Cục diện của cuộc chiến giờ đây đang tạm nghiêng về phía Rhaenyra và phe Black, nhưng việc Aegon II trốn thoát và phe Green vẫn còn một đội quân khá mạnh ở miền Nam, mối đe dọa đến từ Aemond và rồng Vhagar đã khiến Rhaenyra chưa thể an tâm. Nhưng quyền tự quyết vẫn nằm trong tay cô, Rhaenyra có cả sự ủng hộ của nhà Stark và nhà Arryn nên tương quan lực lượng chênh nhau rõ rệt. Nhưng ở đời, mấy ai biết được chữ “ngờ”, một sự kiện bất ngờ sẽ xảy ra và nó có tính quan trọng bản lề trong việc đảo chiều cuộc chiến. Tôi là Hải Stark, và chúng ta hãy đến với chương tiếp theo trong Vũ Điệu Của Bầy Rồng.
14. Bước tiến tiếp theo của phe Black
Không lâu sau khi Rhaenyra chiếm được Vương Đô, Citadel ở Oldtown gửi hàng trăm con quạ trắng đi khắp vương quốc để báo hiệu: mùa đông đã tới. Nhưng với Rhaenyra, mùa hè vẫn ở lại với cô vì chiến thắng tại Vương Đô, dù người dân đã bắt đầu bất bình, nhưng cô vẫn nắm được cả thành phố. Tuyết bắt đầu rơi ở Dãy Núi Mặt Trăng tại The Vale, nhưng phu nhân Jeyne Arryn vẫn giữ đúng lời hứa với nữ hoàng khi hạm đội nhà Arryn đã được gia nhập vào hạm đội của phe Black. Hai người con trai của lãnh chúa Manderly: Medrick và Torrhen cũng đem theo một hạm đội từ Cảng White tới. Và sức mạnh của phe Black ngày càng vượt trội so với phe Green.
Nhưng một khi người cầm đầu còn sống thì cuộc chiến vẫn chưa thể kết thúc. Kẻ Lập Vương Ser Criston Cole đã chết, nhưng vua Aegon II vẫn còn sống và đang lẩn trốn. Lãnh chúa Borros Baratheon vẫn đang án binh bất động ở Storm’s End, nhưng ông theo phe Aegon II. Nhà Lannister tuy đang hỗn loạn, nhưng sự giàu có của họ có thể giúp ích rất nhiều cho Aegon II. Nỗi kinh hoàng nhất đến từ Aemond và rồng Vhagar tại Riverlands, anh luôn tấn công họ từ trên trời với hàng loạt ngọn lửa, sau đó mất tích, và ngày tiếp theo tấn công vào nơi cách đó 50 dặm. Lửa của Vhagar đã biến Old Willow và White Willow thành tro bụi, và Hogg Hall trở thành những viên đá đen. Ở Merrydown Dell, 30 người và 300 con cừu bị giết chết bởi lửa rồng. Sau đó anh lại quay về Harrenhal và thiêu rụi các tòa nhà gỗ của nó, 6 hiệp sỹ và 40 lính chết khi cố đối đầu với Vhagar. Tin tức từ những đợt tấn công từ trên trời làm cho các lãnh chúa sợ hãi, không biết mình có phải là người tiếp theo hay không? Các lãnh chúa Mooton ở Maidenpool, phu nhân Darklyn ở Duskendale và lãnh chúa Blackwood ở Raventree đều gửi thư cầu xin nữ hoàng cho rồng đến bảo vệ họ. Tuy vậy, mối lo thực sự của Rhaenyra không phải Aemond, mà lại là người em trai Daeron của anh. Con rồng Tessarion tuy bé hơn những con rồng của cô, nhưng đội quân của lãnh chúa Ormund khá mạnh. Họ đã băng qua sông Mander, ngày một tiến gần Vương Đô, đập tan bất cứ kẻ nào trung thành với nữ hoàng và bổ sung thêm sức mạnh từ các lãnh chúa quy phục. Daeron cùng Tessarion trở thành chủ lực của đội quân ấy, trinh sát, phục kích, đe dọa,… con rồng trở thành nỗi kinh hoàng với lính của Rhaenyra.
Nhận thấy tình hình như vậy, Cánh Tay Phải Của Nữ Hoàng – Sea Snake khuyên cô nên nói chuyện với các lãnh chúa phe đối nghịch. Ông khuyên cô nên tha tội cho các lãnh chúa Baratheon, Hightower và Lannister nếu họ chịu buông vũ khí đầu hàng, sau đó bắt họ thề trung thành và giao con tin cho Ngai Sắt. Ông cho rằng cô nên cho thái hậu Alicent và hoàng hậu Helaena tham gia Thất Diện Giáo để tỏ lòng nhân từ. Còn con gái của Aegon II – Jaehaera có thể được chính ông chăm sóc đến khi cô bé đủ tuổi để cưới hoàng tử Aegon, như vậy có thể gắn kết nhà Targaryen lại một cách tốt đẹp.
