D2 – pha hack não thần thánh của Kenji Eno (P.2)

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Plot: Laura Parton, trạc gần giữa 23 cho đến 34 tuổi, là một nữ doanh nhân thành đạt với quá khứ mập mờ và dĩ nhiên là cô cũng khá kiệm lời, theo kiểu cô chỉ hay chờ đợi người khác mở lời rồi lắng nghe tất cả những gì mà mọi người nói chứ không hề định chủ động lên tiếng hay hỏi han gì cả (YES! Kiểu Main Protagonist Câm truyền thống).  Thế nhưng cuộc đời Laura lại rất may mắn so với một người kiệm lời. Thông thường thì nếu như bạn quá ít nói hay hạn chế giao tiếp thì cũng sẽ rất hạn chế trong quan hệ hay trò chuyện, tôi tin vậy. Nhưng có lẽ vì Laura rất xinh đẹp – xinh theo kiểu tỏa ra cái cảm quan và sự dễ chịu, thoải mái ở bản thân, nên cô cũng luôn thu hút được những con người thú vị.

Trong chuyến bay định mệnh đó, cô gặp người đàn ông định mệnh của đời mình là David. Bố của David là một nhà khoa học có tiếng chuyên về nghiên cứu biến đổi sinh học. Ông ấy có một nhà máy sản xuất các sản phẩm sinh học và một cơ sở nghiên cứu ở một vùng phía Bắc Canada hẻo lánh mà David đang có ý định đến. Trên chuyến bay đó cũng bao gồm một số người khác như Kimberly – cô ấy thực chất là một nhà văn kiêm nhà thơ với một quá khứ và tuổi thơ dữ dội của việc có người mẹ bạo hành cũng như định kiến khiến cô ấy thu mình vào một góc của bản thân, xa lánh một vài người khác và dĩ nhiên: Man-Hater. Có cả cô bé Jannie, người đang trên chuyến bay đi thăm ông nội; có thêm một anh chàng Parker kì quặc, người hứng thú với chủ đề UFO, anh ta thậm chí đến đây là để đại diện cho một tổ chức convention kì quặc của mình, họ tin vào Alien và muốn khám phá một số vụ việc ở đây…

Tất cả trở nên hỗn loạn là khi có 2 tên khủng bố tâm thần nào đó tin vào một cái gọi là “khải huyền” và tự nhiên đột kích chuyến bay này, xả súng vào một vài người vô tội mà chẳng có bất kì động cơ nào cả… David vì lo cho sự an toàn của Laura và Jannie đã quyết định tự lấy một khẩu Glock tư trang cá nhân của anh ra (bạn sẽ phải thắc mắc làm thế quái nào mà David và cả những tên khủng bố mang được súng lên chuyến bay). David canh đúng thời cơ 2 thằng đần kia đang mất cảnh giác đã nổ súng và làm bị thương một gã, rồi quỷ thần đất hỡi thế quái nào mà mề đay của Laura lóe sáng lên, David mở ra xem và thấy cả một thiên thạch bất ngờ va trúng máy bay khiến nó mất kiểm soát. David lao người ra ôm lấy Laura và chuẩn bị cho va chạm… Và sau đó thì mọi thứ bắt đầu…

Có nên tiếp ko nhỉ? Sau vụ này ông chủ quán treo thưởng cho đầu tôi thì vỡ… Mà bạn biết gì nào? F*** YEAH, F*** chủ quán, chơi tới bến thôi!

Anyway, vì đoạn đầu của D2 liên quan đến màn Deep Throat bất ngờ của lão Eno rồi cho nên tôi sẽ tiếp tục các đoạn tiếp theo – và cái tên quái vật đã Deep Throat Kimberly chính là một trong những tên khủng bố. Và hắn đã bị nhiễm bệnh theo như lời của Parker – con quái vật có thể trú ngụ bên trong cơ thể con người, hiểu nôm na là đội lốt và đánh lừa tất cả. Cách để nhận biết chúng rõ ràng đó là thông qua máu, nếu chảy máu màu đỏ thì bạn OK còn nếu như là máu màu xanh thì… Vì Parker bằng cách nào đó cũng đã bị nhiễm nhưng anh chưa bị biến đổi, Kimberly hoảng loạn đuổi Parker đi bất chấp việc anh đã cứu cô. Sau đó Laura lên đường ra ngoài và cố gắng khám phá xem chuyện gì đang xảy ra. Khi mới khởi đầu, Laura chạy dọc các tuyến đường và tìm thấy một căn cabin trống vắng khác, một vài manh mối về ông nội của bé Jannie, một khu mỏ đã bị bỏ hoang, và dĩ nhiên, phần máy bay đã bị crash đang chôn mình sâu giữa lòng tuyết. Đi khám phá khu mỏ nhưng cô chợt nhận ra cổng của nó bị đóng chặt, về lại khu vực máy bay bị crash nhằm cố tìm kiếm và nhớ lại.

À mà nghĩ lại đến đây lại thôi. Tôi không dám chắc có nên spoil không vì sợ bạn lại bị brain damage mất, đừng hiểu lầm tôi, sẽ thật sự có rất nhiều thứ rối rắm diễn ra… Vậy tiếp hay thôi nhỉ? Thôi đã trót rồi thì tiếp vậy!

Laura vào trong căn cabin mới khám phá thông qua một chìa khóa mà Kimberly đưa cho cô, tìm thấy một chiếc radio kì quặc phát ra những dấu hiệu cũng như âm thanh ẩn và vài tần số lạ, đến với xác của chiếc máy bay thoáng qua và lại không thấy bóng dáng của bất cứ thứ gì. Cô quyết định quay trở về với cabin của Kimberly mà tại đây, Kimberly tội nghiệp của chúng ta tâm sự về những u uất của bản thân mình:

I think there’s something here that we could both use. Do you wanna hear it? It’s called “Counting the Roses”. I actually wrote the lyrics, believe it or not. I’m a poet. Someone who happened to read a poem of mine wrote and recorded this tune. I even got a letter once from someone who heard the song. Poetry to me, it’s like creating my own microcosm. A sanctuary of comfort. It was probably, no, it must have been the end of another sad day when I wrote this poem. I saw this place, it was pure white as far as the eye could see, and I… I was counting roses. Yellow and red and lavender, hundreds of roses, so beautiful. You could lose yourself in them. And this shiny white world. I wanted so much to go there. Warm. Typical, eh? So young. Well, there’s one thing I could say for sure about my life. If I had a second chance, I wouldn’t want to born as myself again. No way, anything but that. I wouldn’t want to go through that again. Not my father’s accidental death, not my mother’s suicide, none of it. At first, I tried escaping, through drugs. Then, I learned to create my own little world with poetry. It was a place where there was no memory of my parents’ death, and I would just be happy. I recently went through some of my poems, and I realized something. Every one of my hundreds, no, thousands of poems, they were so sad.”

Counting The Roses  (lời thơ của Kimberly Fox và hát bởi Arto Lindsay)

I don’t see what I see
Falling away, falling behind
I’m in a game of hide and seek
Sun shines outside my mind

I wonder if I’m alone
Wonder who might be outside
I don’t want to raise my eyes
All small folded up tight

So I count the roses
Yellow red and white
Don’t dare use my fingers
Many many roses
Wrap me up at night

Roses wait and roses grow
They get their rhythm right
I wanna know what roses know
How they grow smooth and ripe

So I count the roses
Yellow red and white
Don’t dare use my fingers
Many many roses
Wrap me up at night

Chiếc Radio lại tiếp tục phát ra những âm thanh kì lạ được cho là đến từ hướng của máy bay, lại backtrack quay trở lại đó và Laura gặp phải một nữ tiếp viên nhiễm bệnh đang trong tình trạng cực kì điên loạn. Cô ta chẳng cần bận tâm gì nhiều nữa và bắt đầu tấn công Laura. Dĩ nhiên Laura buộc phải hạ cô ta trong trường hợp tự vệ chính đáng trước khi Kimberly có thể đến và can thiệp kịp thời. Song Laura vẫn lịm đi do đã quá đuối sức, Kim cứu lấy cô trong cơn mê man.

