Tóm tắt lại các phần trước: Koudelka đột nhập được vào tầng mái của một tòa nhà trong khu đất thánh Nemeton. Tại đây cô cứu được tên trộm ranh Edward Plunkett và hắn trở thành bạn đồng hành của cô trong chuyến phiêu lưu sâu thẳm vào động quỷ. Họ gặp Odgen và Bessie – cặp vợ chồng già trông coi nơi này, với một vẻ bề ngoài thánh thiện nhưng bên trong thì dã tâm nham hiểm không thua kém gì quỷ. Edward đần độn bị trúng độc do cả tin và ăn quá nhiều, Koudelka khổ sở để lôi gã này ra khỏi từng cái bẫy mà hắn đã, đang và sắp có thể vấp phải…
Edward nghe lời Koudelka và tiếp tục cùng cô lên đường. Koudelka nhận thấy rằng nếu như họ “tẩy uế“ được một vài nguồn dẫn nước ở đây thì cái cảm giác chết chóc và ma mị sẽ thuyên giảm đi rất nhiều, qua đó tà ma và những con quái vật cũng sẽ không dám bén mảng đến gần những nơi có nước thánh. Tuy là Koudelka có thể làm phép thanh tẩy, song cô vẫn phải thừa nhận rằng nếu như có một cha xứ hay linh mục thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều. Như một phép màu hoặc một may mắn ngẫu nhiên, Edward và Koudelka đại chiến với một loài quỷ thực vật ở khuôn viên bên ngoài căn bếp, qua đó giải cứu được một cha xứ đang nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo. Sau một thời gian thì vị cha xứ cũng tỉnh lại, song số phận trêu ngươi, Koudelka giờ có 2 “đứa trẻ cứng đầu“ cần phải trông chừng khi vị cha xứ sớm biểu lộ sự gàn dở và ngang ngạnh không thua gì Edward và thói kiêu ngạo múa mép của hắn…
Cha xứ: Oh… Đầu tôi… Chuyện gì xảy ra thế này?
Koudelka: Ờ thì… Con quái vật ngỏm rồi đó.
Vị cha xứ nhìn chằm chằm vào Koudelka và Edward, với một vẻ hoài nghi: 2 người ở đây làm cái quái gì vậy?
Edward: Này, chúng tôi vừa mới cứu ông và đây là cách mà ông nói cảm ơn à?
Vị cha xứ tiếp tục thô lỗ: Ồ thế à? Giờ ta mới biết là quân trộm cướp cũng thích đóng vai anh hùng nghĩa hiệp cơ đấy.
“ÔNG!!!“ Edward mất bình tĩnh và định lao vào đấm cha xứ, nhưng may là Koudelka giữ được hắn.
Koudelka: Tên tôi là Koudelka và đây là Edward. Ông có thể cho chúng tôi biết làm thế nào mà ông lại bất tỉnh ở trong khuôn viên này được không?
Vị cha xứ đứng dậy và để Koudelka giúp mình. Ông cất lên giọng của một cha xứ giáo điều – kiểu người mà dành cả phần đời của mình ở những góc của các Đại Giáo Đường hay đi truyền đạo ở những vùng đất xa xôi, có thể có một chút hơi lẩm cẩm và thái quá…: “Tên ta là James, James O’Flaherty. Ta đang trên đường tìm kiếm manh mối cho nhiệm vụ của mình và nó dẫn ta đến nơi này. Ta chẳng thể nào ngờ được bây giờ nó đã thành Mái Nhà Của Quỷ.”
Edward: Làm thế nào mà ông vào được đây trong khi ăn mặc như thế này?
James: Dĩ nhiên là qua cổng chính rồi. Những người quản gia của nơi này dang rộng vòng tay chào đón ta thành kính.
Edward: Là cặp vợ chồng đó à? Thế còn thức ăn họ tiếp đãi ông thì sao? Đừng nói với tôi là ông không bị đầu độc đấy nhé?
James: Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Anh mất trí rồi sao?