“Thế còn những đứa em trai cùng cha khác mẹ của ta?”, cô hỏi, “ta có nên tha tội cho kẻ tiếm quyền Aegon và đứa em Aemond của nó không? Một đứa công khai cướp đi Ngai Sắt của ta, đứa còn lại cướp mất một con trai của ta?”
“Hãy gửi họ đến Tường Thành”, Sea Snake đáp, “cho họ tham gia Đội Tuần Đêm, và họ sẽ phục vụ ở Tường Thành đến hết đời”
“Lời thề mới cho những kẻ đã phá bỏ lời thề”, nữ hoàng trả lời, “chúng chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng đã cướp Ngai Sắt của ta, và chúng phải chết!”
Những lời của Daemon trước đó đã làm cô nghĩ lại về chuyện tha thứ. “Tha thứ cho những kẻ nổi loạn và phản bội chỉ tiếp tục gieo hạt giống cho các cuộc nổi loạn khác”, Daemon nói, “cuộc chiến này sẽ kết thúc khi đầu của những kẻ phản bội đã bị cắm trên Cổng Vua”. Rồi họ sẽ tìm ra Aegon II, nhưng bây giờ kẻ địch là Aemond và Daeron. Nhà Baratheon và Lannister sẽ bị hủy diệt, đất đai và lâu đài của họ sẽ được trao lại cho ai trung thành. Nhưng điều đó khiến Sea Snake hoảng sợ: “Một nửa các lãnh chúa ở Westeros sẽ nổi dậy nếu chúng ta hủy diệt hai đại gia tộc ấy!”
Cuối cùng, Rhaenyra cũng quyết định sẽ làm gì, cô gửi các sứ giả tới Storm’s End và Casterly Rock để nêu các điều khoản và công bố sự nhân từ của nữ hoàng… sau khi giết được những em trai cùng cha khác mẹ của mình. Cô đã nói: “Một khi chúng chết, số còn lại sẽ quỳ xuống. Giết tất cả con rồng của chúng, ta có thể đem đầu của chúng treo lên đại sảnh, để cho mọi người thấy cái giá của sự phản bội”
Liền sau đó, cô cho ba con rồng tham gia cuộc chiến. Syrax, Tyraxes và Seasmoke sẽ ở lại Vương Đô. Mặc dù Joffrey mới 13 tuổi và rất muốn chứng tỏ bản thân, nhưng khi được báo anh và Tyraxes sẽ ở lại bảo vệ Red Keep cùng mẹ nếu có ai tấn công, anh đã thề sẽ làm tới cùng. Đích thân Daemon cùng Caraxes sẽ bay tới Trident để giải quyết Vhagar và Aemond, và đi với ông là cô gái Netty và con Sheepstealer. Ulf và Hugh sẽ cưỡi Silverwing và Vermithor bay tới Tumbleton cách Vương Đô 50 dặm, đây là chốt chặn cuối cùng chắn giữa Vương Đô và đội quân của lãnh chúa Ormund. Cả hai sẽ phòng thủ thị trấn, lâu đài và sẽ giải quyết Daeron và rồng Tessarion.
15. Trận chiến Tumbleton lần thứ nhất
Daemon và Netty đã săn tìm Aemond và Vhagar rất lâu nhưng không có kết quả. Sau đó họ tạm nghỉ ở Maidenpool, dưới lời mời của lãnh chúa Manfryd Mooton. Trong khi đó, Aemond vẫn tiếp tục tàn phá Sweetwillow ở trên sông Green Fork rồi Sallydance ở trên sông Red Fork, cũng như Bowshot Bridge, Old Ferry, Crone’s Mill và Bechester, sau đó anh biến mất khi các thợ săn đến. Mỗi khi bình minh lên, Caraxes và Sheepstealer đều bay từ Maidenpool, bay khắp nơi ở Riverlands để tìm kiếm Vhagar, nhưng vẫn công cốc. Lãnh chúa Mooton cho rằng hai người nên tách ra thì họ sẽ kiếm được nó dễ hơn, nhưng Daemon từ chối, Vhagar là một trong ba con rồng còn sống từ thời Aegon Nhà Chinh Phạt, dù phát triển chậm hơn những con rồng từ thời Valyrian Freehold, nhưng giờ đây nó cũng đã lớn gần bằng Balerion Cơn Ác Mộng Đen. Lửa của nó nóng đến nỗi có thể làm tan chảy cả gạch, và cả Caraxes và Sheepstealer đều không có cửa đối đầu một mình với nó. Chỉ khi nào ở chung thì họ mới có cơ hội đối đầu với nó. Và từ đó, Daemon và Netty lúc nào cũng bên nhau, ngày và đêm, trên bầu trời cũng như trong lâu đài.