Đối với Laura lúc này là một giấc mơ. Bầu trời đầy tuyết rơi lạnh lẽo, mắt cô hướng lên bầu trời. Không thể cử động và cũng không thể mở lời. Chỉ còn lại… giọng của David…

“Laura. Laura… Are you alright? I’m glad you came to. Here you are, you don’t want to lose it. It’s a precious gift from your mother. Are you hurt? You don’t seem to have any serious injuries. You should be on your feet in no time. You remember the plane crash? Our plane went down after being hit by a meteorite. The strange thing is, your compact started to glow just moments before impact, and I had a vision of a burning rock colliding with the jet. Without thinking, I grabbed your arm, and the next thing I knew, we were on this mountain. I managed to carry you down to this small cabin. You remember me, don’t you? I’m David. David Brenner.

Được cứu sống trong gang tấc, cô tỉnh lại trong cabin của Kimberly thêm một lần nữa. Lần này Kim đã tìm được một chiếc xe trượt tuyết nhưng lại không có xăng, kết quả là cả hai lại lao ra ngoài chốn lạnh lẽo chỉ để kiếm nhiên liệu nhằm tìm đường cho những chuyến đi xa hơn nữa. Lần này là đến với khu mỏ nơi mà Laura phải chiến đấu với người ông của Jannie – người mà không may cũng đã bị nhiễm bệnh nặng và đã bắt đầu phát tác. Hạ được ông và tiến vào sâu trong khu mỏ, và Laura lại ngất (sao cô ấy cứ giống Jennifer thế nhỉ?).


Giọng của David và cái bầu trời đó lại xuất hiện…
DAVID: “Laura, it looks like it’s morning. As far as I can tell it’s still snowing. (Moans) No, I’m alright. Ooh, aah. It just hurts a little. I took a beating. I probably won’t be able to walk anytime soon. How are you doing? Good, good. Your color’s coming back. I’m sure you’re going to be just fine. The snow’s so beautiful. You know, I actually grew up in these parts. When I lived here, snow was nothing but a dreary pain. But now, now it seems… Oh, this flower? This is a Canadian flower. I’m gonna keep it as a good luck charm. My mother used to press flowers, I remember. I wish I could bring you luck, protect you. Right, how can I? Why.”

Laura tỉnh lại ở cabin của Kim và nhận ra vẫn còn thiếu một thứ, chiếc két sắt ở cabin thứ 2, nơi mà cô tìm thấy manh mối về người ông của Jannie. Quay trở lại đó nhằm mở khóa những thứ cuối cùng trước khi tiếp tục tiến sâu hơn. Đây cũng là lúc mà Laura kinh hoàng gặp một người đàn bà bí ẩn tự xưng là Linda, và khả năng của bà ta… Laura nhanh chóng trốn dưới gầm giường và tránh để lộ dấu vết rằng mình đang có mặt ở đây.

MAN: “Okay! I said okay, already.”
WOMAN: “Get in there”.
WOMAN: “Time to talk, you bastard. What’s in here, what are you hiding in here?”
MAN: “N-n-nothing, I swear! For Christ’ sake, put the shotgun down. I swear, I don’t know anything! Larry and I are not terrorists. He kept going on about how he was going to resurrect the shadow. How the hell was I supposed to know what he was talking about? “
WOMAN: “Shadow?”
MAN: “Larry’s on some bad stuff. He’s been hanging out with this weird sorcerer, goin’ on and on about how they’re going to build a perfect world. This creeps got us on the same stuff, this Linda crap. And it’s like, you’re god. You see weird stuff, like a huge seed stuck inside ice that shines. You know what I’m saying. When I saw it, I just knew it was the Shadow. No one told me, I just felt it. So I really don’t know anything. All my buddies got killed in that crash, and Larry’s turned into one of those damned monsters. I don’t know if that means he’s dead or alive. Man, he even tried to eat me, you know? That… what am I supposed to do now? C’mon, you gotta help me, I don’t know anything, nothing at all. All this happened because of Larry and Linda.”
WOMAN: “You really don’t know anything?”
MAN: “Yes, I swear. Hey, you and me, we can get out of here together, huh? You’re one tough broad. I like that. I’ve always had a thing for strong women, too. See, why don’t we pop some Linda, and do a little of this, huh? C’mon, satisfaction guaranteed, heh heh. Ain’t no way no monster’s gonna eat me, but a good looking woman like you? That’s different. What, what the hell? What are you doing? No, c’mon, don’t, please, oh my god!”

Người đàn bà đi cùng một mẫu giày và mặc cùng một mẫu quần với Kimberly. Và sức mạnh của bà ta khi nhấc bổng gã xấu số kia lên, và giết chết hắn. Sau đó Laura tiếp tục lên đường và xuống sâu khu mỏ. Nguy hiểm của cô lúc này đó là những người thợ mỏ xấu số bị nhiễm bệnh và nằm lại ở nơi này, và xuyên suốt những hành lang mỏ tăm tối là tiếng gào thét cũng như tiếng súng của Laura. Tại nơi này, cô tìm được nhiên liệu và còn may mắn hơn đó là tìm được Jannie đang lẩn trốn sâu bên dưới một vách đá.

JANNIE: “Oh Laura, get me out of here. Please Laura! I was looking for grandpa, and I fell down here, and it’s scary! Help me Laura! You saved me Laura. Thank you, thank you. I knew I’d see you again. Where’s Kimmy? She okay too, isn’t she? I wanted to find grandpa, but I got lost. I’m sorry.”

Bất thình lình, mặt đất bắt đầu rung chuyển, có thể dễ dàng nhận thấy bằng một cách nào đó, khu mỏ này sắp sập xuống và Laura cần nhanh chóng đưa Jannie ra khỏi đây… Nhưng tất cả bây giờ chỉ còn là một màu đen xám xịt với từng ánh sáng tắt dần… Và số phận của hai cô cháu đang dần đi đến hồi kết…



Mở mắt ra và Laura lại tìm thấy mình dưới nền tuyết rơi lạnh lẽo. Một giọng nói kì lạ vang lên từ không trung và đôi mắt của Laura giờ được chiêm ngưỡng những thứ điên rồ nhất mà cô có thể nghĩ đến…


VOICE: “Laura, Laura, Laura. Awake, Laura Parton, in the name of the great mother. I have found your soul at long last, and through it I can speak to you. You must fight, Laura, you must fight for all mankind, for all life that I have created. I am the Great Mother, creator of all things.” (Bình tĩnh, tôi cũng WTF ở đoạn này)

Trước mắt Laura bây giờ là viễn cảnh của sự tận thế, của kỉ băng hà, sự tuyệt chủng cũng như những đại họa đã giáng xuống con người vào lúc này. Và như lời của Mẹ Tối Cao nói: Cô phải cứu lấy nhân loại vì chỉ mình cô mới có thể.

Laura tỉnh lại thì thấy bản thân mình đã đang nằm sẵn trong cabin của Kim, Jannie và cô đều đã an toàn. Thế nhưng điều kì dị đó là theo lời của Kim tường thuật lại thì: “a sudden the two of you just fell out of the sky. A bright golden light lit up the entire room, and, and boom! See? Look up there.” – bạn nghe không lầm đâu, Laura và Jannie đều đã “hạ cánh” xuống cabin của Kimberly thông qua một tia sáng vàng chói (WTF?).

