt đến nó xem chạy lăng xăng đi đâu nữa, hay chỉ đơn giản nhất là lắng nghe con bé nói. Càng đọc, mình lại càng thấy thích Koiwai, thấy anh thật tinh tế trong việc nuôi dạy và giáo dục cô bé. Mọi thứ mệt mỏi đấy, phiền hà đấy còn trong lòng thì chắc chắn là vui rồi, vì mình đã có thể làm chỗ dựa vững chắc cho ai đó, có trách nhiệm, có thể bao bọc, dung dưỡng một thiên thần nhỏ tuổi như vậy. Truyện vẫn còn đó những thắc mắc, những câu hỏi xoay quanh về hai cha con Yotsuba, nhưng cá nhân mình nghĩ không cần phải tường tận, giải thích chi tiết quá làm gì. Hãy cứ cảm nhận một cách thuần nhất, đơn giản nhất để thấy những gì Yotsuba đem lại nó bình yên và ấm áp nhường nào.
Tựu trung lại thì đây là một câu chuyện nhẹ nhàng và tinh tế, đem lại cho người đọc những cảm xúc thật khỏe khoắn và tích cực. Nó vẫn luôn là bộ truyện mình đọc lại thường xuyên rồi. Đôi lúc muốn trở về tuổi thơ, vô lo vô nghĩ như Yotsuba, đôi lúc lại thấy mình cần phải trưởng thành như Koiwai, phải biết chăm lo cho những người thân yêu của mình. Một bộ truyện tranh có thể nói, cha con đều đọc chung được.
Nhà xuất bản: TVM Comics (13 tập)
Tình trạng: On going
Mức độ sưu tầm: Hơi khó tìm một chút, tầm giá 300k 1 bộ.
Lên 6 tuổi, ai mà thèm đọc mấy cái thể loại truyện con gái này chứ. Lên 13 tuổi, mấy truyện này cũng hay ấy chứ nhỉ, có là đọc hết không suy nghĩ nhiều. Tầm tuổi hiện giờ thì đó thật sự là kí ức đẹp, là những thứ đáng trân trọng nhất, là những gì muốn ấp ủ và sẻ chia. Biết đâu sau này khi có con gái, những thứ này có thể trở thành chân kinh, sách giáo khoa trong việc nuôi dạy con ấy chứ. Nhưng không biết bao giờ mình mới có con nhỉ, có cái bước một là kiếm người yêu mà hai mấy nồi bánh chưng rồi làm mãi còn không xong nữa là.