Trong khi cuộc tìm kiếm của Daemon đang dậm chân tại chỗ, thì ở Tumbleton, một trận đại chiến khác đã nổ ra. Tumbleton là một khu chợ giàu có nằm trên dòng sông Mander. Lâu đài nhỏ nhưng kiên cố của nó có thể nhìn khắp thị trấn, chỉ có vài chục lính đồn trú, nhưng thêm hàng ngàn lính đã đến từ Bitterbridge, Longtable và xa hơn từ phía Nam. Lính của các lãnh chúa Riverlands cũng kéo về làm tăng quân số thêm nhiều lần, tổng số quân của nữ hoàng đóng ở Tumbleton lên tới chín ngàn người. Họ áp đảo quân của lãnh chúa Hightower, lại thêm sự có mặt của hai con rồng Silverwing và Vermithor và chủ của chúng. Họ được chào đón nhiệt liệt, nhưng tất cả mọi người lại không biết nỗi kinh hoàng đang chờ đợi họ sau bộ mặt vui cười của hai người đó.
Lý do thật sự cho việc phản bội của hai người đó và chuyện gì thật sự đã xảy ra, không ai biết, nhưng chắc chắn một điều là ai đó đã làm ngập thị trấn Tumbleton. Sự thật là có một số binh lính của lãnh chúa Ormund đã thâm nhập vào binh lính ở Tumbleton để phá hoại. Và sau đó, cả Ser Ulf và Ser Hugh đã chờ đúng thời điểm để theo phe khác. Vì cả hai đều không biết chữ, nên sẽ chẳng một ai biết điều gì đã biến họ thành hai kẻ phản bội, nhưng diễn biến của trận Tumbleton thì ai ai cũng rõ. Sáu ngàn lính đã sắp xếp theo hàng lối để đối đầu với đội quân nhà Hightower, và họ đã chiến đấu rất dũng cảm, nhưng khi hàng loạt mũi tên bắn ra từ các cung thủ của lãnh chúa Ormund đã làm mỏng đi hàng ngũ của họ, sau đó là đợt tấn công của các kỵ binh, những người sống sót phải rút lui về các bức tường của thị trấn. Khi đa số những người còn sống đã an toàn vào trong các cánh cổng, Roddy Dustin dẫn đầu đội quân Sói Mùa Đông đánh thẳng vào cánh trái quân Hightower, những người lính phương Bắc đã dũng cảm đánh thẳng vào đội quân gấp mười lần số quân của họ, nơi lãnh chúa Ormund đang ngồi trên con ngựa chiến của ông dưới lá cờ rồng ba đầu vàng của vua Aegon II. Người ta kể lại rằng khắp từ đầu đến chân của lãnh chúa Roderick Dustin toàn là máu, máu của ông và của lính Hightower. Ser Bryndon Hightower, em họ của lãnh chúa Ormund đã phải chạy đến nơi lính phương Bắc và lính Hightower đang hỗn chiến để ngăn cản lãnh chúa Roderick. Ser Bryndon đánh tay đôi với lãnh chúa Roderick để ngăn cản đợt tấn công điên cuồng của Sói Mùa Đông, anh chặt đứt cánh tay cầm khiên của lãnh chúa Roderick với một nhát kiếm. Nhưng vị lãnh chúa Dustin vẫn gào thét và chiến đấu điên cuồng, ông giết chết cả Ser Bryndon và chính lãnh chúa Ormund trước khi ngã xuống.
Những lá cờ cuối cùng của lính Hightower bị những binh lính cuối cùng của Sói Mùa Đông chặt gãy, và những người trong thành đều ăn mừng vì cục diện trận chiến đã thay đổi. Ngay cả sự xuất hiện của Tessarion cũng không làm họ mất ý chí, vì họ đang có hai con rồng bảo vệ… nhưng khi Vermithor và Silverwing bay lên trời, cả hai con rồng phun lửa thẳng xuống Tumbleton, những tiếng ăn mừng bắt đầu trở thành tiếng la hét. Khắp Tumbleton đều bắt đầu cháy mọi nơi: nhà cửa, điện thờ, người dân, tất cả mọi thứ. Những người bị cháy chạy khắp nơi như những ngọn đuốc sống, và tiếng thét vang khắp thị trấn. Hai kẻ phản bội quét sạch cả thị trấn bằng hàng loạt ngọn lửa. Cuộc thảm sát được coi là man rợ nhất trong lịch sử Westeros. Tumbleton, một thị trấn giàu có trở thành tro bụi, không bao giờ được xây dựng lại. Hàng ngàn người bị thiêu rụi, và cũng như hàng ngàn người chết đuối khi cố bơi qua con sông. Còn những người quỳ xuống đầu hàng cũng không được tha mạng. Binh lính của lãnh chúa Foolty dù đã quỳ xuống đầu hàng nhưng vẫn bị chém đầu. Những phụ nữ còn sống trong thị trấn thì bị hãm hiếp liên tục, ngay cả những bé gái tám và mười tuổi. Người già và các cậu bé đều bị giết, trong khi đó các con rồng thì ăn no nê xác của các nạn nhân xấu số.
16. Lục đục trong nội bộ phe Black
Vào tầm khoảng thời gian này, một tàu thương nhân tên là Nessaria cập cảng Dragonstone để sửa chữa và lấy đồ dự trữ, thủy thủ trên tàu nói rằng con tàu đã gặp một cơn bão khi đi từ Pentos đến Old Volantis. Khi con tàu đi qua phía Tây Dragonstone, họ đã thấy hai con rồng đang đánh nhau, tiếng gầm của chúng vang xa khắp nơi. Câu chuyện của họ dần dần được truyền đi khắp nơi, cho tới khi nó đến tai những người dân ở Dragonstone. Vào buổi sáng hôm sau, các ngư dân địa phương lấy tàu đi vòng quanh đảo, và họ phát hiện xác một con rồng đã bị thiêu cháy, từ màu sắc và cặp cánh, họ chắc chắn đó là Grey Ghost, cái xác đã bị xé ra làm hai, thậm chí nó còn bị ăn mất một phần.