Vì mọi thứ đều đã ổn thỏa nên Kimberly thu xếp và chở Laura cùng Jannie trên chiếc xe trượt tuyết cố gắng đến một khu vực mới nhằm tìm kiếm những người sống sót khác nếu có thể, hay điều tra một manh mối nào đó cho những chuyện điên rồ này. Bọn họ đến được một căn cabin khác tưởng như cũng bị bỏ hoang. Nơi này rộng rãi và ấm cúng hơn rất nhiều, Kim để Laura ở lại đây và đưa Jannie ra ngoài chơi đúng với lời hứa của cô. Trong khi Laura đang cố gắng tìm kiếm và khám phá nơi này thì… Kim… Kim đã bị ai đó bắt giữ trong một trạng thái không thể tồi tệ hơn tại căn cabin này. Nhưng khoan đã nào… Laura tự nhủ: “Khoan đã! Rõ ràng là Kim đã đưa Jannie ra ngoài chỉ vừa mới 3-4 phút trước mà. Tại sao cô ấy lại ở đây? Và nếu bị bắt thế thì Jannie đâu? Làm thế nào mà mọi thứ chóng vánh thế?”.

Gã bắt Kim kia là một tay tiến sĩ với thần kinh bây giờ đã cực kì bấn loạn cực độ, hắn luôn miệng chửi bới và gào thét, cho rằng Kim đã giết hại bố hắn và rằng cô chính là một con quái vật đội lốt trá hình. Điều không may là trong lúc trốn tránh thì Laura đã bị phát hiện và bị bắt. Tên tiến sĩ điên cố gắng đánh đập và chèn ép Kim và nói với Laura rằng Kim sẽ sớm phải lộ nguyên hình. Well, tên tiến sĩ ít nhất đã đúng phần nào. Lỗi của hắn không phải vì đã phát điên hay bắt trói Laura mà lỗi của hắn đó là lẽ ra hắn nên giải quyết mọi chuyện một cách đầu óc hơn và loại bỏ mối nguy hiểm nếu như chắc chắn. Kimberly kia lộ ra nguyên hình là một con quái vật, ngoạm đầu tên kia, định trừ khử nốt Laura thì may mắn thay Kimberly thật về cứu cô – song chuyện không suôn sẻ như vậy bởi vì đây là một trận Boss Battle.

Fake Kim: I’m So Sorry! I didn’t mean it!

Hạ được Kimberly Fake thì Kimberly thật cũng đã tỉnh lại, tất cả vừa trải qua một trong những điều điên rồ nhất của cuộc đời họ. Kim thật đưa Jannie vào phòng phía trong để cô bé khỏi phải nhìn thấy cái xác. Kim đưa cho Laura một mật mã mở cửa vào một khu nghiên cứu cách đó không xa nhằm tìm kiếm và khám phá ra những thứ kinh khủng hơn nữa. Dường như những con quái vật không chỉ đơn thuần là một lũ thực vật, những cái xác nhân bản của Kim tràn đầy và một sấp cửa thí nghiệm linh tinh khác. Có một chiếc máy kì lạ ở đây mà tự động cho Laura mật khẩu mỗi lần cô kích hoạt nhưng mật khẩu đó hoạt động ra sao hay cách thức kích hoạt thì đó lại phải ở Laura. Cô tìm thấy một trạm quan sát nằm ở gần đỉnh núi và như thường lệ lại leo lên xe và tiến đến đó.

Đây là nơi mà cô gặp bố của David, nhà nghiên cứu tài ba, và mẹ của David là Linda – nói đúng hơn là mẹ anh đã mất từ lâu và giọng nói đó bây giờ là của một trí tuệ nhân tạo AI được lập trình để mô phỏng lại bà. Bố của David không may cũng đã bị nhiễm bệnh và quá trình lây lan có vẻ đã nặng lắm rồi.

MAN’S VOICE: “Ah, Linda. Listen, do you hear that?”
WOMAN’S VOICE: “Yes dear.”
MAN’S VOICE: “So this is the sound of death. What I hear now is that faint whisper, the sound of all life coming to an end. Earth is dying. This sound is so bittersweet.”
WOMAN’S VOICE: “I’m sorry. I don’t think I really understand.”
MAN’S VOICE: “No dearest, you understand much more than I do, about everything.”
WOMAN’S VOICE: “If you say so.”
MAN: “Linda, I’m so happy that the two of us can be together at this moment. (Vì Laura trót giẫm vào một tấm kim loại và âm vang phát ra…) Who’s there? Is someone there? Is that you, David? No, it couldn’t be. So we have a visitor on our last night. I don’t know what you want, but don’t come any closer, please. I don’t want anyone to see me in this debilitating condition. You know what I mean, don’t you? A monster has gotten me. Oh, I’m still alive, but I’m beginning to change. I’m transforming into a monster myself. Linda. This may be a suitable end for someone like myself.”
COMPUTER: “No matter what happens, you are still you.”
MAN: “Linda, I remember everything so clearly about the night we first met.”
COMPUTER: “So do I, dear.”
MAN: “The stars were so beautiful.”
COMPUTER: “As they are tonight.”
MAN: “Oh. If I close my eyes, I can see the stars the way they were that night. How did I stray so far from that, to become the madman that I am?”
COMPUTER: “You are no such thing, my dear.”
MAN: “Yes, I was mad, to have turned you into this.”
COMPUTER: “No.”
Man: “I’m very sorry, but please, keep your distance. This is how I want to meet my fate, with my beloved wife, under the stars….
Man: ” You probably heard that many people in the outside world call me a mad scientist. It’s true, but only insofar as this planet itself is mad. I was consumed, obsessed with the desire to see the moment of death for this cruel, savage world. I was nothing more than another doomsday monger, and didn’t even know it. In the 10 years since both our sons grew up and left home, I’ve known nothing else. My obsession cost me every cent of the profits earned from refining an indigenous lichen. Then finally, my hard work and devotion produced tangible results. It was 2 years ago, while studying eclipses and old sundials, that I realized the truth about Stonehenge. By mapping the light and shadow patterns of Stonehenge, and computing them against the positions of the stars, I came to the conclusion that Stonehenge had been used to predict solar eclipses. As I made further progress, I finally discovered that Stonehenge was actually created to predict a specific day, the final day of all days. The end of everything. This discovery shook me to the very core. For 30 years, I had waited for the apocalypse, and with that knowledge within my grasp, my mind recoiled in horror. Earth was about to die, along with everything in it. Was this what my heart truly desired? I christened the day, the great eclipse, and tried to pinpoint the exact time of its occurrence. By then I had changed my mind. I wanted to save this world, and needed to know when the end would come, and how it would occur. Unfortunately, it took more than a year and a half for the computer to calculate the answer. It was only 3 days ago that I learned that the great eclipse would fall on Dec. 25 in the year 2000, on Christmas day. But who would listen to the ravings of a madman? I sent for my older son, a special agent with the FBI, but apparently he could not make it in time. Who would have guessed such a thing? A shower of meteorites, touching off a pandemic of mutations. People turning into plant-like monstrosities. We are being consumed. The entire planet is being cannibalized. The great unknown has always been with us throughout our time on this planet, let alone in the far reaches of space, this day was deduced and recorded in stone around the dawn of history. We of the modern age choose to remain ignorant. For all our great learning, all we can hope to understand is how much we do not know. By limiting our concerns to those of humanity alone, we have lost sight of the stars. We have no memory of our beginning and will perish unaware in the end. All we could do was briefly glimpse into the chasm of time… I have a favour to ask of you stranger. Would you please commit us, and everything here, to flames and ashes? Destroy all traces of my work. There is nothing more I can do, absolutely nothing. What good will a warning be to a new civilization that is sure to evolve in tens of millions of years. What little humanity I have left was taken by those creatures. At least allow me the dignity to choose my own end. Please, break the glass by your side and get the flamethrower. You must put an end to all you see here.”

Tôn trọng ước nguyện của ông lão, Laura lấy khẩu súng phun lửa và thiêu rụi toàn bộ nơi này cùng bố của David – dù tận trong tim cô biết rằng việc này là rất đau đớn nhưng là cần thực hiện. Dường như khi đã đến thời khắc kết thúc của nhân loại thì có điên rồ hay không cũng không quan trọng nữa.

