Lão ngồi đấy, vẻ ngoài U30 độc thân hiện rõ qua từng cử chỉ đưa ngón tay lướt trên bàn phím như nghệ sĩ piano. Cả phòng net im lặng, nghe rõ tiếng click chuột đều đặn của đám trẻ nhỏ và thanh niên, thi thoảng văng tiếng chửi “đ*t m*”. Lão ngồi, ung dung, chả bận tâm đám nhóc, đôi mắt lão đang dán vào màn hình, trận DotA dang dở. Hắn đến, kéo cái ghế và hạ mình xuống. Hắn vào làm ván AOE và Dota 2. Cả phòng im lặng, một vẻ ảm đạm tại phòng “Cyber net” vùng ngoại thành, bên ngoài xe thưa dần sau 6h chiều, vẫn còn nhộn nhịp hơn phòng net nhỏ, có vài đứa trả máy tính tiền. Hắn và lão, hai hình ảnh, hắn trông 24, khuôn mặt gầy nhưng lại hay cười. Đã quá 15 phút, lão vừa bắt tay vào trận mới, ung dung, dáng vẻ bất cần tựa lưng vào ghế, đôi mắt như nhắm lại. Lão lèm bèm câu chửi, chả ai bận tâm, trừ hắn.
- Ông anh chửi gì dzậy?
- Không gì.
Lão im lặng, hắn nở nụ cười ranh mãnh. Tôi ngồi dãy máy sau, chẳng quan tâm, cố bắn cho xong ván CS:GO.
- Ông anh chơi DotA hả ? Hồi đó tui khoái lắm.
Lão vẫn ngồi, mất 5 phút để hồi âm.
- Tại anh mày hông biết chơi game khác.
Không còn là nụ cười ranh, hắn cười lớn. Cả phòng giật cả mình, các em cấp 2 còn mặc nguyên đồng phục buông lời “Đ* m*”. Hắn không quan tâm, bọn trẻ lại im, phòng net quay về vẻ ảm đạm vốn có.
- Ông anh là người chỗ nào dzề ?
- Bạc Liêu.
Chả ai quan tâm họ nói gì, tiếng click chuột và tiếng chiếc bàn phím giả cơ vang đều hòa tấu nghe đã tai. Anh canh net nghe nhạc, tiếng piano lan khắp phòng.
- Ông anh hông biết chứ hồi đó em đánh DotA ghê lắm luôn đó, dzới lại Đế Chế nữa.
- Chú mày xạo quá.
Lão cười.
- Dzậy sâo chú mày hông chơi đi ?
Hắn hồi âm, lần này có vẻ lâu.
- Em cũng muốn, nhưng thời thế anh ơi. Sài Gòn hay cái miền Nam nay nó kì lắm anh. Nó hông thích mấy cái cũ, nó năng động, thay đổi ngày này qua ngày nọ.
Lão lặng im, tôi vừa chết và phải chờ ván sau.
- Chú nói anh cũng tin, hồi anh mày ở Bạc Liêu đâu có đi chơi mấy cái này. Dờ thấy tụi bây chơi tao cũng theo, nhưng mà chơi nhiều tao thấy tao lạc hậu quá. Hay chú mày chỉ tao chơi Dota dzì của chú mày đi.
Hắn cười, kéo theo là nụ cười sảng khoái của lão. Đồng hồ điểm quá 7h40, tôi thanh toán và ra về. Phía sau tôi là hai người bạn vừa quen đang cùng tạo Steam cho “người lạc hậu”. Cơ mà phải đi làm vài cốc nước với ông anh đã. Đó lại là câu chuyện khác của một game thủ vùng ngoại thành như tôi.