Sau khi nghe tin, Ser Robert Quince – hiệp sỹ quản thành của Rhaenyra – đã cho rằng chính Cannibal là thủ phạm. Đa số đều đồng ý, vì Cannibal cũng nổi tiếng là hay ăn thịt những con rồng nhỏ, mặc dù hiếm khi nào nó man rợ đến cỡ đó. Một số người dân sợ con rồng sẽ tấn công họ tiếp theo, nên đề nghị Quince cho các hiệp sĩ đến hang để kết liễu nó nhưng ông từ chối. “Nếu chúng ta không gây rắc rối gì với nó, thì Cannibal cũng sẽ không làm gì đâu”, ông nói. Để chắc chắn không có chuyện đó xảy ra, ông cấm các ngư dân vào vùng biển đó, nơi xác con rồng đang nằm.
Còn ở Vịnh Xoáy Nước Đen, tin tức về cuộc thảm sát tại Tumbleton đã truyền tới, thái hậu Alicent đã cười phá lên khi nghe tin, bà nói: “Những thứ mà chúng đã gieo, bây giờ đã tới lúc gặt”. Nữ hoàng Rhaenyra đang ngồi trên Ngai Sắt khi nghe tin, mặt cô tái xanh và ngất xỉu đi, sau đó cô ra lệnh đóng cổng thành, không ai được phép ra vào Vương Đô. “Những kẻ phản bội sẽ không cướp được thành phố của ta!”, cô nói. Đội quân của lãnh chúa Ormund có thể ngay ngày mai đã đứng dưới chân thành, nhưng những kẻ phản bội có thể sẽ còn đến sớm hơn.
Trái với mẹ mình, hoàng tử Joffrey thì lại rất hào hứng khi nghe tin, cậu nói: “Cứ để chúng đến, con và Tyraxes sẽ đấu với chúng!”. Nhưng nó lại càng khiến nữ hoàng sợ hãi. “Con sẽ không đi đâu hết”, cô nói, “con còn quá trẻ để ra chiến trường!”. Ở Vương Đô vẫn còn lại sáu con rồng, nhưng chỉ một con là còn ở trong Red Keep – Syrax, con rồng của nữ hoàng. Cô nhốt con rồng trong chuồng ngựa và rất ít khi sử dụng nó. Syrax được cột chặt bằng dây xích. Mặc dù cũng đủ dài để nó có thể đi từ chuồng ngựa ra sân trước, nhưng không thể bay được. Nhiều năm gần đây, Syrax toàn là được người vào cho ăn, và nó đã không còn đi săn từ lâu. Những con khác thì bị nhốt ở Hố Rồng, chúng là Tyraxes của hoàng tử Joffrey, Seasmoke của Ser Addam Velaryon, hai con rồng trẻ Morghul và Shrykos của cặp anh em sinh đôi Jaehaera và Jaehaerys, và Dreamfyre của hoàng hậu Helaena. Theo truyền thống thì phải có ít nhất một kỵ sỹ rồng ở Hố Rồng và người đó cũng phải bay vòng quanh bảo vệ thành phố. Nữ hoàng Rhaenyra thì đang giữ các con trai ở cạnh mình, nên trách nhiệm đó thuộc về Ser Addam Velaryon.
Tuy nhiên, một số thành viên phe Black đã đặt câu hỏi về lòng trung thành của anh. Hai tên kỵ sỹ Ser Ulf và Ser Hugh đã phản bội… nhưng liệu chỉ có chúng? Ser Addam và cô gái Netty cũng từng là con hoang, liệu có thể tin tưởng họ hay không? Lãnh chúa Bartimos Celtigar thì cho rằng không, ông nói: “Bản chất từ lúc sinh ra của con hoang là chỉ có phản bội, nó đã ăn sâu vào máu chúng rồi. Con hoang không bao giờ trung thành như con ruột”. Ông đề nghị với nữ hoàng nên cho bắt hai người lại ngay, trước khi chúng cũng về phe kẻ thù. Rất nhiều người đồng tình, có cả Ser Luthor Largent, chỉ huy Đội Gác Thành và Ser Lorent Marbrand, Tướng Chỉ Huy Vệ Vương của Nữ hoàng. Ngay cả hai hiệp sỹ Cảng White là Ser Medrick Manderly và Ser Torrhen Manderly cũng đồng ý, Ser Torrhen nói: “Tốt nhất là không nên cho bọn họ có cơ hội, nếu kẻ thù có thêm hai con rồng, chúng ta chắc chắn sẽ thua”. Chỉ duy nhất Sea Snake – lãnh chúa Corlys phản đối, ông cho rằng Ser Addam và em trai Alyn đều mang dòng máu Velaryon, những người thừa kế xứng đáng của Driftmark. Còn về cô gái, mặc dù cô xấu tính, nhưng cũng đã chiến đấu dũng cảm ở Gullet. “Và cũng như hai kẻ phản bội kia”, lãnh chúa Celtigar nói đế vào.