MAN: “Thank you, it was my mother who gave me life, and it is you who gave me the fate that I must face. Thank you, stranger. If ever you come across either of our boys, David or John, please tell them for me that we died in peace with ourselves. John works in a nearby pharmaceutical storage facility. He may be able to help. And David should be on his way here as well. Ah, Linda, I can hear the end coming. Can you hear it? I’m sorry for everything I put you through, my darling. Linda, You stayed with this foolish man ’til the very end, and all I can say is say I’m sorry.”
COMPUTER: “It’s okay dear. I was always happy being by your side. We met at night when the stars were most beautiful, and since that time, we’ve shared the same starry skies. Ohhh…”

Laura quá đau khổ, bần thần… Những người tốt xung quanh cô đang chết dần chết mòn… Không ai có thể lường trước được chuyện này… Tất cả sự điên rồ này… Chỉ còn lại giọng của David…

DAVID: “Laura, I’m alright, I’m not sleeping. Just thinking about my father. He works in an observatory near here. I was going to see him. He wrote me a letter, out of the blue last week, and for the life of me, I cannot figure outwhy. But I thought, this time, this time I can finally do something for my family, you know? My father and I didn’t get along. I’ve only see him a few times since I left home, and I … couldn’t protect my mother. Maybe this is justice for being so damned selfish, and leaving my kid brother to face it all alone. Why am I…? I don’t know why I thought of it at a time like this. I guess I may never see them again, not like this. Not in the condition I’m in…”

Laura nhận thấy mình đã có súng phun lửa, quay trở về cơ sở bí ẩn kia và tìm cách rã đông cánh cửa hầm nhằm đi tiếp và khám phá. Tại đây cô tìm thấy những dữ kiện nghiên cứu, tài liệu, những bức ảnh của David và John. Tưởng như sắp khám phá ra được điều gì đó thì cánh cửa tự nhiên bị đóng uỳnh lại. Cô quay mặt lên và chỉ kịp liếc được một đôi giày quen thuộc – của kẻ mà cô nhớ đã giết hại tên đàn ông trong căn cabin của ông nội Jannie khi cô đang trốn dưới gầm giường. Và vì đây là một hầm lạnh cho nên Laura sớm lịm đi, nhiệt độ đang là âm 20 độ C và cô cảm thấy từng hơi ấm đang rời bỏ mình.

Mở mắt ra và Laura nhận thấy mình lại rơi vào không gian đó…

GREAT MOTHER: “Laura, Laura Parton. I am the Great Mother. You must awaken and take up arms again, my child. Prepare yourself with renewed strength and courage for the coming battle between all mankind and the Shadow. I command you in the name of the great mother, the giver of all life, guardian of the earth.”

Laura tiếp tục bị tia sáng vàng đưa đi và bắn xuống đúng lúc mà xe của Parker đang đi qua. Hậu quả là động cơ xe bay màu và Parker phải chọn cách đẩy xe đi. Laura dĩ nhiên ra đẩy cùng, song điều khiến Parker cứ liên tục gãi đầu gãi tai là “một tia sáng vàng chóe từ bầu trời bắn một cô gái xuống chỗ mình. Chắc nó khá là bình thường mà nhỉ?”.

Parker: “Hey, are you alright? Wait a minute! You were in that cabin, but you just fell out of the sky? What the hell is going on?”

Bọn họ sớm hội tụ với Kim và Jannie, tất cả cùng bàn nhau đến một khu vực mới mà Kim khám phá ra – một căn nhà của một tay nhạc sĩ gần khu vực nơi từng là đồng bằng và ở sâu xa bên phía của nơi từng là nhà thờ. Cả ba Kim, Laura và Parker cùng ngồi vào bàn ăn và chia sẻ những câu chuyện cũng như những khám phá điên rồ của bản thân mình.

PARKER: “Mmm. Laura, is that right? What was that light just now? Don’t tell me you made some kind of alien contact. Or was it something more along the lines of the divine? To tell you the truth though, I was looking out the window during that hijacking fiasco, and…”
KIM: “How could you admire the view at a time like that?”
PARKER: “Well, the sky looked so beautiful.”
KIM: “Oh, please. You really thought that looking at the view from the window was more important than a hijacking?”
PARKER: “Kind of. But the point is, I saw something a few minutes before the explosion.”
KIM: “Saw what?”
PARKER: “A yellow light. The same light that Laura came down in. Only much, much bigger. A huge curtain of light appeared from the other side of the ocean, then it grew until it engulfed everything. It was almost as if the light was shielding the planet.”
KIM: “Oh spare me. You think you saw God or some planet-sized guardian angel?
PARKER: “Actually, I work for a legitimate organization that studies things not too far away from that.”
KIM: “CETI, right?”
PARKER: “How did you know?”
KIM: “Centre for Extra-Terrestrial Intelligence. It’s pretty famous as far as bands of deluded UFO-crazed loonies go. You’re showing off one of their caps right now, genius.”
PARKER: “I’m not showing off anything. Beside, I’m an engineer. Speaking of which, I’m pretty handy.”
KIM: “Like I didn’t see you pushing that bucket of bolts down a hill?”
PARKER: “That’s a different story. – My team is currently examining the cause of why the dinosaurs became extinct 65 million years ago.”
KIM: “What? Maybe you think a flying saucer caused this, too.”
PARKER: “No, we’re talking meteors here.”
KIM: “Meteors?”
PARKER: “Two major fragments from a meteor impacted on this planet. One hit the Yucatan peninsula, the other struck northern Canada. You know what? I also think that a meteor caused our plane crash.”
KIM: “So you’re saying that an asteroid took care of the dinosaurs, and now they’re after us?”
PARKER: “It makes sense, yes. I can’t help thinking that these events are the will of the cosmos. A warning, even a punishment directed at the dominant species on this planet. We’re doing our best to follow the fate of the dinosaurs, and the powers that be are trying to…”
KIM: “Kind of new age-y, aren’t we? Here, try the chemical equivalent.” – Giơ lọ Linda ra cho Parker
PARKER: “Drugs? I don’t recommend it.” Kim nốc 1 liều thật nhanh và mạnh
KIM: “I wouldn’t take anything you did recommend. Anyway, I’m more concerned about how we’re going to get of here than in your thesis.”
PARKER: “Like I said, those meteors from 65 million years ago have everything to do with what we’re seeing now.”
KIM: “Laura, you’re done eating. Sorry, we’ve been talking nonsense.”
PARKER: “Talking…! Uhhh.”
KIM: “Oh by the way, there’s some weird guy upstairs, but he won’t open the door. Every time I knock he just shouts out that he’s practicing and he keeps playing the piano. Oh, whoops, I guess I should stop gabbing like *someone* and finish my food. Jannie’s asleep in the next room.”.

PARKER: Look, isn’t there anything else you can tell me? You may be the key to uncovering the relationship between what’s happening now and what happened to
the dinosaurs.” Kim đánh Parker 1 cái vào đầu … ” Hey, what did you do that for? “
KIM: She can’t remember anything. Why can’t you just leave her alone?
PARKER: “Sorry, I didn’t know.”
KIM: “If you like aliens so much, II can introduce you to some i know. My mother was abducted by aliens.”
PARKER: “Really? When did it happen? Was it an isolated event, or was it recurrent?”
KIM: “I was just kidding. Not too bright, are you?”
PARKER: “I’ll show you bright!!! “
KIM nói với Laura “C’mon, let’s leave Captain Cosmos and go and get some rest.”