Koudelka: CẶP VỢ CHỒNG ĐÓ ĐÃ CỐ TÌM CÁCH ĐẦU ĐỘC VÀ GIẾT CHÚNG TÔI!
James: Điều đó không hài hước đâu con trai ạ. Nhất là khi con đang cố tìm cách để lừa gạt một thành viên cấp cao của giáo hội Ki Tô giáo!
Koudelka: Vậy tức là ông may mắn không gặp chuyện gì?
James: Tất nhiên là không. Mãi cho đến khi ta gặp phải con quái vật đó.
Edward: Và chúng tôi là những người đã giải quyết con quái vật đó cho ông. Bọn tôi chẳng đòi hỏi đền đáp gì nhiều ngoài một chút THÁI ĐỘ BIẾT ƠN? Ông biết đấy?
James: Ta hiểu. Nhưng nhìn từ diện mạo của cả hai thì ta cá là chắc chỉ mỗi “đức tin” thôi là chưa đủ để giải quyết được con quái vật đó đúng không? – Ông ta đã ngầm đoán được ra khả năng của Koudelka.
Koudelka: Đó không phải là vấn đề mà một mình đức tin có thể giải quyết.
James: Chắc là vậy. (Thở dài ngao ngán)
James đứng dậy và nhìn thẳng vào những dòng chữ đã mờ nhạt trên những bức tường. Hãy nhìn chỗ chân đá này, nó đã bị vỡ vụn nhưng mạch nước thánh vẫn cứ tuôn ra… Ah. Ta đã hơi sao lãng. James chuẩn bị một ít nước và miệng lẩm nhẩm những lời cầu nguyện… “Lạy Đức chúa cha trên trời, xin hãy ban cho con sức mạnh để thanh tẩy những thứ tà ma này!”.
Edward: Tôi có thể thấy là chúng ta đang phí thời gian ở đây – Cố tình trêu ngươi James.
Koudelka: Uhm Đúng vậy!
Edward: Chúng ta đi thôi nào Koudelka, kệ cái lão gàn dở này!
James: Đợi chút đã. Mặc dù ta được bảo vệ bởi phép màu của Chúa nhưng ta cho là một chút giải pháp đề phòng cũng không chết ai (Ám chỉ Koudelka và Edward). Ta sẽ đi với 2 người!
Cả 3 tiếp tục cuộc hành trình sâu thẳm vào nơi này, trên những hành lang âm u dài nối liền tòa này sang tòa khác. Edward dường như bắt đầu hơi bủn rủn với chuyến phiêu lưu này, hắn dừng lại ở một cửa sổ để quan sát xung quanh. Đến tận bây giờ hắn vẫn không dám nghĩ rằng hắn đã tìm đủ cách để vào được nơi này, và khi đã vào được thì giờ hắn lại ước mình thoát ra…
James: Thật là một nơi đen tối và u mê. Cho dù là một nơi đất thánh nhưng ta chẳng thể nào cảm nhận được một chút ánh sáng nào từ Chúa… Ta không thể tin mình đã đặt chân vào một nơi nào như thế này.
Edward: (trích thơ) Nơi tất cả đi và phải đi… Hư vô như đời ta đi… Chúng sinh ra để sống và sống khổ đau…
James: Lord Byron ư? Xin thứ lỗi nhưng ta không hâm mộ hắn cho lắm. Ở nơi của ta, thơ của Byron là một thứ kém tinh tế…
Edward: Ông nghĩ ông là ai mà phán xét sự tinh tế của thơ ca?
James: Thơ nên đi sâu vào sâu thẳm tâm hồn của một tín hữu, và cả những người khác. Nó phải khơi gợi nguồn cảm hứng cho tâm hồn. Giống như Alexander Pope, George Herbert …
Koudelka: Nếu chúng có sức mạnh để chiến đấu với những thứ tà ma xấu xa này, tôi sẽ chọn bất cứ ông tác giả nào, ngay cả cái tên con trai của người thợ mộc đó…
James: BÁNG BỔ – Tức giận và thét lớn vào mặt Koudelka.