Những lời nói của Cánh Tay Phải không còn tác dụng với nữ hoàng, khi quanh cô toàn là nỗi sợ và sự nghi ngờ. Cô đã bị phản bội quá nhiều, điều đó làm cho cho cô không còn tin tưởng chính người của mình. Cô lập tức ra lệnh cho Ser Luthor đem theo 20 lính của Đội Gác Thành đến Hố Rồng bắt Ser Addam, và như thế sẽ giảm được một kẻ phản bội. Khi Ser Luthor Largent và lính của anh tiến đến đồi Rhaenys với lệnh của nữ hoàng thì họ thấy cánh cửa Hố Rồng mở toang, Seasmoke phóng ra ngoài cùng với Ser Addam đang trên lưng nó. Trước đó, Ser Addam đã được người khác báo trước. Ser Luthor giận dữ trở về Red Keep, xông thẳng vào Tháp Cánh Tay Phải và cho người bắt giữ lãnh chúa Corlys, kết tội ông đã phản bội nữ hoàng. Và ông già cũng không chối cãi điều đó. Mặc dù ông bị trói rồi bị đánh, nhưng vẫn im lặng, sau đó Sea Snake bị đưa xuống ngục, đợi xét xử và tử hình.
17. Hỗn loạn
Những câu chuyện về vụ thảm sát ở Tumbleton bắt đầu được lan truyền khắp Vương Đô… kéo theo đó là sự sợ hãi. Nhiều người nói rằng Vương Đô sẽ là nơi kế tiếp. Những con rồng sẽ đấu với nhau, và lần này cả thành phố sẽ bị thiêu rụi. Nghe tin quân địch đang đến, hàng trăm người cố trốn khỏi thành phố, nhưng họ bị Đội Gác Thành chặn lại. Bị mắc kẹt trong thành phố, một số bắt đầu đào hố thật sâu để có thể tránh được lửa rồng, trong khi đó những người khác bắt đầu cầu nguyện, uống rượu và giải tỏa cơn sợ hãi ở các nhà chứa. Đêm xuống, các quán rượu, nhà chứa và nhiều điện thờ đều đông nghẹt người dân.
Một sự hỗn loạn khác cũng xảy ra ở gần Tumbleton, cách đó 60 dặm phía Tây Nam. Trong khi Vương Đô chìm trong nỗi sợ thì kẻ thù của họ cũng vậy, vì những người trung thành nhất của vua Aegon đều đã chết, nên giờ không ai lãnh đạo đội quân. Lãnh chúa Ormund Hightower và em trai Ser Bryndon đã tử trận dưới tay lãnh chúa Dustin. Các con trai của ông thì vẫn còn ở Hightower cách đó hàng ngàn dặm và cũng chỉ là những cậu bé. Dù hoàng tử Daeron đã được phong hiệp sỹ, nhưng anh còn trẻ, là em út của vua Aegon II và người anh trai Aemond, Daeron phải lớn lên dưới cái bóng của những người anh trai, và thường làm theo lệnh người khác hơn là chỉ huy. Một người họ hàng khác của lãnh chúa Ormund là Ser Hobert, cho đến nay vẫn chưa được giao phó làm việc gì ngoài việc vận chuyển hàng hóa. Hobert Hightower đã sống 60 năm mà chưa chứng tỏ được gì, bây giờ ông lại là người chỉ huy đội quân bởi quyền thừa kế của họ hàng. Chứng kiến cuộc thảm sát dài và đầy man rợ ở Tumbleton, Daeron lệnh cho Ser Hobert phải ngăn chặn điều đó lại, nhưng lệnh của Ser Hobert chẳng có tác dụng gì với lính của mình.
Những tội ác tồi tệ nhất là của hai kẻ phản bội, Ser Ulf và Ser Hugh. Ser Ulf suốt ngày luôn trong tình trạng say xỉn, đắm chìm vào rượu và gái. Những người không làm hắn thỏa mãn thì bị đem cho rồng ăn. Và danh hiệu hiệp sĩ mà nữ hoàng Rhaenyra đã phong cho hắn cũng không làm hắn hài lòng, thậm chí ngay cả khi hoàng tử Daeron phong hắn làm lãnh chúa Bitterbridge. Trong đầu của Ulf thì chỉ muốn một phần thưởng lớn hơn: Highgarden, bởi vì hắn cho rằng nhà Tyrell không tham gia, nghĩa là họ phản bội. Tham vọng của Ser Ulf có lẽ còn đơn giản hơn khi so sánh với kẻ phản bội chung với Ulf, Hugh Hammer. Là con trai của một thợ rèn, Hugh là một người đàn ông cao lớn, với hai cánh tay chắc khỏe, Hugh còn nói có thể bẻ cong thanh thép thành vòng cổ. Mặc dù không được huấn luyện, nhưng sức mạnh và kích cỡ của hắn cũng đủ trở thành một đối thủ đáng sợ. Vũ khí của Hugh là một cây búa chiến. Trong trận chiến, Hugh cưỡi Vermithor, con rồng từng được vua Jaehaerys I cưỡi, và so với các con rồng ở Westeros, ngoại trừ Vhagar, thì nó là con lớn và già nhất. Vì những lí do đó, lãnh chúa Hugh (hắn tự gọi mình như vậy) mơ đến cả Ngai Sắt! Hắn thậm chí còn nói với những người xung quanh: “Tại sao phải làm lãnh chúa khi ngươi có thể trở thành vua?”.