Laura thử lên gác để kiểm tra cái gã mà vẫn đang miệt mài chơi piano và ở ru rú trong phòng. Hắn khá cáu kỉnh khi cứ liên tục bị ngắt quãng mạch chơi nhạc. Laura lại quay xuống lầu và ngủ một giấc cho khỏe khoắn. Song muốn dành chút thời gian chợp mắt cũng không yên. Laura sau một giấc ngủ sớm bị khủng bố bởi tiếng ồn ào của cặp “tình nhân” Kim và Parker…

KIM: “What the hell are you doing?”
PARKER: “You shouldn’t take that stuff.”
KIM: “Who are you to tell me what I can and can’t do?”
PARKER: “I know I don’t have any right, but I just want you to take control of your life.”
KIM: “Spare me the speeches.
PARKER: “You got to understand. It’s wrong to give yourself over to these chemicals. You won’t be yourself anymore.”
KIM: “As if anyone cares.”
PARKER: “Well if it makes you feel any better, I do.”
KIM: (gasp)
PARKER: “You can’t just drift in a narcotic dream and call it life. You’re bartering yourself away for a make-believe world, paying with pain, yours and others’. So what’s the difference between that and how those pathetic monsters exist?”
KIM: “Fine. There’s not much chance that I’ll make it out of here anyway. And even if I did, I’d just be alone again, in the dark. I’d rather turn into a monster and not have to think or remember, or feel anything anymore.”
PARKER: “Don’t say things like that!” He slaps her face. I’m so sorry.”
KIM: “Don’t bother. For all your fancy talk, you’re just like any other man. All you need is an excuse to start hitting.”
PARKER: “That’s not true. I just want to help… I only want to make you feel safe. You’re… I…”
Kim nói với Laura: “Good morning. I’m sorry you have to see me at my worst again. I know he’s right, but I just can’t seem to act normal around men. I feel like such a… (sigh) Such a wreck. Are you going out too? Well, be careful. I’ll stay here, okay?”

Laura lên đường khám phá khu tàn tích của nhà thờ. Mục sư chỉ lối cho cô và tin rằng Laura chính là người chiến binh trong lời tiên tri chống lại bóng tối kì quặc (yeah giống như The Great Mother đã nói). Lại đảo thêm vài vòng quanh bản đồ và cô tìm thấy một căn nhà kì lạ, cửa khóa kín nhưng có vẻ có dấu hiệu của ai đó ở trong nhà. Trở lại nhà để tìm Kim và Parker giúp thì không thấy bóng dáng ai. Tuy nhiên lên tầng trên thì phát hiện căn phòng trông như đã bị đột nhập, mở được một cánh cửa bí mật thông qua chiếc đàn piano và Laura tìm thấy xác của Tom – tên nhạc sĩ cau có.

Ai hay cái gì đã giết hắn? Đôi mắt hắn vẫn còn lộ rõ sự kinh hãi. Mà thật kì lạ. Jannie đã luôn ở đây trong rất lâu, vậy mà cô bé vẫn an toàn. Tom chảy ra máu đỏ nên hắn vẫn là con người. Vậy tóm lại là ai? Laura cũng tìm thấy chiếc chìa khóa được cho là mở căn nhà kì lạ mà cô khám phá được. Quay trở lại đó và cô vào trong, gặp được mẹ của Tom là Martha. Bà ấy kể cho Laura nghe về những thăng trầm của cuộc đời bà cũng như việc Tom có tính cách gàn dở như vậy. Vì không muốn bà Martha đau lòng nên Laura không hề đề cập hay biểu hiện gì đến việc Tom vừa mất. Song nó cũng dẫn đến rắc rối quái gở về sau này.

MARTHA: “Here, have some soup. So you’ve been to the house. You must have seen my son upstairs. He, uh, didn’t do anything bad to you, did he?” Laura lắc đầu. “Good. You see, I forced my own ambitions on him. He was just a little boy, and wanted to play with his friends. I made him practice the piano every day, every day. Locked him in the cellar and forced him to play from morning ’til night. And finally, I brought him here to the middle of nowhere so he would have nothing but his piano. As if that weren’t enough, I gave him a drug called Linda. I wanted to give his fingers, his hearing an extra touch of power, but it was the devil’s medicine that I gave him. It put him on edge and brought out the worst in him. I saw it myself one day. I saw him in the pond, playing. He was cutting rabbits and birds to pieces, and laughing. He saw me, then approached me. ‘Mom’, he said, and he was holding a burning log in his hand. ‘Mom, I can play the piano really well,’ he said. ‘I can play really well. Mom, are you happy now?’ Then I couldn’t believe it. He shoved that burning log right into my face, and burned me, and this is what happened”. Bà Martha cởi bỏ mặt nạ và để lộ thành quả của con trai bà… “Oh, the agony. Only then did I realize for the first time what he had been through. What I had done to him. His pain, oh god, what am I going to do now? I don’t know what to do…”

Laura tiếp tục cuộc hành trình kì quái cho đến khi vị mục sư cũng tiếp tục mất mạng. Kim và Parker hoảng hốt vì Jannie lại mất tích. Lo sợ cho bà Martha nên Laura lại nhanh chóng quay trở lại đây nhưng không tìm thấy bà. Thay vào đó cô đụng độ Larry – tên khủng bố chết tiệt đã khủng bố Kim và cô trước đó. Hạ được hắn nhưng kết cục là trước khi chết, hắn vẫn không kiểm soát được và cho Laura một pha suýt mất mạng – trước khi cô lại được tia sáng của The Great Mother cứu giúp.

GREAT MOTHER: “Laura. Laura Parton. I am the Great Mother. Awake, my child. The world has begun to turn inward upon itself.” Laura walks through the snow, stumbles and falls. “The sky will be above no longer, the earth below no longer, and mankind will be no more. Hurry, child, and arm yourself. Or else the world will be no more. Fear not, and go forth, in the name of the Great Mother, the creator of all.” (Still WTF)

Tia sáng bắn cô trở lại căn nhà, Parker còn chẳng buồn tỏ ra ngạc nhiên hay gì đó bởi tận thế đến nơi rồi cho nên có gặp alien ngay trước mặt anh ta cũng chẳng quan tâm nữa. Trở lại nhà của vị mục sư và Laura tìm kiếm, lục lọi được những quả bom hẹn giờ – thứ mà Parker cho rằng anh ta biết cách dùng và định cho thổi bay cánh cổng của cây cầu để mở đường đi tiếp. Kim tình nguyện là người đi đặt bom sau khi Parker táy máy đã điều chỉnh xong. Anh chia sẻ cảm nghĩ của mình về Kim với Laura:

PARKER: “Hey, what do you think of her? I… To tell you the truth, I had my doubts about her at one point. I thought maybe she’d already gone floral, turned into a monster already. I guess I was wrong. She’s got a monster inside alright, but it’s a far more terrible kind. It’s called loneliness. Everyone has a measure of it inside, but somehow she just can’t learn how to keep it under control. This loneliness is eating her up. Damn. Isn’t there anything I can do for her? Maybe if I were a priest, I could offer her faith. If I were a warrior, I could protect her. I’m just, just me, and I can’t offer her anything. It’s been days since that crash, and I… Hey, what time is it? Holy shit! I didn’t set it for 15 minutes, I set it for 1500 hours! Don’t you see, I didn’t set the thing to go off in 15 minutes! It’s set for 3PM. There’s only 5 minutes left! Kimberly!!!!!”

Vậy là Parker tai hại đã nghịch bom không đúng, quả bom sẽ phát nổ sớm hơn so với dự kiến và Kim có thể gặp nguy hiểm. Laura phải lên đường và cố tìm cách cứu Kim với một kẻ thù mới: “THỜI GIAN”. Cứu sống được Kim trong gang tấc và cô ấy thật sự cáu sôi máu với Parker. Dĩ nhiên thì đôi này vẫn sẽ đi đến cảnh làm lành thôi. Suy cho cùng thì cả hai đều có những vấn đề của bản thân mà chẳng ai chịu tu sửa.