Koudelka: (Cố tình cười khiêu khích)
James: KẺ DỊ GIÁO – SAO CÔ DÁM MỞ MỒM NÓI RA NHỮNG LỜI ĐÓ?
Koudelka: Tìm kiếm sự giúp đỡ từ một kẻ mà ông còn chưa từng gặp trước đây thật là một thứ nực cười. Đặc biệt là khi mọi người đang chết vì đói mỗi ngày ở London.
James: Những kẻ hèn mọn và những tên ăn xin vô đạo đức bẩn thỉu XỨNG ĐÁNG PHẢI CHẾT! THIÊN ĐƯỜNG SẼ LUÔN…. (Koudelka hơi mất bình tĩnh và chuẩn bị động tay với sự cao ngạo của James)…
Tiếng súng vang lên và đạn găm vào tường đá… Cả 3 cúi thấp người xuống và bắt đầu bàn bạc.
Edward: Âm thanh đó trông không giống quỷ dữ với tôi cho lắm…
Koudelka: Tiếng súng phát ra từ phía tòa nhà bên kia.
Edward: Chất độc không giết chết chúng ta, vì thế mà họ đang sử dụng giải pháp nhanh hơn và dễ dàng hơn.
James tiến lại gần cửa sổ. Ông vẫn không muốn tin là 2 vợ chồng già đó lại như vậy… “Đừng có lố bịch như vậy chứ cả hai người!”
Edward: Ồ thế à, ông có muốn đi tranh cãi sự lố bịch với mấy viên đạn không? Cứ tự nhiên! – Cũng định đứng dậy nhưng với ý tốt là kéo James xuống. Nhưng Koudelka cũng nhanh chóng kéo anh trước.
Koudelka: Đồ Ngu! (Đại ý Koudelka muốn Edward mặc xác James, cô khá tức giận vì những lời nói trước đó của ông).
Tiếng súng cuối cùng cũng dứt, kẻ bắn có vẻ đã rời khỏi vị trí ban đầu nên cả 3 tạm thời an toàn được một lúc. Họ tiếp tục phiêu lưu dù tự nghi ngờ rằng bất chấp kiểu tính cách quá riêng biệt thì cả 3 sẽ không quay lưng chống lại lẫn nhau. Phiêu lưu sâu hơn xuống những tầng bên dưới của nơi này, hình ảnh một nhà tù – địa ngục trần gian dần dần lộ lên. Chất ngổn ngang những góc xó nhà là những vệt máu, những xác chết chỉ còn lại da thịt hay những bộ xương xẩu. Trong một căn phòng, họ có thể cảm thấy mùi u uất và oan nghiệt càng ngày càng nặng lên dần hơn…
James: Chúa ơi, tòa nhà này chứa đầy những xác chết và bộ xương.
Koudelka: Những hồn ma oan ức… Tôi có thể cảm thấy họ… Đầu tôi… Đầu tôi đau như búa bổ….
Koudelka ngồi lên giường, từ từ cảm nhận tất cả.
Eđward: Tôi có linh cảm chẳng lành về điều này.
James: Thật kinh khủng. Lạy Chúa, xin hãy cứu những linh hồn lạc lối này.
Koudelka: Những linh hồn này… Mọi chuyện… Chúng đã diễn ra từ rất lâu rồi…
Koudelka: Nguồn âm khí thật nặng nề và mạnh mẽ… Tôi tin là nếu như tôi có thể gọi hồn của một vài nạn nhân, có lẽ chúng ta có thể biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Edward: GỌI HỒN???? (Hơi chút run rẩy)
James: Ta cảm thấy hổ thẹn với 2 người. 2 Người lẽ ra nên cầu nguyện cho họ.
Koudelka: Các linh hồn đang vây quần lại trong căn phòng này. Tôi có thể cho phép họ nhập vào tôi để họ có thể nói chuyện. Lý do tôi đến đây là vì tôi nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ đặc biệt gọi đích danh tôi…
James: Ta không thể chịu đựng chuyện này. 2 người đã không có niềm tin vào Chúa mà giờ còn muốn đánh động các linh hồn?