Tuy vậy, sự thật là nếu không có Ulf và Hugh giúp sức, Daeron không thể tấn công Vương Đô. Họ có quân đội, bên cạnh đó là ba con rồng, mặc dù Rhaenyra cũng có ba con (họ chưa biết Ser Addam đã bỏ trốn), và sẽ là năm khi Daemon và Netty trở về. Lãnh chúa Peake cho rằng nên hoãn cuộc tấn công và chờ lãnh chúa Baratheon đem quân từ Storm’s End tới, Ser Hobert thì muốn rút về Reach để lấy lương thực dự trữ. Vì ngày càng có nhiều lính đào ngũ và đem theo những gì có thể.
Tại phía Bắc, thêm một lãnh chúa trung thành khác buộc phải bỏ kiếm theo quân địch. Khi có quạ đến từ Vương Đô tới, đem theo lá thư của nữ hoàng cho Manfryd Mooton, lãnh chúa Maidenpool. Ông được lệnh lấy đầu của cô gái Netty, bây giờ là tình nhân của Daemon. Bức thư còn nói: “Không được làm hại chồng của ta, hoàng tử Daemon Targaryen, gửi chồng ta về sau khi xong việc, chúng ta cần bàn bạc”. Maester Norren của Maidenpool nói rằng khi lãnh chúa của anh đọc xong bức thư của nữ hoàng, ông đã quá run đến nỗi ông không đọc nên lời. Sau đó ông đã uống liền ba ly rượu. Lãnh chúa Mooton cho gọi tất cả chỉ huy, anh em, và hiệp sỹ của mình – Ser Florian Greysteel. Ông cũng cho maester ở lại. Khi tất cả đều có mặt, ông đọc bức thư và hỏi ý kiến của họ.
“Chuyện này quá dễ dàng”, chỉ huy đội lính gác nói, “hoàng tử Daemon ngủ cạnh cô ta, nhưng ông ta đã già. Ba người cũng đủ khống chế được ông ấy, nhưng tôi sẽ cần sáu cho chắc chắn. Lãnh chúa có muốn việc này giải quyết vào tối nay không?”
“Sáu người hay sáu mươi người, đó vẫn là Daemon Targaryen”, em trai lãnh chúa Mooton phản đối, “chuốc rượu cho ông ta ngủ là cách hay nhất. Hãy để ông ta tỉnh dậy và thấy cô gái đã chết”.
“Cô gái vẫn còn trẻ, sao họ biết cô ta đã phản bội?”, Ser Florian lên tiếng, một hiệp sỹ già, “vua Jaehaerys sẽ không làm vậy, hay những người trọng danh dự”.
“Đây là khoảng thời gian kinh khủng”, lãnh chúa Mooton nói, “và nó là một sự lựa chọn tồi tệ nhất mà nữ hoàng trao cho ta. ô bé là khách dưới mái nhà của ta. Nếu ta nghe theo, Maidenpool sẽ luôn bị nguyền rủa. Còn nếu ta không làm, chúng ta sẽ bị giết hết”.
Em trai ông trả lời: “Có thể chúng ta đều sẽ bị tiêu diệt dù có chọn cách nào đi nữa. Hoàng tử Daemon rất thích cô bé. Một lãnh chúa khôn ngoan sẽ giết cả hai người, hoặc Daemon sẽ thiêu trụi Maidenpool trong cơn giận dữ”
“Nữ hoàng không cho phép ai làm hại ông ta”, lãnh chúa Mooton đáp, “và giết hai người khách trên giường của họ là mang tội gấp đôi. Ta sẽ bị nguyền rủ gấp hai lần.” Sau đó, ông thở dài và nói, “thà ta chưa từng đọc bức thư này là tốt nhất.”
“Có thể ngài đã chưa từng đọc nó.” Maester Norren lên tiếng.