KIM: “I’m sorry. I know it isn’t his fault. But it just went off anyway. Can I tell you something? I lost my father when I was very young. He died and left nothing but a huge debt. Every day, the loan sharks would show up at my house, and every day, they would take it out on my mother. I’ll never forget finding her that January morning. My mother killed herself. She put a bullet in her head. They showed up that day too, and then, when they realized they could never lay their dirty hands on her ever again, they came after me. I grabbed the revolver from my mother’s hand, and I fired at them. Lights came through the window and I ran away. And every night since, that morning has repeated in my dreams. The thing is, I started taking Linda to deal with my dreams, but I just can’t deal with men anymore. I can’t even face them in the same room, and that’s why when Parker said he just wanted to protect me… No man has ever said that to me before, I didn’t know how to react. I’m gonna apologize to him in the morning. I know I can trust him. And this time, I’ll stop pushing him away. I promise.”

Laura nằm xuống và ôm lấy Kim, an ủi cô và cùng chìm sâu vào giấc mơ. Giọng của David lại trở lại với Laura…:

DAVID: “Oohh, aaarggh, oh. Oh, Laura, I’m so sorry I woke you. I’ve started to feel these stabbing pains throughout my body. Wow. Every time I move my head, ooohh. Every time I raise my arm, ow, I get this constricting feeling. It’s okay, it’s okay, I’m fine. Thanks. Don’t worry about me. Oh Laura, I’m supposed to take care of you, but I… but I…”

Laura tỉnh dậy và sớm đi tìm Jannie, cuối cùng cũng tìm thấy cô bé sau một chuyến hành trình và được Jannie kể lại chuyện gì đã thực sự xảy ra với Tom. Thì ra người đã giết Tom không ai khác là một Kimberly mất kiểm soát (do tác dụng hướng thần của thuốc Linda – trường hợp mà Martha đã miêu tả là tương tự với Tom lúc còn bé). Thế nhưng điều tồi tệ cũng đã đến, Martha đã phát hiện ra xác của Tom và bà ấy đã mất kiểm soát, buộc tội Laura cũng như Jannie và máu quái vật đã tự nảy ra sớm và nhanh hơn, buộc Laura tiếp tục phải nhẫn tâm hạ người đàn bà đã từng giúp đỡ mình này.

Mất bà Martha, những cơn đau lại càng không hề dừng lại bởi Parker, vì muốn chuộc tội với Kimberly, và cũng vì anh đã sắp biến đổi, anh có thể cảm thấy con quái vật bên trong đang dần dần gào thét để đòi được thoát ra – quyết định mang nốt quả bom hẹn giờ cuối cùng đến cổng của cây cầu – vẫn theo kế hoạch cũ là thổi bay nó để mở đường đi tiếp. Kimberly thật sự yêu Parker và không hề muốn mọi chuyện trở nên ra nông nỗi này, cũng lại lên đường tìm kiếm Parker và định ngăn anh lại. Dẫn đến cuối cùng, Laura lại tiếp tục phải chứng kiến một nỗi đau khác.

JANNIE: “Laura, is Parker really dead? I heard everyone talking.” Bất thình lình từ phía cánh cổng cây cầu vẫn đang nhem nhuốc khói… “Look, look, it’s Parker!”
Parker đã đột biến gần như toàn phần, không thể nói rõ nếu như anh ấy còn tính người hay không, đang trông rất hăm hở tiến lại gần Laura và Jannie…
PARKER: “Laura, Laura, urk…” 
Tiếp tục định tiến đến gần… Kim chạy đến và ôm chầm lấy anh…
KIM: Parker!!! 
Xúc tua của Parker đâm xuyên qua bụng Kim, nó coi như là một phát chí mạng… 
KIM: “I love you… I LOVE YOU… Parker!” Kim chĩa khẩu súng săn vào ngực Parker và bóp cò… Đó cũng lại là một nhát chí mạng khác, Parker gục xuống cùng với Kim, đôi mắt anh giàn giụa những hàng lệ trào: “Kim… Ber… Ly…”.

Parker và Kim chết bên cạnh nhau, cả hai đều không còn cảm thấy những nỗi đau nữa, đôi tay họ vẫn ôm chặt lấy nhau, không rời ra. Jannie và Laura chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối, bật khóc. Riêng Laura, cả Kim và Parker đều là hai người bạn gần như cuối cùng của cô. Không thể tiếp tục ôm lấy những nỗi đau nữa, cô gào thét thật to lên. Gào to hơn tất thảy, gào lên, gào lên. Âm thanh và tiếng khóc vang vọng cả bầu trời. Jannie nhặt lại được bài thơ cuối cùng mà Kim đã viết. Bài thơ mà lẽ ra cô định dành tặng cho Parker.

First there was light, and what lay between the stars was called ‘courting darkness’.
Adrift even from the sorrow, the survivors turned letters from the sun into ashes.
Courting darkness, from the inkwell of their veins, the survivors took the bleeding words upon the nation.
The words spoke not of the heart.
The words instead armored the soul.
And the survivors made a fortress of their folly.
On the first day, they made fire to burn the sky.
On the second day, they made fire to burn the sea.
On the third day, they made fire to burn the earth.
On the fourth day, they made fire, to bur the stars.
On the fifth day, there was nothing.
On the sixth day, there was emptiness.
And on the seventh day, you appeared.
You unchained the cage of things forbidden, and the darkness began to change.
Strength began to course.
And the strength begat power.
You swept a boat out into the swelling river, and guided me across on a link of thoughts.
Heedless of the water’s fearful source.
Severed from the markers of time.
The smothering solitude thawed in your light and became a rising tree on a forgiving hill.
The tree begat a forest, and the forest called forth winged creatures, and traced the contour of the heart as they flew reconstructing brightness long since forgotten.
They overflow, fall from the sky, murmuring their light, crystalize.
In the verdence of the trees, gathered wood falls from the skies, “Fly,” you cried, “fly”, you cried, “fly,” you cried.
And as the gods arrived, as life finally came to an end as it started, they saw boundless joy, and they knew it was your doing.
What you guarded in their stead is the brightness that shines within.
What you guarded in their stead, I shall call love.
And understand at last, that first there was light.

Laura gục xuống nền tuyết trắng. Cô không thể chấp nhận chuyện này. Không thể. Nhắm mắt lại và bóng tối lại ùa về. Và rồi lại là cái bầu trời đó…

GREAT MOTHER: “Laura, do you know who you are? You must learn the truth. The evil one is giving himself to a fearful power even now, and together they shall become the Shadow. Laura, you are the chosen one. You must awake!!!!”

Sau đó David lại quay trở lại với cô thêm một lần nữa…

DAVID: “Laura, listen to me. I can’t hold on much longer. I’m not gonna make it, not with this injury. Don’t look at me like that, It’s okay Laura. I’m not afraid of dying now. Laura, I want you to do something for me. Leave me here and go. You’ve got to stay alive. There’s nothing more I can do. I’m all… Please Laura, don’t look so sad. You have no idea how happy I’ve been, spending my last days with you. You kept me going. And that’s why more than anything else in the world, I want you to survive. The moment I saw you on that plane, I knew I had to keep you safe. I don’t know why, but I just knew I had to. That’s why, that’s why you’ve got to survive. All I can offer now is to leave you with a smile. I wish I had something you could take with you, but I… but I…”

Laura và Jannie tiếp tục băng qua cây cầu và đến cái nơi gọi là cơ sở nghiên cứu Parton. Jannie tỏ ra khá lạ lẫm bởi Parton cũng thật trớ trêu là họ của Laura. Tiến sâu vào bên trong, đây là sự thật kinh hoàng mà Laura phải khám phá. Cô chợt nhớ lại chuyến bay, cô cố nhớ lại xem mình đến đây để làm gì, tại sao mình lại lên chuyến bay đó. Nơi này dần dần trở nên quen thuộc với Laura hơn. Kinh hoàng hơn, đây là một cơ sở nghiên cứu nơi có những thí nghiệm tuyệt mật diễn ra và người quản lý nơi này – tiến Sĩ Lucy Parton được tiết lộ là mẹ của cô. Tại đây, dự án nhân bản của những năm 69 và 70 cũng như những khám phá về người ngoài hành tinh tiết lộ cho Laura sự kinh hoàng trong thân phận của cô. Cô là con của Lucy Parton với một mẫu “sinh vật” lạ được tìm thấy tại khu vực này trong khai quật và khám phá.