Koudelka: Câm Mồm đi! Ông sẽ thôi cắt ngang tôi? (hét vào mặt James).
Koudelka: Ahh… Xiềng xích và bóng tối… Ah… Cái chết… Ah… Oh….
Koudelka (lúc này đang bị nhập bởi một người phụ nữ): Có rất … Rất nhiều người… Ah….
Edward: Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Koudelka bị nhập: (nữ) Họ đã ở trong tù ngục này và bị tra tấn, và… Hàng ngàn người… Họ rất đông…
Koudelka chỉ trỏ…
Koudelka bị nhập: (giọng nam) Giết 2 kẻ đó đi (ám chỉ 2 vợ chồng già). Chúng cắt ngón tay tôi, nghiền nát chân tôi, đập vỡ đầu tôi, mổ xẻ ruột tôi… Họ lột sạch hành trang của tôi, họ bắt giam tôi rồi chặt xác tôi…
Koudelka bẻ cong người đầy đau đớn – triệu chứng thông thường của một người bị ma nhập…
Koudelka bị nhập: (giọng nữ) Ah mắt tôi. Tai tôi. Ah tất cả bị thiêu rụi… Ah… Cứu tôi…
Koudelka trở lại bình thường… Ngồi mệt mỏi xuống giường. Giờ trong đầu cô vẫn còn đọng lại những trải nghiệm điên loạn của tội ác và nỗi đau của những oan hồn.
Koudelka: Thật là kinh khủng. Nơi này từng là một nhà tù, trong hàng trăm năm, được giữ bí mật. Bất cứ ai chống lại chính quyền, hoặc có hành vi sai trái theo nghĩa nào đó đã bị nhốt tại đây, bị tra tấn và bị giết hại.
Edward định đưa tay ra để chạm lại vào Koudelka thì bất thình lình… Một lực cực mạnh mà mọi người đều cảm thấy… Tất cả mọi thứ lại trở lại hỗn loạn…
Koudelka bị nhập (giọng nam): Đừng chạm vào tôi… Biến đi… Cút xuống địa ngục đi… Argh…..
Koudelka trở lại trạng thái bẻ cong người và lại lăn lóc trên sàn nhà ít nhất thêm một lúc nữa… Cho đến khi hoàn toàn trở lại bình thường…
Phải mất một lúc cả 3 mới lại tiếp tục lên đường, Edward tỏ ra cực kì nửa tình nửa mơ khi hắn cho rằng mình đã nhìn thấy một bóng trắng nào đó thường lảng vảng theo dõi 3 người. Edward bắt được cái hình bóng sau vài lần thử: Này. Này, đợi một chút.
Hắn chạy đuổi theo nó vào một góc, mồm càng ngày càng to. Hắn chỉ muốn tóm được cái bóng trắng…
Koudelka: Edward!
Koudelka kịp vồ lấy được Edward trước khi hắn kịp nhận ra là hắn đang lao thẳng đầu xuống vực thẳm đen xì..
Cái bóng trắng hiện lên trở lại… Nó là hồn ma của một đứa trẻ, một bé gái với cách ăn mặc khá sang trọng, giống như thể con nhà quý tộc. Gương mặt nó cũng thanh toát khác biệt hẳn hoàn toàn so với những thứ ma quỷ mà cả 3 người đều đã từng đối mặt…
Con ma: Các người nên chấp nhận cái chết đi… Tôi muốn các người cứ nằm gục xuống mà chết thôi… (cười man rợ rồi biến mất vào bức tường).