Điều gì xảy ra sau đó thì chúng ta đều không biết. Chúng ta chỉ biết người maester đó, một chàng trai trẻ 22 tuổi, đã đi tìm Daemon và Netty và đưa bức thư cho ông. Khi đọc xong bức thư, Daemon nói: “Lời nói của nữ hoàng, nhưng hành động là của một con điếm”. Sau đó, ông rút kiếm và hỏi có phải người của lãnh chúa Mooton đang đợi ở ngoài, nhưng maester Norren nói anh bí mật đến. Daemon nói: “Ngươi là một maester tệ, nhưng là một người tốt”, sau đó họ bỏ anh lại và nói “không được nói cho lãnh chúa của ngươi cũng như tình yêu của ta biết cho đến ngày mai”. Daemon và Netty dành với nhau đêm cuối cùng của họ dưới mái nhà của lãnh chúa Mooton. Tới bình minh, cả hai xuất hiện ở sân trước, và Daemon giúp Netty chuẩn bị cho Sheepstealer lần cuối. Theo thói quen thì Netty sẽ cho Sheepstealer ăn một con cừu trước khi bay, vì các con rồng khi no chúng sẽ dễ cho người cưỡi leo lên. Buổi sáng hôm đó, cô cho con rồng ăn một con cừa đực màu đen, con lớn nhất ở Maidenpool. Chỗ ngồi của cô vẫn còn những vết máu khi cô cưỡi con rồng. Maester Norren có ghi lại, và “hai má của cô toàn là nước mắt”. Không một lời từ biệt giữa người đàn ông và cô gái, nhưng khi Sheepstealer vỗ cánh rồi bay lên trời, Caraxes đã ngẩng đầu lên và gầm lớn đến nỗi các cửa sổ ở Jonquil’s Tower đều bị nứt. Ở phía trên thị trấn, Netty cùng con rồng của cô bay hướng về biển, biến mất trong lớp sương mù buổi sáng, không bao giờ thấy xuất hiện lần nữa.
Daemon Targaryen trở về lâu đài để ăn bữa sáng với lãnh chúa Mooton. “Đây là lần cuối cùng ngươi sẽ thấy ta”, ông nói, “ta cám ơn ngươi vì đã cho ta chỗ ở. Hãy nói với tất cả là ta sẽ bay đến Harrenhal. Nếu thằng cháu của ta Aemond dám đối mặt với ta, nó sẽ tìm thấy ta một mình ở đó”. Và Daemon ra đi, rời khỏi Maidenpool lần cuối cùng. Khi ông đã đi, Maester Norren bước vào nói với lãnh chúa, “hãy lấy vòng dây xích của tôi và trói hai tay tôi lại. Ngài nên đưa tôi đến trước nữ hoàng. Vì cô gái đã trốn thoát, cũng như tôi trở thành kẻ phản bội”. Lãnh chúa Mooton từ chối, “cứ giữ lấy vòng xích của ngươi. Tất cả chúng ta là kẻ phản bội”. Trong đêm đó, lá cờ của nữ hoàng Rhaenyra được gỡ xuống, và họ treo lá cờ của vua Aegon II lên trên thay thế.
18. Trận chiến tại Hồ Mắt Thần
Không một lá cờ nào bay trên lâu đài đen và bị hủy hoại của Harrenhal khi Daemon Targaryen bay tới. Một số người còn sinh sống ở đó khi nghe tiếng cánh của Caraxes đã chạy trốn, khi những người cuối cùng đã đi khỏi, Daemon Targaryen bước vào đại sảnh của Harrenhal và ngồi đó cùng con rồng của mình, và mười ba ngày liền trôi qua. Vào ngày thứ mười bốn, một cái bóng bay ngang lâu đài, đen hơn bất cứ đám mây nào. Tất cả chim chóc trong rừng đều bay đi, cùng với đó là những luồng gió nóng thổi sạch lá cây ở trước sân. Vhagar cuối cùng cũng đến, và trên lưng nó là Aemond Targaryen, mặc bộ giáp đen nạm vàng. Anh đã không đến một mình. Alys Rivers cũng bay chung với anh, một người phụ nữ có bộ tóc dài, là tình nhân của anh, cô đang có thai. Aemond bay hai vòng quanh các tòa tháp của Harrenhal, sau đó cho Vhagar đáp xuống sân trước cách xa Caraxes. Hai con rồng nhìn nhau rất dữ tợn và Caraxes bắt đầu dang cánh rồi gầm lên, những ngọn lửa đã chảy ra khắp hàm của nó.
Aemond giúp người phụ nữ của anh leo xuống lưng Vhagar, sau đó quay lại nhìn người chú, “Ta có nghe nói là ông đang tìm bọn ta?”.
“Chỉ có một mình ngươi thôi”, Daemon trả lời, “ai nói cho ngươi biết ta đang ở đây?”
“Vợ ta”, Aemond trả lời, “cô ấy thấy ông đang bay trong một cơn bão, rồi ở trong cái hồ trên núi lúc gần tối, ở trong ngọn lửa của chúng ta lúc đang nấu ăn. Cô ta đã thấy rất nhiều, Alys của ta. Ông thật ngu ngốc khi đến đây một mình”.
“Ta đã không ở một mình trước đó, và ngươi cũng không nên tới đây”, ông đáp.
“Ta đang đứng đây. Ông đã sống quá lâu rồi ông chú.”
“Về điều này thì ta đồng ý”, Daemon trả lời.
Sau đó ông leo lên Caraxes, trong khi đó Aemond hôn người phụ nữ của anh rồi leo lên Vhagar, gắn bốn dây xích ngắn vào dây đai và cái yên. Daemon thì không đeo dây xích. Caraxes rít lên lần nữa rồi phun lửa khắp nơi lên bầu trời, và Vhagar trả lời bằng một tiếng gầm lớn. Cả hai con rồng bay thẳng lên trời. Daemon điều khiển Caraxes bay rất nhanh, đánh con rồng bằng roi của mình cho đến khi cả hai biến mất trong các đám mây. Vhagar, già nhưng lớn hơn, đã làm nó chậm hơn, nên cả hai bay vòng quanh Hồ Mắt Thần. Thời gian trôi qua, mặt trời bắt đầu lặn và mặt hồ cũng rất tĩnh lặng, Vhagar bay lên cao thật cao để tìm kẻ thù, cũng như Alys Rivers đang đứng xem ở bên dưới Harrenhal.
Tấn công nhanh như tia chớp. Caraxes lao thẳng xuống Vhagar với tiếng rít vang xa hàng chục dặm, và ánh sáng của mặt trời đã làm Aemond lóa mắt và không thấy gì. Caraxes lao thẳng vào con rồng già với một lực rất mạnh. Tiếng gầm của chúng vang khắp Hồ Mắt Thần,cả hai quấn vào nhau cào xé dữ dội. Cùng với đó là rất nhiều ngọn lửa được phun ra đến nỗi các ngư dân bên dưới nghĩ là những đám mây đã bắt lửa. Cả hai con rồng khóa vòng nhau và đang nhào thẳng xuống hồ nước. Các hàm răng của Caraxes găm chặt vào cổ Vhagar, những cái răng đen dài ghim sâu vào da thịt của con rồng già, Vhagar thì trả đũa bằng cách dùng các móng vuốt sắc bén cào nát bụng còn răng của nó thì xé nát cánh của Caraxes, và lúc đó cả hai con rồng đã không còn quan tâm đến gì xung quanh chúng. Caraxes và Vhagar đang cùng nhau lao thẳng xuống hồ nước bên dưới với một tốc độ khủng khiếp.
Và các câu chuyện đều kể cho chúng ta rằng, lúc đó Daemon Targaryen đã bước ra khỏi yên của ông rồi liều lĩnh nhảy từ con rồng này sang con rồng kia. Trong tay ông cầm Dark Sister, thanh kiếm đã từng là của Visenya, lúc đó, Aemond hoảng sợ khi nhìn thấy Daemon, cố gắng tháo các dây xích gắn giữa anh và cái yên, Daemon bước tới tháo mũ sắt của người cháu ra và đâm thanh kiếm vào bên con mắt mù của anh, mạnh tới nỗi đâm xuyên cổ họng của vị hoàng tử trẻ. Chưa tới một giây sau đó, cả hai con rồng đập xuống hồ nước làm cho nước bắn tung toé khắp nơi, thậm chí nhiều người nói là cột nước cao ngang với những ngọn tháp của Harrenhal.
Không người nào cũng như không con rồng nào có thể sống sót được sau cú va chạm khủng khiếp đó, những ngư dân đã thấy và kể lại. Caraxes sống lâu hơn một chút sau khi bò lên bờ. Bị rách bụng và một cánh bị xé khỏi cơ thể, nó vẫn cố gắng lết đến những bức từng bên dưới Harrenhal rồi tắt thở. Xác của Vhagar nổi lên ở mặt hồ, máu từ cổ của con rồng chảy ra làm cho nước xung quanh sôi sục lên, và đó là nơi an nghỉ cuối cùng của nó. Khi xác con rồng được tìm thấy vào những năm sau đó, bộ xương trong áo giáp của Aemond vẫn còn trên cái yên của con rồng, với Dark Sister đâm xuyên qua mắt của anh. Còn xác của Daemon thì không bao giờ tìm thấy, nhưng hồ nước đó có nhiều dòng chảy khác thường, một số người cho rằng Daemon vẫn còn sống và sau đó ông đi tìm Netty, sống cuộc đời còn lại với cô. Nhưng đó chỉ giống như một câu truyện cổ tích, và cuộc đời thì khác xa với các câu chuyện.
Đó là ngày 22 tháng 5 năm 130 A.C, khi hai con rồng đấu với nhau và chết tại Hồ Mắt Thần. Daemon Targaryen lúc đó đã 49 tuổi, Aemond mới 20. Vhagar, con rồng lớn nhất còn sống của nhà Targaryen, một trong ba con tham gia cuộc chinh phạt của Aegon, cuối cùng đã chết ở tuổi 181.
*Phần 3d xin được khép lại với trận đấu tay đôi có thể nói là hay nhất trong Vũ Điệu: Caraxes đấu Vhagar, Daemon đấu Aemond, và kết quả là tất cả đều mất mạng. Cả hai phe Black và Green giờ đều chìm trong hỗn loạn, nhưng Rhaenyra giờ đang yếu thế dần, tuy vẫn còn rồng. Trong phần sau, chúng ta sẽ đến với những sự kiện còn lại của Vũ Điệu, cũng đẫm máu và hoành tráng không kém, nhất là Trận Tumbleton lần thứ hai, nơi những con rồng thực sự khiêu vũ, với điệu nhảy của lửa và máu.