LUCY: “You’ve come very far Laura. I am Lucy, your mother. I have been waiting for you. Laura, I’m right here.” Cả căn phòng sáng rực lên và Laura để ý xung quanh toàn máy móc và âm thanh điện tử.
“I know that you’ve come very far, my beloved Laura. It all began 38 years ago, with a genetic memory asleep in a wall of arctic ice. In 1963, I began working on a special project, using cloning technology to bring mammoths back from extinction. My team discovered a perfectly preserved mammoth specimen, in the arctic permafrost of northern Canada in 1971. We were able to extract genetic material from the cell nucleus. Unfortunately, there was too much chromosome damage. But we found something else. In the stomach of that frozen mammoth, we found the undigested remains of a totally unknown organism. Mammoths were believed to be herbivores, but this one, anyway, apparently had eaten another creature. And what a creature. It looked human, but had a pair of wings sprouting from its back. We removed him from the stomach for further study. Then I decided we would extract a sperm specimen and attempt fertilization, using my ovum, and in my womb. I decided to give birth to a hybrid child, fathered by this winged human. The fertilization was successful, but the embryo developed without a trace of wings. That made no difference to me. The child was the fulfillment of my dreams. A miraculous collaboration between me, and that being we found inside the mammoth. The baby was born in the early hours of December 31st, under the most spectacular display of Aurora Borealis that winter. It was born across that span of time. I took the first letter of my given name and added the Latin word for air: aura, and named the child Laura. It’s true. That was how you entered this world, Laura.” Laura gasps and drops the compact. “When I was in labour with you, I had a vision, something akin to the will of the cosmos spoke to me, and described something important: that a powerful spirit had appeared in the space-time continuum, and was on its way to earth from the far reaches of space, and that it would arrive on earth when my child had become a grown woman. At that moment, for the first time, I felt the enormity, even the sin of what I had done. And at the same time, I saw in you the hands of fate. Then, seven days later, my own life ended. But others in this institute and the government wanted to repeat the experiment. They wanted to bring those winged human beings of prehistoric times back to life. They transferred my mind and will to this, to Xilo. But without a compatible ova or willing surrogate within which to bring the embryo to term, their efforts ended in failure. Look.”

Cả căn phòng sáng rực lên thêm một lần nữa, những cái kén thí nghiệm lộ dần ra những hình hài con người ở bên trong nó. Giọng nói tiếp tục…

LUCY: “Laura, you must kill me, end your mother’s torment so that no one will ever repeat this mistake. Do it now, while I still have my will. Laura, please. Please kill me.”

Laura tôn trọng di nguyện cuối cùng của mẹ mình, bất chấp việc bây giờ thân xác bà chỉ còn là một cái máy khổng lồ. Cô chắc tay, cầm súng, bắn phá tất cả, tiêu hủy hết toàn bộ nơi này. Và cuối cùng – giết mẹ cô, để giải thoát bà ấy khỏi những đau đớn từ chính những gì bà đã bắt đầu. Khi mọi thứ xung quanh dường như đã đổ sập, Laura sớm lại trở lại với bầu trời đó và The Great Mother lại tìm thấy cô:

“Laura, Laura Parton. The evil one has joined himself to a fearful power, and has been remade. The evil one knows you, my child, and shall seek you out. Go forward Laura. You must not stop, no matter what.”

Điều tồi tệ xảy ra đúng như lời của Great Mother nói, sau khi Laura tỉnh lại chưa được bao lâu trong một căn cabin gần đỉnh núi thì Jannie, bằng một cách nào đó The Evil One đã bắt được Jannie. Jannie tan thành một vũng nhầy màu xanh, chỉ để lại chiếc bờm của cô bé. Và Laura lại trở về đơn độc. Không một ai cả, cô lại tiếp tục gào thét, khóc. Nghe theo lời của The Great Mother, cô chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến cuối cùng trên đỉnh núi – nơi cô chạm trán The Evil One. Và David thêm 1 lần nữa trở lại trong tâm trí cô, thoáng qua…

DAVID: “Laura, how many days has it been since the crash? Time just seems to fade into the distance for me now. It’s strange, but I don’t feel sad. The snow will soon cover my body. Time will cease to exist, and I’ll disappear under the thickening layer of snow. And in that whiteness, all this will transform itself into water and earth. Over a longer period of time than I ever could have imagined. And maybe one day I’ll come back again as a very small flower. I’ll blossom and grow. There’s an interesting thought for you Laura, don’t you think? Me, as a plant? I’ve never so much as even had a plant in my apartment. But now I’m on my way to being reincarnated as one. Just think, someday, someone may walk past me. They may be laughing or crying when they do, or they may be full of hope, or in deep despair. But it won’t matter to me, because a flower doesn’t care what it has or what it doesn’t have. It just is, protruding from the snow, waving in the breeze. But it’s different with you Laura. You must survive. Don’t worry about me. I’ll be staying here, thinking of you. Dreaming of you. Laura, it’s okay. You can do it. If anyone can, it’s you, I know that.”

EVIL ONE: “Fool, think you can stand in my way? All that exist shall follow the path of destruction, and your human race and even this planet is no exception. The will of the cosmos will not be denied. What is there left to save? Mankind? Grown old, without growing wise, and this planet, not content with its first folly, it creates a second, even more foolish dominant species. All this shall be destroyed, and all must begin with you. Go now, get out! How dare you challenge my power?” Laura cầm chắc tay súng với một quyết tâm.

EVIL ONE: “Ha ha ha ha! Then a fool you shall die…” Cả hai bắt đầu cuộc đại chiến của mình.

Laura nã đạn liên tục vào Evil One, hắn dường như không hề lung lay nhiều cho lắm, cô bắt đầu cảm thấy những nỗ lực của mình có phần vô vọng. Rất nhiều đạn, Laura thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi giữa bầu không khí lạnh lẽo này. Evil One nhận thấy rõ Laura bắt đầu nao núng, hắn tận dụng luôn sức mạnh của mình không chần chừ…

EVIL ONE: I can feel your helplessness, your terror. Your feeble attacks are nothing. So futile in the face of my awesome power. Now you shall experiencemy true power. First your eyes, you will see this world no more. Never more.

Laura đau đớn, cô đã bị mù, tất cả giờ chỉ còn là bóng tối và tiếng súng. Nhưng cô gái ấy vẫn không từ bỏ, tiếp tục nã đạn trong mù lòa. Cho dù chính cô còn chẳng thể nói rõ cô đang nhắm về đâu nữa.

EVIL ONE: “Ha ha ha ha. Next I will take your ears, and these words will be the last you ever hear. ” Laura chỉ nghe thấy một cái nhức tai và sau đó… chẳng còn nghe thấy gì nữa...

Đôi tay cô vẫn còn cảm nhận được khẩu súng, và cô vẫn bắn, bắn tiếp. Không hề dừng lại.

EVIL ONE: “How do you feel now? Grovel in fear. First you’re blind, then you are deaf. And now, you will move no longer. Do you understand what that means? Death, it means death. The certain death that is yours, and you will be lost in the vast abyss for all eternity.”

Laura cảm thấy bản thân gục xuống, chân tay dường như không còn nữa và cô cứ cảm thấy bất lực như vậy. Cứ như vậy, và thứ duy nhất còn hoạt động lúc này đó chính là bộ não vẫn còn đang suy nghĩ của cô.