Edward: ĐÓ LÀ MỘT CON MA ĐẤY À ??? (Vẫn còn sợ)
Cả 3 tạm thời trốn vào một góc nhỏ của gian phòng cầu nguyện tránh xa các hành lang lúc này. Họ không hề biết được rằng những linh hồn tồn tại trong từng góc của nhà ngục này. Chẳng có gì là an toàn cả khi cả 3 chạm trán những cái bóng, bản sao của chính họ với một sự tương đồng nhất quán trong ma thuật và cách chiến đấu, khiến trận chiến trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi cả hai bên đều đoán định được từng nước đi của nhau. Nhưng ngay cả nơi đen tối nhất vẫn còn một chút phép màu nào đó… Họ vẫn còn sống…
Edward: Những cái xác chất thành thây thành đống ở nơi này… Chúng ta có thể tổ chức đại tiệc nếu như tất cả họ vẫn còn sống đấy!
James: Những cái xác đã nằm lay lắt ở đây hàng trăm năm qua… Đó là những giai thoại hấp dẫn đấy nhỉ?
Koudelka: Tôi thấy có vài cái xác vẫn còn mới. Có người bị bắn, có người bị rìu bổ thẳng vào sọ, có người thì lại không có bất kì dấu hiệu hay chấn thương nào nên tôi chắc chắn là họ đã bị đầu độc đến chết.
Edward: Có lẽ những cái xác mới cũng từng là những thợ săn kho báu như chúng ta?… Grahh Cặp vợ chồng già đó…
James: Anh định nói với ta là họ đã giết hại những người đó sao? NHẢM NHÍ!
Koudelka: (Tức Giận) NGẦN ĐÓ CÁI CHẾT LÀ CHUYỆN NHẢM NHÍ VỚI ÔNG À?
James: Chúng là những kẻ gian trá và phường trộm cắp. Đây vẫn là một nơi đất thánh. Nó vẫn là mái nhà của Chúa… Cho dù nó là tù ngục hay không. Ta không quan tâm vì sao mà những kẻ gian trá và hèn mọn đó phải chết.
Edward: Sao ông vẫn có thể mở mồm nói ra những lời đó? Đó không phải là kiểu ăn nói của một linh mục.
James: Ta không hẳn là một linh mục… Thực ra ta là một Đức Giám Mục.
Edward: TÔI CÓC QUAN TÂM ÔNG LÀ CÁI THÁ GÌ! Nghe cho rõ đây này! Tôi không hề nói tất cả những người chết đó đều là thánh nhân hay gì cả. Hiểu chưa? Nhưng thế cũng không có nghĩa là họ xứng đáng phải chịu những cái chết tàn khốc đó…
James: Anh đã thấy cặp vợ chồng đó rồi. Họ hiền từ và nhã nhặn… Anh thấy trông họ giống những kẻ giết người không?
Edward: À ra là Hiền Từ cơ đấy. Thế thử suy nghĩ về nó đi… (HÉT LỚN). Thế nếu họ đúng như những gì ông nói THÌ TẠI SAO LẠI ĐỂ NƠI NÀY TRONG TÌNH TRẠNG NHƯ THẾ NÀY?
James: Ta không biết.
Edward: Ông đúng là đồ NGU! Ít nhất ông cũng nên suy nghĩ là họ nên chôn cất những cái xác chứ?
James: Có thể…
Koudelka nhìn chằm chằm vào cả hai: Này hai người, tôi có cảm giác là chúng ta không đơn độc với những cái xác và hồn ma này đâu… Nên nếu muốn sống, tôi nghĩ cả hai nên chịu khó ngậm miệng lại chút đi… Chúng ta nên đi tiếp thôi…
Đến một gian nhất định… Koudelka cảnh giác và xem xét xung quanh.
James: Thế hai người tìm thấy thứ gì không?
Koudelka: Không. Chẳng gì cả… Nhưng tôi có cảm giác lạ rằng…
Bất thình lình mặt đất rung chuyển, những chấn động mạnh mẽ bao trùm cả 3 người…. WOAAAA – Tiếng thét của Koudelka vang vọng cả không gian. Dường như Edward kịp nhanh mắt liếc được một hình bóng kì lạ. Tất cả mọi thứ còn lại đối với cả 3 chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi sàn nhà sập hẳn xuống và kéo theo họ…
TO BE CONTINUE.