DAVID: “Laura? Laura, I guess it’s time to say goodbye. Oh Laura, don’t be sad. You’ll be alright, it’s okay. You’ll be able to make it through. And look, I have something special to give you. Here it is. I hope you’ll think of me every time you look at it. I put it away in your keepsake. Laura, don’t forget me, David. I guess it’s that time. Farewell. Goodbye Laura.” 

Laura nhớ lại toàn bộ tất cả những gì mình đã trải qua cùng David. Anh ấy đã luôn ở bên cô, anh ấy ở bên cô cho đến tận lúc chính anh ấy là người phải nhắm mắt. Nhưng nó không có nghĩa là Laura đơn độc. Bằng cách nào đó David vẫn sống trong cô, cô vẫn có thể cảm thấy anh ấy, cô luôn biết đó là anh ấy. Laura làm đúng như những gì mà cô nhớ, cô vẫn đủ sức để bật chiếc mề đay của mình ra, đó là bông hoa cuối cùng mà David đã hái để tặng cô. Và nó có sức mạnh. Sức mạnh đánh bật bóng tối.

EVIL ONE: “What is this? What’s happening? My body, my mind. Oh, pain. Stop it!  How could I… It’s not possible! Uuuurgghhhaaaaaaahhhh!”

DAVID: “Laura! NOW!”

Toàn bộ mọi thứ đã trở lại, Laura không còn hứng chịu nữa, chân tay cô, mắt cô, tai cô… Bây giờ trận đấu đã trở lại vạch xuất phát – công bằng hơn, Evil One không thể sử dụng bất cứ trò gì của hắn nữa, Laura tiếp tục bắn, bắn… Lần này những phát bắn đã trở thành chí mạng, máu và chất nhầy đã chảy ra từ Evil One. Cô bắn hắn cho đến khi hắn chẳng còn lại một mảnh nào và nổ tung.

LAURA: “DAVID?… DAVID!”

GREAT MOTHER: “Laura? Laura. Laura, can you hear me? The evil here has been destroyed. You can move again now, Laura. The time has come for you to bond with that fearsome power. Though you cannot see, nor can you hear, you must slowly go forward, my child, one step at a time. And with this new power, this unknown force, you will bring salvation. You, Laura, will save your world. Feel the earth underfoot, my child. Awaken the sleeping memory of your wings, and believe in the power that lies in the palm of your hands. That power will grant you miraculous things. Now go, my child. Laura, child of destiny, born across the shores of time. Listen well, my child. You do not know that this apparently endless universe does have an end, that time, so infinite to misleading senses, will one day stop. You know so little, for you are but a child, but a newborn. You must journey forth again, and this voyage will be far longer and much more terrifying. Now is the time to find him. Do you remember? Do you remember the name of the one who saved you? It was he who safeguarded your soul. Go and find him, and thus forge that power at last into one. Laura my child, call his name. Speak his name, so that all lives and all that shall be born shall be saved. Call him, and recreate yourself as you were meant to be. Now. Now, Laura.”

LAURA: “D…A…V….I…D!”

Tia sáng màu vàng lại lóe lên trong giây lát. Laura mở mắt mình ra. Đây là đâu? Chuyện gì? Tại sao? Cô nhìn lên. Đây là một không gian, một căn phòng. Đồng hồ điểm còn 8 phút nữa là đến đêm giao thừa. Hai đứa trẻ tinh nghịch chạy qua. Biển báo ghi: Sách giảm giá cuối năm. Cô nhặt lên một cuốn. Và đó là Kimberly. Sách của Kimberly đang ở trên tay cô. Trông Kim thật khác lạ. Cô ấy trông thật tràn đầy sức sống, thư thái… không hề giống với Kim mà cô nhớ chút nào. Laura lại đánh rơi chiếc mề đay của mình, một người đàn ông cũng trạc tuổi cô nhặt được.

MAN: “You, um, dropped this.”
Laura trông hơi ngơ ngác.
MAN: “Uh, here, you wouldn’t want to lose it, Laura. Oh, I’m sorry, I couldn’t help seeing your name on this. And besides, I feel like we’ve met before.” Anh đưa trả chiếc mề đay cho Laura… “Well. Hey, that book you have. You read Kimberly Fox? I’ve read some of her work. I’ve never met anyone else who’s even heard of her. She isn’t widely recognized, at least not yet.” Anh cầm lấy cuốn sách và giở đến trang ưa thích của anh ấy. – “My favorite piece in this book is this.This poem, ‘Light’. It’s about a sort of hypothetical woman, the poet’s imaginary best friend. This woman is… Oh, I get it now, that’s why I felt like we met before. You remind me of her! For me. If that sounds strange, but well, it is strange. I highly recommend it, it’s a wonderful poem. Everything Kimberly Fox writes is full of hope, and love of life. Oh, Laura, look!” Laura nhìn theo anh, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi rất đẹp… Cả hai cùng bước ra ngoài… Không khí thành phố trở nên nhộn nhịp, đó là ngày cuối cùng của năm 1999, chỉ còn chút nữa là giây phút của Thiên Niên Kỉ mới bắt đầu… “It’s so beautiful.” Người đàn ông tiếp tục nói và Laura giơ tay mình ra để bắt lấy những bông tuyết đẹp đẽ…
MAN:  “Well anyway, I guess I’ll be going.”
Laura dường như đã nhận ra và nhớ lại. Cô không để anh rời đi nữa, cô chạy lao đến, ôm chầm lấy anh và không hề bỏ ra. Người đàn ông ngạc nhiên ngơ ngác. Song dường như anh cũng đã hiểu. Laura gọi thật to: David! DA…VID!…DAVID!
Cả hai vẫn ôm chầm lấy nhau, ấm áp trong thời khắc cuối cùng của năm 1999… Đồng hồ điểm: Dec 31 23:59:50 và nó bắt đầu.
10
9
8
7
6
5
4
3
2
1

HAPPY NEW YEAR!!!!

Kết thúc. Và ông Eno bắt đầu Shitpost theo cách riêng của mình…

Earth

“The earth came into existence about 4.6 billion years ago and is the third planet in our solar system. It has an equatorial diameter of 7.973 miles and is located about 93.2 million miles from the sun. The earth travels around the sun every 365 days and it takes 24 hours to completely revolve 360 degrees on its axis. Earth harbors an abundance of water in its oceans.”

Estimated world population in 1999: About 6 billion.
World population growth in 1998: About 78 million.
Estimated world population in 2100: About 10.4 billion
Number of people infected with the HIV virus worldwide 1980: about 100000
1998: about 3 million
Number of people newly infected with the HIV virus:
Estimate for 1998: 5.8 million.
AIDS related deaths worldwide in 1998: About 2.5 million.
Number of starving people worldwide in 1998: About 830 million.
Number of illiterate people worldwide in 1998: About 1 billion.
Number of people living without electricity in 1998: About 2 billion.
Number of children worldwide who died from malnutrition
and related diseases in 1998: About 19,000 children every day.
Average life expectancy: 1900: About 35 years;
1997: About 67 years
Rainforest destruction from 1980 to 1995; About 772,204 square miles.
Average annual temperature of the earth’s surface: 1950: 56.9 degrees Fahrenheit
1997: 57.9 degrees Fahrenheit
Concentration of atmospheric carbon dioxide: 1960: 316.8 ppm
1997: 363.8 ppm
Percentage of plant species on the verge of extinction in 1997: About 14%
Percentage of freshwater and salt water fish species on the verge of extinction
in 1997: About 33%
Percentage of bird species on the verge of extinction in 1997: About 11%
Percentage of mammal species on the verge of extinction in 1997: About 11%
Total number of species to go extinct annually (in 1998): about 1000 species.

HenryMason AKA TranVietBach
As your service.

Cùng tác giả

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Quantum Theory – Góc cạnh, ngớ ngẩn, đẹp đẽ ?

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Quantum Theory – Góc cạnh, ngớ ngẩn, đẹp đẽ ?

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện