Resident Evil Lore: Thiên niên kỷ mới và những biến chuyển (P.3)

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Như đã hứa thì sau đây là các sự kiện non-canon của Biohazard: Rose Blank – Tadashi Aizawa. Nó được công nhận là một phần của bộ Biohazard Novel hợp vào với phần tiểu thuyết của S.D Perry cùng với Biohazard: To The Liberty.


BIOHAZARD: ROSE BLANK

Viết bởi Tadashi Aizawa

Những sự kiện kinh hoàng của dãy núi Guatemala

Một âm thanh điện tử chói tai tràn ngập khu rừng. Reena Mittford bắt đầu di chuyển theo những chuyển động trôi nổi, bởi vì không gian lúc này giống như làn nước trong xanh với những bong bóng nhưng lại khiến cô cảm thấy không hề chìm đắm. Cô với tay chạm vào nhánh cây xuất hiện trên đầu cô. Mọi chuyện khá tuyệt vời cho đến bây giờ.

Cô có thể cảm nhận được gỗ, thật khó để bẻ gãy, trong lòng bàn tay cô. Nhưng khi cô buông nhánh cây ra, nó bật lại một cảm giác với dây thần kinh rồi trở lại vị trí ban đầu của nó và vung một lúc, như thể nó được làm bằng cao su. Cô đứng thận trọng trên sàn nhà. Nó thật khác biệt với đất mềm, nó giống như cô đang bước vào cao su cứng. Tương tự như cách mà cô cảm nhận nhánh cây, cô thậm chí còn nhận thức rõ hơn về cảm giác như là phải có một sự nhân tạo khó hiểu nào đó ở đây. Cô cảm thấy như người Mỹ đang bước những bước đầu trên mặt trăng lần đầu tiên. Bước chân của cô cũng đang dao động, cô trôi qua khu rừng nhiều hơn cô đi. Giữa những cái cây, trong bóng tối, cô có thể thấy ngọn núi hiểm độc của dãy núi Agua chiếu sáng từ xa trong ánh trăng bạc.

Tiếng âm thanh nền ồn ào trong tai nghe trở nên đột ngột to hơn, và Reena theo bản năng bịt tay vào tai cô. Phản ứng nghiệp dư của cô bao gồm cả việc đôi môi mọng cười ra những tiếng thì thầm nhẹ. Chỉ cần cô ấy bịt tai lại, tiếng ồn dường như không quá khó chịu. Tiếng ồn liên tục là một vấn đề cố hữu với thiết bị này, giống như một căn bệnh nan y gần như không thể giải quyết dứt điểm. Trong sáu tháng, Reena đã tham gia vào dự án này như một kỹ thuật viên. Cô ấy sử dụng cái máy hàng ngày, như thể cô đã quen thuộc với hoạt động của nó, không có cách nào để giải quyết cái vấn đề kia. Là người điều hành chính, cô dường như đã rơi vào bế tắc.

“Môi trường dung dịch thực tế ảo” là tên được nhà sản xuất đưa ra cho thiết bị này, được chứa đầy chất lỏng đặc biệt với độ nhờn nhớt cao. Nó được kết nối với ba siêu máy tính chịu trách nhiệm điều khiển . Các nhân viên của cơ sở chỉ đơn giản gọi nó là những “chiếc bình thí nghiệm khổng lồ”.

Bất cứ ai nhìn thấy nó ban đầu bị choáng ngợp bởi cảnh tượng hùng vĩ của cái bình… lớn như một cái bể, có hình dạng thô sơ, ghồ ghề và một cái tên đơn sơ. Một khối kim loại có chiều dài cạnh năm mét.

Một phần ba không gian VR bị chiếm bởi một cấu trúc khổng lồ, vô số các dây cáp chạy từ nó đến các máy tính hiệu năng cao được dính chặt vào tường. Chúng là bộ não của cỗ máy quái dị, và các thuật toán của bộ máy đặc biệt mang thế giới ảo vào cuộc sống. Chuyển động của người vào trong với một bộ đồ đặc biệt được ghi lại bằng các cảm biến trong bể, đồng thời đo lượng dòng chảy trong chất lỏng huyền phù. Ba siêu máy tính đã xử lý dữ liệu song song với nhau và tính toán tất cả các thay đổi, cũng như tương tác với môi trường và đối tượng trong thời gian thực. Kết quả được chiếu lên kính VR mà không hề có một độ trễ nào.

Ngoài tất cả các yếu tố hình ảnh, “Cái bình” cũng có thể giả lập âm thanh dựa vào hệ thống trong bộ nhớ của nó. Ngoài ra, nó có thể bơm một lượng không khí thích hợp vào bộ đồ bằng máy nén, được kết hợp ở nhiều nơi. Tất cả để cơ thể con người tương tác với một thế giới kì lạ cảm thấy khá thực tế.

Đối tượng đang ở trong một ảo ảnh mà cô ta tin là mình đang ở vùng núi của Guatemala.

Dãy núi, khu rừng, vùng cao nguyên trên ánh trăng mờ ảo – tất cả những gì mà mắt Reena trông thấy đều dựa trên dữ liệu vệ tinh. Cô đã quét chính xác địa hình của vùng cao nguyên Guatemala – ngay cả trước khi trạm nghiên cứu này được xây dựng. Một âm thanh mờ nhạt nghe có vẻ hơi giống như một cơn gió xoáy khiến hình bóng tối tăm của những rặng cây rùng mình, bao quát tầm nhìn của Reena. Có vẻ như ai đó đang đùa giỡn với khu rừng với những tiếng cười thì thầm khúc khích.

Độ phân giải thô biểu diễn hình ảnh là do chính cái thế giới ảo, nó được tạo ra theo cách này. Nếu người ta tăng độ chính xác lên lớn hơn, tiếng ồn càng trở nên khó chịu hơn (When you are a low-spec gamer, haha). Xét trên góc độ nào đó thì Reena chỉ là người vận hành và không thể nắm rõ hết chi tiết về hệ điều hành này. Tuy nhiên, cô biết rằng chương trình sẽ tự động gửi và nén dữ liệu âm thanh ngay khi giới hạn của quá trình dữ liệu đã vượt quá mức cho phép và nếu chất lượng đồ họa càng thấp thì hệ thống giả lập âm thanh sẽ càng chính xác.

Ví dụ, những cái cây cực kỳ phức tạp chỉ bao gồm hai mươi mẫu hình cấu trúc, và nếu một người quan sát bầu trời đêm chăm chú hơn qua những khoảng trống giữa các cành cây, họ sẽ có thể để ý kĩ hơn những ngôi sao trên những nền trời đêm. Ô nhiễm không khí không tồn tại ở đây, khiến các ngôi sao tỏ ra cảnh giác rõ ràng. Độ chính xác này có thể đạt được với một cái giá – một lời nhắc nhở rằng không gian rộng lớn không thực sự hay có thể khám phá, nhưng có nghĩa hơn so với chỉ là một hình nền lạ mắt và vẻ đẹp ngoài tầm với.

Ngay cả mặt trăng, mà theo như chúng ta hiểu là trông giống nhựa kia đã bố trí khu rừng mê cung dày đặc với ánh sáng trắng đục, dồi dào của nó, cách trái đất khoảng 380.000 km, nhưng chỉ đơn thuần là nguồn ánh sáng được chương trình cố định.

Vì áp lực lên hệ thống hô hấp tại cơ sở này là một vấn đề nghiêm trọng, người ta không thể trải nghiệm cảm giác vô tư và sảng khoái giống như đi bộ trong thế giới thực ở một vùng núi mát mẻ. Do cảm giác vị trí không ổn định và thực tế là mặt đất có độ đàn hồi không tự nhiên, người thử nghiệm được đảm bảo cảm giác sẽ rất kì lạ nếu anh ta không quen với máy. Tuy nhiên, đối với Reena đó là một cảm giác tuyệt vời để đắm mình trong vùng biển kỹ thuật số này, mà cô khó có thể thoát được.

Cuộc sống hàng ngày căng thẳng dần dần rời khỏi cô, và cô có thể tận hưởng những khoảnh khắc cô có tất cả với chính mình. Chỉ cần để tâm trí của bạn đi lang thang, tự do mình khỏi mọi ý nghĩ và tận hưởng thế giới được tạo ra. Ở đây, trong không gian yên tĩnh và thanh bình này, tách rời khỏi thế giới bên ngoài, cái cụm từ “Dự án Rose” đáng nguyền rủa chẳng có nghĩa lý gì ở đây, nó chỉ giống như những cuộc tranh luận với cấp trên của cô ấy. Reena ẩn mình sau sự kín đáo của thế giới ảo.

Ở khoảng cách phía bên trên là một dãy núi và trên đầu cô, ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng tỏa sáng. Tất cả mọi thứ mà thế giới này cung cấp là độc nhất cho đôi mắt của Reena và chỉ tồn tại cho cô ấy.

Bị xáo trộn, cô lơ lửng trong bể với đôi mắt nhắm nghiền, hòa vào dòng biển ảo tưởng. Âm thanh của đàn ong kì lạ đập vào tai cô. Khi cô tập trung một lúc vào những gì đã vượt ra ngoài bộ nhớ điện tử, ngay lúc đó cô nghe thấy một hiệu ứng âm thanh mà cô cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Một người đàn ông giọng cao vút hát một bài hát opera chắc chắn sẽ thanh khiết hơn trong tự nhiên.

Nó nhắc cô về ngôi làng quê hương của cô ở Cornwall. Ngôi làng đã cho cô một ấn tượng đơn giản và bình dị, mọi người biết nhau, và những khuôn mặt quen thuộc không bao giờ xa lạ hơn. Ở tận đáy lòng cô, cô đã dành từng ngày ở đó với một sự thiếu kiên nhẫn và bồn chồn. Sau đó, cô tốt nghiệp đại học và rời quê nhà để làm việc như một kỹ thuật viên trong một nghề đòi hỏi khắt khe. Nhưng con người thật của cô ấy vẫn ngủ yên trong ngôi làng quê hương đó.Và ảo tưởng khôn lanh này, thường được gọi là “kí ức”, đã tự truy cập trong khu vực kín này và ập vào Reena. Không ai có thể thoát khỏi điều đó.


Reena mở mắt. Bên dưới tất cả những tiếng ồn và tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy… thứ gì đó khác. Nó có thể là gì? Mozart? Hoặc có lẽ các giác quan của cô ấy đã chơi đùa với cô ấy và làm cho nó nghe như một giai điệu?

Không, đó là bản “Requiem” của Mozart… Không hẳn… Một nụ cười lướt qua đôi môi của Reena, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo cảm xúc đó như bị dập tắt.

“Cô không thể ra ngoài kia… Đang có một ổ dịch lớn!!!”

Không nghi ngờ gì về nó nữa, đó là một giọng nói rõ ràng.

Sự khó chịu của tiếng ồn đã ăn vào những cuộn dây sâu nhất trong bộ não của cô và bật ra ở đó. Tuy nhiên, cô chắc chắn cô vừa nghe thấy một giọng nói. Khi cô giơ tay phải lên để tương tác với bàn phím ảo để liên lạc, khung cảnh đột ngột thay đổi. Các kết cấu trên các mô hình cây đã đột nhiên biến mất và những gì vừa mới chỉ là một khu rừng bây giờ đã trở thành một mớ dây chuyền: lưới điện của bối cảnh, dần dần bị mờ đi. Hình ảnh của một thành phố bên ngoài sườn núi xuất hiện trước mặt Reena như một ảo ảnh từ hư không. Thành phố đang bừng cháy. Hình ảnh môi trường mới này rất rõ ràng, thực tế vì nó có thể tồn tại trong một thế giới ảo. Rồi ngọn lửa chiếm toàn bộ tầm nhìn, và đột nhiên Reena đang ở giữa những ngôi nhà rực lửa. Cô muốn hét lên, nhưng giọng cô như bị chết lặng bởi cái mặt nạ dưỡng khí của cô. Cảnh tượng thể hiện thật đáng kinh ngạc. Mọi người đang giết nhau, có một đống lộn xộn khủng khiếp – mọi người đang… “ĂN THỊT” mọi người!

Nó không chỉ là một hoặc hai. Ở khắp mọi nơi trên đường phố không thể diễn tả được sự kinh dị đang diễn ra. Bữa tiệc man rợ của máu và xác thịt.

Vô số chiếc xe đã được để lại trên vỉa hè và cháy rực cũng như đổ nát. Các ngôi nhà và các tòa nhà khác đang bừng cháy và được dựng lên như những ngọn đuốc khổng lồ, phát ra khói tối. Dưới bầu trời đen, vô số nhóm người lang thang. Thành phố rung chuyển vì những tiếng thét xuyên qua tất cả các đường phố, và tiếng ồn ào tai vang lên với một tiếng gầm thét tàn nhẫn và phát nổ trong tai nghe của Reena. Bị hoảng loạn, cô chưa được huấn luyện để xử lý tình huống – chỉ nghe bản năng cơ bản nhất đang hét lên với cô để thoát khỏi Địa Ngục trước mặt cô. Thủ tục khẩn cấp là tắt ngay lập tức cái máy thực tế ảo.


Cô cố gắng hết sức để chạy, nhưng như trong một cơn ác mộng tàn bạo, cô chỉ kẹt lại tại chỗ. Nước mắt rơi đầm đìa, và cô cố gắng đẩy khối vô định ra khỏi người cô, trèo bò ra một cách điên dại và lúng túng. Hình ảnh mà máy tính hiển thị trên màn hình kính mờ mờ qua những giọt nước mắt trong mắt cô đến một đường viền ít hơn, bùn đỏ đen. Ngoài tầm nhìn hạn hẹp của cô lúc này, cô nhìn thấy một vòng bóng rổ nhỏ. Nó làm cái quái gì ở đây cơ chứ? Thế giới của cô tràn đầy tiếng cười vang dội dường như vang vọng trực tiếp qua tai nghe vào não.

Emily Ran vừa hoàn thành bữa ăn trưa muộn của mình và đang trên đường quay trở lại phòng thí nghiệm khi cô nhận thấy có điều gì đó không đúng trong phòng thực tế ảo. Cô nghe tiếng còi báo động đến từ phía sau cánh cửa. Cô nghiêng đầu một cách hoài nghi và cẩn thận mở cánh cửa trượt. Khoảnh khắc tiếp theo cô có thể nghe thấy là tiếng cảnh báo từ phòng máy.

“Thời gian sử dụng tối đa được đề nghị cho đối tượng VR đã vượt quá mức cho phép. Dừng mô phỏng ngay lập tức!”

Cô nhìn từ lối vào từ đầu kia đến phòng kia. Thứ cô nhìn thấy là một khu vực hình vuông có chiều dài và chiều cao cạnh nhau khoảng 10 mét. Nhưng trong căn phòng đơn giản này, với những bức tường bê tông thô, không có dấu hiệu của sự hiện diện của con người. Chỉ có cái bể khổng lồ này và một chiếc bàn bên cạnh nó. Một đèn báo nhỏ nhấp nháy trên đầu cuối máy tính màu kem cho thấy mô phỏng VR đã bị hủy bỏ sớm rồi. Màn hình 20 inch nhấp nháy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trông như một thành phố chìm trong màu đỏ – nhưng hình ảnh biến mất ngay sau đó.

“Cái gì…cái gì vậy?”

Emily đứng đó trong cơn sốc, nhìn chằm chằm không ngờ vào màn hình đen. Rồi cô ấy giật mình và lắc đầu trong một sự cố gắng.

“Có người trong bể!”, ý nghĩ lướt qua não cô như một viên đạn.

Cô xông vào khu vực, lao tới máy liên lạc gắn tường và gọi vội vàng: “Carmen! Đưa ra một cảnh báo qua mạng!”

“Quá trình đang được thực hiện”, một giọng nói nữ tính với một chút điện tử vang lên.

Emily leo lên cái thang bên cạnh cái bình, mở cái vòng tròn, và nhìn vào trong. Bên trong, cô thấy một người bất lực đang bơi trong cái chất lỏng đó. Nếu không được cung cấp oxy, Reena Mittford sẽ chết ngạt như một con cá trên bờ.

Có tiếng bước chân lớn từ lối vào. Một nhân viên an ninh mặc đồng phục màu xanh xông vào phòng. Emily gọi anh từ phía trên, từ mép bể.

“GỌI Y TẾ NGAY LẬP TỨC… NHANH LÊN! Có một tai nạn!”

Người đàn ông vội vã quay gót và chạy ra ngoài hành lang.

“Hãy dùng Carmen ý!”, Emily nói với anh, nhưng anh dường như không nghe thấy cô nữa.

Cô thở dài và nhìn vào bên trong chiếc bể. Để không rơi vào, cô đứng với hai chân để cô có vị trí tốt nhất có thể. Cô đưa tay ra cho Reena, nắm chặt lấy và kéo tất cả sức lực của mình. Tay và tay áo của cô được nhúng trong chất lỏng màu vàng xanh. Emily chuyển trọng lượng cơ thể của mình về phía trước để nâng tải lên thẳng, giống như cử tạ. Cuối cùng cô cũng xoay sở để nâng Reena khỏi cái bể.

Trong khi Emily cố gắng nín thở, cô nhìn Reena nằm trên sàn trước mặt cô. Cô nhanh chóng tháo kính VR, mặt nạ và một nửa bộ đồ. Chất lỏng đã thấm ướt mái tóc dài của Reena nhỏ giọt dính xuống sàn nhà. Emily đặt tay lên má Reena và muốn nói chuyện với cô ấy. Vào lúc đó, Reena nắm lấy cánh tay của Emily, móng tay của cô đâm sâu vào làn da của Emily. Emily nghiến chặt răng và chỉ có thể kiềm chế được tiếng hét. Nhẹ nhàng, cô với lấy tay cô ấy, và kéo nó ra khỏi cánh tay cô và nói, càng bình tĩnh càng tốt: “Reena Mittford, chính là tôi đây. Cô có nhận ra tôi không? Tôi là Emily Ran.”

“Bà quản lý dự án…”, đôi mắt của Reena đẫm máu và không có cảm xúc “Alma đang ở trong mô phỏng VR. Tôi là Alma…”

Reena tiếp tục lặp đi lặp lại những đoạn như nhau, gật đầu đều đặn, biểu hiện của cô ấy dường như là vô cảm.

Chương 1

Tiếng đồng hồ nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng. Một trận đổ máu vô hình diễn ra trong một mô hình ảo thu nhỏ.

Cách tốt nhất để nói là gì?

Vì trí nhớ và lý trí liên kết chặt chẽ với nhau, luôn có những ký ức sai lệch – bạn không bao giờ nhớ đúng hẳn 100%. Không phải khi bạn cần. Tôi đặt ngón tay kích hoạt và nhìn vào đôi mắt trống rỗng, đầy đặn của bạn. Ra khỏi một khoảng trống trong hẻm, một con mèo đen lóe lên và để lại một lỗ hổng trong tầm nhìn của tôi – nó khớp với hình bóng của nó thật chính xác. Tôi thực sự nghĩ rằng tôi đã quen thuộc với các đường phố quanh co nhỏ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy như tôi đã không đi bộ trong một thời gian dài. Điều gì xảy ra nếu bạn đổi chỗ trái với bên phải?

Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy ngôi trường ở đây, bệnh viện ở đó, siêu thị. Nếu tôi đi theo hướng đó, công viên sẽ ở đó…

Bức ảnh trong đầu tôi thật điên rồ và tôi đang lu mờ. Dưới bầu trời xanh của thành phố này, làn da trắng của con người nổi bật rất tốt. Sự tĩnh lặng của đêm bắt đầu thống trị. Đèn neon của các đường phố đang tỏa sáng, và các tòa nhà bên trong chúng đang thoái hóa theo các đường viền đen sâu. Mọi người đang mong chờ khoảnh khắc nghỉ ngơi ở bên ngoài. Một số đèn neon nhấp nháy và tán xạ ánh sáng. Thành phố từ từ chìm vào một buổi tối quen thuộc với bất kỳ “con cú đêm” nào dành thời gian ở các khu vực đô thị.

Vì vậy, ngay cả trong thành phố lành mạnh nhất của đất nước này, ngày trở thành đêm. Tôi đi bộ từ khoảng trống nơi con mèo đã lẻn ra, về phía trung tâm thành phố, và như thể tôi là một con mèo nhỏ, bán kính tầm nhìn chỉ cách mặt đất vài centimet, tôi đi xa hơn.

Người lang thang cô đơn dưới những phương tiện truyền thông hiện đại – tích.

Dưới lớp áo của đám đông một mình lang thang – tắc.

Những tiếng chinh chong của các máy đếm tiền trong siêu thị – tích.

Những chiếc túi sành điệu, được cho là nhiều giá trị hơn cả so với số phận của những đứa trẻ lang thang chơi trên đường phố – tắc.

Nhịp điệu của thành phố kể từ thời của ông nội?

Tích tắc.

Ngay đến hiệu thuốc nhỏ, thành phố đang được chăm sóc bởi công ty dược khổng lồ, vốn đã trở thành hình ảnh đại diện của “sức khỏe”. Thành phố được tổ chức và phân chia như một đĩa cứng máy tính với các phân vùng thích hợp. Đài phun nước trong công viên với tác phẩm điêu khắc xoăn của nó được đặt hoàn hảo và gần như thanh lọc.

Tiếng khóc cuối cùng của nền văn minh Mỹ, một di sản của sự sạch sẽ và sức khỏe – Thành phố Raccoon. Trên tất cả, một thiên đường mạnh mẽ của cái gọi là “sống khỏe”.

Tất cả vận may của thành phố được quản lý bởi Umbrella, nhà thuốc khổng lồ, công ty sở hữu số lượng lớn các công ty nước ngoài. Bất cứ ai từ bỏ công cuộc gây dựng công ty đều bị loại trừ khỏi công ty và kết thúc là kẻ thua cuộc trên đường phố. Umbrella đã dần dần kéo dài tầm với của nó và tạo ra một mô hình thành phố theo lý tưởng của nó. Các nhà sản xuất hiểu làm thế nào để làm làm giảm giá trị của sức khỏe giống như những hàng hóa. Những người muốn sống sót trong thành phố này phải đặt “sức khỏe” lên trên mọi thứ khác. Ngưng hút thuốc lá, ăn rau hữu cơ và luôn nhồi nhét khuôn mặt của bạn với các chế phẩm vitamin mới nhất. Vi phạm sẽ bị trừng phạt không thương tiếc, có nghĩa là chế độ ăn của gia đình không thể được đảm bảo nữa. Tất cả bọn họ đều trở thành những con bướm đêm mà mục đích duy nhất là ánh sáng chết chóc. Giống như Jonas, người đã phải cam chịu rất khó khăn và khổ cực. Nhân viên của Umbrella tin rằng – trong tay trái của họ là hy vọng, trong tay phải là tình yêu vĩnh cửu đúng đắn – cho hạnh phúc của họ. Sai lầm mà họ nhận ra chỉ khi nó đã quá muộn. Dưới đây, ở các góc xa xôi của thành phố, có rất nhiều những người lang thang như vậy.

Tôi chạy đến đường ray tàu điện ngầm, qua những bức tường graffiti, vào ga xe lửa. Tôi thích tàu điện ngầm. Đây là một thế giới khác được bao phủ bởi thạch cao màu trắng tựa như quá khứ được mở ra. Ga tàu tiếp theo được giấu trong bóng tối sâu nhất, tiếng ồn lăn của những đường ray gợi nhớ tôi về những người Ấn Độ gõ xương của những con vật đã chết trên đường ray như tôi chỉ biết từ truyền thuyết và biểu diễn sân khấu. Đây là nhịp điệu dưới lòng đất, là “dấu mốc” của thành phố, trong đó thời gian được đếm ngược nhanh chóng. Đầu tôi chuyển động qua lại, cùng với toa xe. Mồ hôi nhỏ giọt xuống từ đầu tôi, từ cơn ác mộng của tôi. Những thứ tồi tệ mà tôi để Alex vượt qua tôi vẫn đang ủ trong hộp sọ của tôi. Thời gian và không gian – cả hai đều xuất hiện và tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi ấn chặt cơ thể vào ghế và cố gắng đếm chậm rãi trong khi tôi nhìn qua chiếc xe gần như trống rỗng.

Một chú hề phủ đầy những quả bóng pompoms đầy màu sắc cầm một bó bóng bay trong tay, nhưng không có ai ở đây sẽ mua thứ gì đó từ anh ta. Trên góc của một chiếc ghế dài bẩn thỉu ngồi xổm một cặp vợ chồng mệt mỏi, nhẹ nhàng nép mình vào nhau. Người phụ nữ mà nhìn chằm chằm vào cặp đôi đã vẽ hai đường mới trên đôi lông mày đã cạo nhẵn của mình, tạo ấn tượng rằng cô ấy có bốn đường lông mày. Đằng sau cô ấy, khuôn mặt của tôi được phản chiếu trong cửa sổ. Với sự phấn khích nhỏ nhất, mùi hôi thối của cơ thể tôi dâng lên trong lỗ mũi của tôi. Tôi bốc mùi. Tôi ướt đẫm mồ hôi dưới lớp nhung. Sức khỏe và ngoại hình của tôi đã xuống dốc nghiêm trọng. Tôi gãi mũi và mỡ dính vào ngón tay. Tôi thực sự chán ngấy. Hình ảnh của cha tôi ám ảnh trong đầu tôi. Cho dù tôi muốn xa nhà như thế nào đi nữa, cuối cùng tôi cũng không đạt được gì cả. Tôi có cảm giác rằng tôi càng đi xa khỏi đó, tôi càng nôn nóng hơn để quay trở lại đó. Ông ấy không thể ăn thức ăn của tôi nữa. Tôi thở dài và nhìn quanh quẩn trong xe.

Vào lúc đó, tôi nhận thấy một người phụ nữ. Không nhận ra cô trước đây, cô đột nhiên đứng gần cửa toa xe. Mái tóc của cô ấy trông trắng bệch trong ánh đèn điện nhấp nháy, và có vẻ như một số máu khô đang dính vào chiếc áo khoác màu xanh lá cây của cô ấy. Đầu của cô ấy dường như cứ thiếu thiếu cái gì đó, chỉ có một màu xám mờ nhạt mà một khuôn mặt không nên có. Tôi nhanh chóng quay đi và nhìn vào sự phản chiếu của chính mình trong tấm kính. Tuy nhiên tôi cảm thấy, cô ấy liên tục nhìn vào tôi và tôi thấy không ổn. Tôi chẳng có chuyện gì với người phụ nữ đó, nhưng cô ấy lại gần chỗ tôi.

“C…Cô là…”, cô ấy nói với tôi và dừng đột ngột. Tôi nhìn lên cô ấy. Quả thật, không có khuôn mặt. Không có mắt, không có mũi, không có miệng, chỉ là một bề mặt tương tự như một màu xám. Làm thế nào cô ấy có thể nói mà không có khuôn mặt? Là nó thông qua tâm trí của tôi?

“Chúng ta có biết nhau không…?”, tôi không thể nói nhiều hơn.

Người phụ nữ cúi đầu bối rối “Cô sẽ cho tôi biết tên của cô chứ?”

Chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Đây phải là linh hồn ma quỷ, ăn thịt của thành phố này, bắt cóc những đứa trẻ nhỏ. Rất có thể, trí nhớ của cô ta được khắc tên của các nạn nhân. Tên của nhiều đứa trẻ nhưng không có tôi đã biến mất như thể chúng không còn sống nữa.

“Biến đi.”

“Nói cho tôi biết cô là ai?”, cô ta trở nên thiếu kiên nhẫn hơn.

Con tàu chậm lại, cơ thể của người phụ nữ cũng chậm lại. Bên ngoài, điểm dừng của tôi xuất hiện. Tôi đứng dậy và đi ngang qua người phụ nữ.

“Alma… Alma Hartline. Và cô là ai? Cô là con người?”

Tôi muốn nhìn người đàn bà mạnh mẽ, quay lại… và kinh ngạc khi tôi không còn thấy bất cứ ai ở chỗ mà cô ấy đang đứng. Sau khi đi bộ nửa giờ, tôi đến được khu tập thể, nơi có nhà tôi. Nó đã tối đen ở đó. Với cả hai tay duỗi lên trên đầu tôi, tôi bảo vệ mặt mình khỏi những nhánh cây thấp treo trên đại lộ. Tôi va vào chúng, cảm thấy rằng bất cứ ai đang theo dõi tôi sẽ cho rằng tôi say rượu hoặc là quái vật từ một bộ phim kinh dị. Trong thực tế, tôi đã luôn trốn chạy trong sự sợ hãi. Mặc dù tôi luôn chạy. Thế nhưng, tôi vẫn cứ va vào những vòng tròn luẩn quẩn. Cửa hàng đồ cổ cũ của ông nội bây giờ đang cô đơn và vắng vẻ. Tòa nhà gạch hai tầng màu xanh lơ lửng trong ánh trăng. Tôi kéo cánh cửa cũ, gỉ sét, tạo ra tiếng động ầm ĩ và đi vào cửa hàng. Kể sau khi ông nội tôi qua đời, tất cả các món đồ cổ đều nằm xung quanh bừa bãi, và không ai quan tâm đến chúng nữa. Tất cả mọi thứ là một mớ hỗn độn, và cửa hàng cho người ta cái ấn tượng của một ngôi nhà bỏ hoang. Trong trường hợp như vậy, các vật thể, không có vấn đề gì giá trị mà chúng có thể có hay đã từng có, thoái hóa thành rác vô giá trị. Tôi dừng lại trước đống rác và trong một lúc tôi sững sờ.

Trong cuộc đời của ông nội, tôi thường chơi ở đây và liên tục bị phạt vì nó. Mẹ thường về nhà trễ vì công việc của bà. Mặc dù bà ấy phụ trách một nhóm nghiên cứu ở một công ty dược phẩm, nhưng bà ấy đã bị nhiễm siêu vi khuẩn cúm mà chưa ai khám phá ra và chết một cách khủng khiếp và đột ngột, khi tôi mới 7 tuổi. Cha liên tục làm việc trong phòng thí nghiệm và hầu như không bao giờ về nhà sau cái chết của mẹ. Khi tôi hỏi về lĩnh vực công việc của ông, ông ấy luôn chỉ có một câu trả lời “Không liên quan đến con!”

Ông tôi là người duy nhất quan tâm đến tôi, và ông ấy dạy tôi mọi thứ tôi biết. Đối với tôi, những câu chuyện ông kể về kho báu – và những gì liên quan đến chúng – là điều quan trọng nhất trên thế giới. Bộ sưu tập của ông nội và kiến ​​thức của ông rất rộng lớn như là một thế giới thứ hai đã mở ra cho tôi, một thế giới hư cấu như nó là thực tế mà ẩn chứa một sự tương phản với thực tế của cuộc sống hàng ngày. Ví dụ như băng tay của tướng Custer, người đã đóng góp làm cho lục địa này là gì ngày nay, hoặc tấm thảm lâu đời nhất bị nhiễm bệnh đậu mùa, đã giết chết nhiều thổ dân hơn bất kỳ kỵ binh nào có thể làm được. Sau đó, chiếc máy đánh chữ màu đen, mà trên đó (có lẽ) Hemingway khét tiếng đã từng gõ, toàn bộ những con “quái vật thế kỷ hai mươi”, sắp xếp gọn gàng như xúc xích thái lát, bất tử trên các giá kệ hay những cuốn tạp chí hay bất cứ thứ gì. Bộ sưu tập của ông nội hầu như chỉ là bản sao, bắt chước hay chỉ là những thứ bị bỏ lại, trên một số văn bản bị mờ hoặc các trang hình ảnh bị rách.

“Cháu có hiểu không, Alma?”, Ông nội cười tinh nghịch trước lời nói của mình.

“Đây là tất cả những bản sao. Ông đã sắp xếp tất cả những gì của thế giới tưởng tượng này bằng từng mảnh một.”

Một buổi sáng, đồng hồ “tích tắc” của ông nội chìm xuống biển tàn tích lịch sử… vĩnh viễn.

Được thúc đẩy bởi một ham muốn kỳ lạ, tôi lao vào đống đổ nát mà cửa hàng được lấp đầy. Đồ gốm rải rác khắp nơi và các vật bằng kim loại khác nhau phản chiếu theo mọi hướng và gây ra tiếng ồn nhỏ khi chạm nhẹ. Đồng hồ đeo tay bay đi, tấm chăn rung lên bụi, các phím máy đánh chữ độc lập in chữ và núi tạp chí sụp đổ. Một số thứ mà ông nội đã sắp xếp cho đến cuối cùng vẫn không thay đổi ngoại trừ tình trạng của một số đồ vật. Bên ngoài, một con chó sủa, giật mình bởi tiếng ồn của mọi thứ rơi xuống. Những cái dáng ẩn nấp trong bóng tối sống trong khu phố di chuyển một chút, gây ra một tiếng ồn yên tĩnh. Trước mắt tôi là một khẩu súng bạc sáng bóng, phản chiếu khuôn mặt méo mó của tôi. Khẩu súng săn là một phần của bộ sưu tập của ông nội, và người ta thường gọi nó là “Peacemaker” (kẻ hòa giải) – một cái tên đặc biệt cho một vũ khí. Lúc đó ông nội thường đặt một cái ghế cạnh chiếc đồng hồ lớn của ông nội và đánh bóng khẩu súng lục với niềm vui rõ ràng. Ông đang làm điều này để chứng minh những nỗ lực còn lại cuối cùng của mình? Vì vậy, tôi cuối cùng đã trở lại. Giống như phôi thai mà tôi từng thấy trong sách giáo khoa, tôi cúi mình ở đó.

“Tại sao tôi thực sự ở đây?”

“Hãy cho tôi biết cô là ai?” là câu hỏi của người phụ nữ vô danh từ tàu điện ngầm? Giống như câu đố của nhân sư: “thứ gì có bốn chân vào buổi sáng, hai vào buổi trưa và ba vào buổi tối?” Tapp, Tapp.

Khi tôi nhận thấy khuôn mặt cười toe toét của chính mình trong nòng súng, tôi bị rùng mình. Tôi như cố rũ bỏ, nụ cười không biến mất.

Bị đánh thức bởi tiếng ồn, bố tôi đang ở trong phòng sau. Ngay lập tức tôi lại có hình ảnh cơ thể đỏ tươi của ông trong tâm trí. Ông ấy thì sao? Tôi đang tìm câu trả lời cho câu hỏi của mình.

Ngày 02 tháng 10, phòng riêng của Emily Ran

Trên màn hình hiển thị xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. Emily hạ má xuống bàn tay của mình và lơ đãng nhìn chằm chằm vào cây trồng trong chậu trên màn hình, một loài “phong lữ” nhân tạo. Một bông hoa giả không bao giờ chết trong những căn phòng từ đầu mà âm thanh vang bên trong và chẳng là gì bên ngoài.

Trong tuần đầu tiên, tất cả những người làm việc ở đây đã vứt bỏ những thứ đó, chỉ có Emily lại tiếc nuối nó theo nghĩa nào đó. Cô không thể điều chỉnh được cuộc sống của mình. Vì cô đã dọn vào phòng vài tháng trước, bài trí vẫn không thay đổi ở đây. Trong căn phòng hình chữ nhật giấy trắng có một cái bàn, một chiếc ghế sofa giả da màu vàng, một cái tủ, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, một chiếc ghế mây đen hai chân không có tựa lưng – tất cả đều là trang trí. Cũng có những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, chẳng hạn như tủ lạnh và lò vi sóng được đặt trong phòng, gần đó là một bàn làm việc. Các đường cáp cồng kềnh được giấu bên trong bàn làm cho mặt trước trông sạch sẽ và gọn gàng. Trên nó đứng hai màn hình đơn giản, một trong số đó, màn hiển thị, là dùng cho mục đích tương tác. Từ những chiếc loa gắn trên tường, giọng nói của người đàn ông vang lên. Tuy nhiên, nó không bắt tai Emily. Đã có thông tin cập nhật về các thí nghiệm và tham chiếu đến các tệp dữ liệu cũ,những thứ mà Emily đã biết và luôn biết.

Cô đã ngứa ngáy vì không có một điếu thuốc trong một thời gian. Các cá nhân không hút thuốc tại Viện Nghiên cứu Virus của Nhóm Umbrella đã ở mức đáng kinh ngạc là 98% số lượng nhân viên. Trong số hơn 53 nhân viên, chỉ có Emily hút thuốc. Cô ấy có nên hút thuốc gần Christian Selfridge… à phải, anh ta sẽ nói gì về điều đó? Chắc chắn một cái gì đó cực kỳ khó chịu. Không ai hỏi cô ấy về điều đó, nhưng theo thời gian thì cô ấy chỉ hút thuốc khi cô ấy thực sự một mình. Khi cô không thể kiểm soát bản thân, cô hướng đến quảng trường trước màn hình thông báo lớn và mở cửa sổ. Các diễn giả tiếp tục công bố báo cáo. Vì máy ảnh không thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy không cần phải quá bận tâm. Việc truyền tải hình ảnh của dịch vụ thông tin nội bộ không hoạt động trong thời gian thực, nó thực chất chỉ là truyền hình ảnh đã được ghi. Sử dụng hệ thống, máy chủ sẽ tự động nhận diện ID và hình ảnh đã được xác định trước của cá nhân mà họ đã liên lạc xuất hiện trên màn hình.

Các cành cây đỏ thẫm trong sân chuyển động trong gió đêm. Vào buổi trưa, được chiếu sáng bởi ánh mặt trời tươi sáng, cây cối tỏa sáng trong ánh sáng đỏ thẫm, và vào buổi tối người ta có cảm giác rằng họ bị ướt đẫm máu. Màu đỏ của cây cối, màu đen của đêm hòa vào khung cảnh kỳ lạ. Gió thổi qua mái tóc Emily. Hình ảnh vệ tinh cho thấy một hình vuông, một tòa nhà kỳ lạ ở trung tâm của viện, với một lỗ ở trung tâm của nó. Sân gần như vuông bao quanh bởi những bức tường trắng có chiều dài bên khoảng năm mươi mét. Có những cửa sổ hình vuông trên tất cả các bức tường như trong căn phòng này, và các đường giữa chúng tạo ra một hoa văn lưới. Toàn bộ sự việc có sự xuất hiện của các tòa cư trú. Các căn hộ nhỏ được sử dụng làm chỗ ở cho các nhà nghiên cứu, mỗi người trong số họ có một căn phòng với một nhà bếp riêng biệt và quay mặt ra sân. Những giọt nước trong cơn mưa buổi tối chạy từ nhánh này sang nhánh khác, tạo ra một nhịp điệu nhịp nhàng làm hài lòng tai. Trong sân có một đường ống dẫn nước chảy từ khu rừng. Nguồn nước này đã được chuẩn bị trong một cơ sở của viện nghiên cứu sử dụng hàng ngày trong khu phức hợp xây dựng.

Emily dựa vào cửa sổ và quay lại màn hình. Cơn gió đến từ khu rừng thì thầm trên cánh tay trần của cô. Hệ thống thông gió gắn trần bắt đầu với một âm thanh ồn ào để điều chỉnh nhiệt độ không khí trong phòng một cách độc lập. Emily ngồi đan len, nhìn lên trần và thắc mắc.

“Vậy tình trạng của Reena Mittford là gì?”

“Điều đó có nghĩa là cô ấy đang bị giam giữ?”

“Tạm thời bị giam. Bởi vì sự ngốc nghếch tai hại của cô ấy.”

Hình ảnh méo mó của Robert Prasch đôi khi co giật trái và phải. Khuôn mặt vô cảm nhợt nhạt của anh bị chìm và phẳng. Bức ảnh có lẽ là từ khoảng thời gian anh ta mới nhận công việc, và cho dù bạn nhìn nó như thế nào đi chăng nữa, anh ta lúc đó trông chẳng khác gì một xác ướp khô. Emily lấy một điếu thuốc từ một cái hộp nhàu nát và châm lửa. Cô hít một hơi thật sâu và thổi khói ra ngoài cửa sổ.

“Bà quản lý dự án?”

“Vâng, tôi đang nghe.”

“Gần đây, khả năng tập trung của cô ta đã giảm đi, và đôi khi cô ta buồn nôn dù chẳng có gì cả. Sau khi đạt đến ngưỡng 30%, cơ thể, tâm trí và kỳ vọng thay đổi nhanh chóng… Nó cứ thế mà tiến triển.”

“Nếu để cô ấy thư giãn một lúc, cô ấy sẽ sớm cảm thấy khỏe lại ngay thôi.”, Emily nói.

Có vẻ như Prasch đang cười với chính mình, khi anh ta trả lời, “Tôi hơi hoài nghi. Có vẻ như kỹ thuật viên Mittford đã bị tổn thương đáng kể. Tôi cho rằng trong tình trạng này cô ấy sẽ cần điều trị trong vài tháng.”

Vài tháng trước. Có một số đồng nghiệp đã nghỉ phép vài năm sau khi hoàn thành dự án, nhưng Emily vẫn đang trong tình trạng lộn xộn.

“Thật là một sự bất tiện trớ trêu. Reena là người duy nhất có thể sử dụng cái bình đó?”

“Đành phải chấp nhận thôi…”

“Nếu như buộc phải thông báo cho trụ sở chính và yêu cầu một kỹ thuật viên mới, chúng ta nên kì vọng điều gì đây?”

“Chờ đợi?”

“Xin lỗi? Điều đó có nghĩa là tiền hay thời gian?”

“Thời gian. Nó hiển nhiên, đúng không? Tôi không phải Selfridge.”

Prasch suy nghĩ một lúc trước khi trả lời, “Ít nhất hai tuần. Nếu như chị muốn một người nào đó từ lớp huấn luyện, nó có thể mất một tháng. Hầu như không có bất kỳ kỹ thuật viên nào trong công ty chuyên về thực tế ảo, đó là một lĩnh vực rất chuyên môn. Và tất nhiên chúng ta không thể giao phó điều này cho bất cứ ai bên ngoài công ty.”

Emily im lặng một lúc và rồi cô ấy nói, “Không, tôi không thể. Dù sao, tối nay tôi sẽ vật lộn với sổ tay và cố gắng vận hành cái bình. Xin đừng đề cập vấn đề với Reena trong thời gian này. Chúng ta vẫn đang theo dõi tình trạng của Reena, nhưng cô ấy đang tiến triển nhanh chóng từng ngày. ”

“Có phải đang có rò rỉ khí gas? Và ông Selfridge…?”

“Không sao đâu. Toàn đội đang được đặt dưới sự kiểm soát của tôi. Đừng lo lắng quá nhiều.”

“Xin lỗi”, giọng nói qua máy liên lạc lẩm bẩm.

Khi Emily bắt đầu công việc của mình tại học viện, Prasch đã ở đó một thời gian dài, ông ta đã từng là một con cáo già. Ông ta cũng lớn hơn cô ấy ít nhất mười tuổi. Hơn nửa năm nay cô ấy đã tiếp nhận dự án mới này với cương vị là giám đốc điều hành, nhưng chưa bao giờ trong thời gian đó cô ấy được trải nghiệm cảm giác cởi mở của gã này. Ngay cả trong những điều nhỏ bé luôn có xung đột giữa bọn họ. Emily nhíu mày và rít một hơi. Cô cẩn thận chuẩn bị những lời tiếp theo của mình.

“Và lý do là gì?”

“Hiện đang được điều tra. Nó trông giống như dự án riêng của kỹ thuật viên Mittford.”

“Gần đây, Reena Mittford có vẻ hơi kỳ lạ. Những điều nhỏ bé khiến cô tức giận, và cô rít lên với Emily.”

“Tuy nhiên, làm thế nào mà một kỹ thuật viên có kinh nghiệm như vậy lại vướng vào một sai lầm nghiệp dư như mất ý thức trong khi mô phỏng?”

Cái thành phố rực rỡ đó, lại hiện lên trên màn hình, lại xuyên qua tâm trí cô, “Tôi đang lên đây. Chúng ta sẽ làm phần còn lại vào ngày mai. Tôi sẽ tìm hiểu thêm về vấn đề với Mittford từ Selfridge sau đó.”

“Chắc chắn rồi.”

Hình ảnh trên màn hình biến mất, và căn phòng trở nên im lặng. Chỉ có âm thanh của cơn mưa vẫn còn nghe được. Emily bước ra khỏi cửa sổ và uống chất lỏng trong cốc cà phê trên bàn. Hương vị cay đắng khiến cô mỉm cười. Điều duy nhất mà Carmen có thể không bao giờ làm được là làm một loại cà phê đàng hoàng. Cà phê cappuccino sẽ đã hơn nhiều so với chất lỏng này và quá lạnh. Tất nhiên đây không phải lỗi của Carmen, cô ta chỉ vận hành cái máy pha cà phê. Emily rút một chai thuốc đi ra khỏi ngăn kéo bàn và ba viên thuốc cuộn vào bàn tay mở của cô. Những viên nang bay vào miệng cô, và một ngụm cà phê ấm sau đó. Cô thay chiếc cốc trống trên bàn, lướt ngón tay cái lên miệng, và một nụ cười xuất hiện trên môi cô. Khi nhìn thấy những bệnh nhân uống thuốc với cà phê, mọi bác sĩ đều có thể đảo mắt yên tâm.

Emily nhìn vào bức ảnh của con gái Ann. Cô bé dễ thương gốc Tây Ban Nha đang cười. Vẻ ngoài của cô bé xuất phát từ phía cha cô, và điều duy nhất Emily cho cô là những phần không mấy đẹp đẽ. Đôi mắt của cô rơi vào cuốn sách bên cạnh bức tranh. “Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn” được cho là một món quà dành tặng Ann, mà Emily đặc biệt có được trực tiếp từ nhà xuất bản. Không thể nói rằng đó là một cuốn sách đặc biệt dành cho các bé gái, nhưng Emily đã nhận được nó từ cha mẹ cô. Cha cô, vì lợi ích tuyệt đối, đã phát triển một chương trình soạn thảo văn bản nhưng vẫn thiếu sót. Ký ức về thời gian cô ngồi trên đùi anh và đọc những cuộc phiêu lưu của Huck Finn khiến tim cô đập nhanh hơn ngày hôm nay. Ann được sinh ra khi Emily ở giai đoạn sớm của lứa hai mươi của cô và đã có một mối tình với một trong những nhân viên trở lại sau đó. Hôm nay cô không thể nhớ được khuôn mặt của anh ta, chỉ có một hình ảnh mơ hồ vẫn còn, mà cô đã được nhắc nhở khi cô nhìn vào khuôn mặt của Ann.

Cha mẹ cô đã không nói gì khi con gái duy nhất của họ trở về chưa lập gia đình với một đứa trẻ. Không hề càu nhàu, họ hoan nghênh thành viên gia đình mới. Ann, giống như Emily trong thời thơ ấu của cô, rất ốm yếu. Nó dường như nói với cha mẹ cô, như thể đứa cháu gái của họ lại một lần nữa trượt vào đôi giày của con mình và trở về nhà. Cho dù cô ấy đã khuyên họ dọn đi bao nhiêu lần, cha mẹ cô vẫn còn bám lấy Los Angeles, ôm lấy căn hộ chật chội của họ. Ann hiện đang ngồi trên đùi của cha Emily và gõ trên bàn phím. Những từ được gõ vào với những ngón tay lúng túng của cô bé và những đoạn văn bản được hỗ trợ bởi chương trình đã trở thành những câu chuyện đầu tiên trong ký ức của họ. “Khi công việc kết thúc ở đây, tôi sẽ mang cuốn sách và đến với Ann để đưa nó cho con bé”, cô nghĩ. Sau đó chúng ta sẽ nói về cuốn sách. Nó sẽ thật sự lay động trái tim tôi. Chỉ khi mà công việc ở đây thật sự kết thúc. Giấy gói, trang trí hoa văn, không có vẻ hoàn toàn mới. Ánh mắt của cô lắng xuống một mảnh giấy màu hồng dính vào màn hình liên lạc và Emily với tay ra để lấy nó ra.

Mùng 03 tháng 10, 2 giờ chiều. Thảo luận với R.F.

Khi tin tức đã đến, Emily viết nguệch ngoạc bản ghi nhớ một cách ngẫu nhiên, và khi cô nhìn vào nó bây giờ, cô hầu như không thể nhận ra những dòng chữ giống như giun đất phản chiếu của mình vào thời điểm đó như là bài viết của chính cô.

Người đàn ông, Richard Fuchs là một phóng viên, người đã viết một bản cam kết về môi trường với công ty. Emily đã xem xét tác phẩm của anh ta vài lần trên các tạp chí, các bài viết của anh ta nhằm mục đích đưa mọi người tham gia kinh doanh và các buổi biểu diễn của anh không thiếu những lời nói và cử chỉ hào nhoáng. Một người đàn ông nguy hiểm. Thông thường một người phát ngôn chính thức sẽ tham dự các cuộc họp như vậy, nhưng trong cái nơi này, không có những người như thế, nên Emily và giám đốc của viện phải nói chuyện trực tiếp với khách.

Làm thế nào anh tìm được nơi này?

Gương mặt to, nhợt nhạt của Selfridge đang lo lắng trước mắt Emily lúc này, khiến dạ dày cô cảm thấy một sự bất an nhè nhẹ và sự sợ hãi đã được đoán trước. Vấn đề không phải là vì Emily chạm phải một đối thủ mạnh như Richard, mà còn là cả việc cô đang phải trông coi hệ thống VR mà chính cô cũng chưa hề được qua huấn luyện.

“Có cả một núi nhiệm vụ dài phía trước và bây giờ tất cả lại phải xảy ra theo hướng này sao?”, Emily tự lẩm bẩm với chính mình.

Cô đứng bên ngoài cửa kính và khói thuốc lá trải đầy đôi mắt cô. Dan để ý thấy đôi mắt Emily đang hướng về phòng của Reena, chỉ vài mét cách đó về phía đối diện. Các ánh đèn thì tắt phụt và tấm kính phản chiếu như một cái bảng tin. Đang phì phèo điếu thuốc lá, cảnh khu rừng lại hiện ra trong tâm trí Emily. Cô nhớ lại Reena với tình trạng mặt mũi tím tái trắng bệch, tóc tai dài rũ rượi, như một con búp bê sứ. Người cô ấy nhớp nháp một loại dung dịch cứ như là được tiết ra từ một sinh vật sống.

Cảnh tượng càng ngày càng tồi tệ và quái đản. Đôi mắt xanh biếc trở nên vô hồn, “Alma đang ở trong hệ thống giả lập VR, tôi là… Alma.”

Emily gạt bỏ cái ảo ảnh đó, dập điếu thuốc lá vào cái gạt tàn từ bộ ấm chén của Trung Quốc. Công việc của một người lãnh đạo cực kì nặng nề và mệt mỏi. Chưa kể đến những bí mật hay vấn đề mà bạn phải giữ kín đáo ngay cả với chính những người trong nhóm. Nó đơn giản là quá lớn và quá nhiều nhặn. Cô con gái yêu dấu lại phảng phất vào tâm trí cô. Một sự không công bằng. Bởi vì cô đã để lại bé cho ông bà chăm sóc và cho rằng mình đã loại bỏ được một ưu phiền trên vai. Nhưng không, nó lại trở thành một điều an ủi cô trong những lúc như thế này, chỉ một hình ảnh của Ann cũng đủ để sưởi ấm Emily và cô ấy coi trọng nó hơn tất cả.

Giọng của Carmen lại vang lên, “Có khách đến.”

Emily lại cất bớt đồ đạc đi, cô yêu cầu màn hình hiển thị lên kẻ nào đó lại đến thăm mình lúc này. Đó là Len Sprague – Giám đốc điều hành cơ sở này, đang nhìn chằm chằm vào camera. Điều gì đã khiến ông ta đến đây vào đúng lúc này cơ chứ? Emily như rùng mình và ngay lập tức tương tác với bàn phím. Khi ông ta như giật bắn mình vì cái âm thanh ồn ào của hệ thống cửa mở, nhanh chóng bỏ cái kính mà sắp vô tình rơi hẳn ra khỏi mũi và mắt mình.

“Ngài giám đốc? Ngài đến có chuyện gì vậy?”

“Aahh…”, thở dài, Sprague có vẻ hơi bối rối và gãi đầu, trên ngực của ông ta luôn là cây bút bi màu đỏ ưa thích của ông ta. Có dáng vẻ như một quả tên lửa. Món đồ chơi trẻ con này khá hợp với ông ta. Ông ta nhìn ngang nhìn dọc với vẻ lo âu kì lạ. Điều này thực sự khá là lạ lùng.

“Ran à? Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì nghiêm trọng lắm, tôi tưởng ngài mới đang lo lắng.”

“Cảm ơn vì sự quan tâm của cô nhưng có lẽ, nó nên được dành cho việc chăm sóc Reena lúc này thì hơn. Tôi khá là bận bịu.”

Sprague trông hơi lơ đãng nhưng bất thình lình lại trở nên nghiêm túc hơn trong một lúc. Ông ta làm động tác như thể vươn vai, tạo thành hình chữ T rồi V. Ông ta dùng nó như là một cử chỉ thân thiện của “thân ái” và “an lành”. Sprague là tuýp người của thế hệ vàng son của những năm 6x. Khi ông thích trích dẫn từ một trong những tiểu thuyết yêu thích của mình, ông lại là một trong những người đến trễ của thế hệ này. Học xong trường với rất nhiều khó khăn, để có được ngày hôm nay, để được vào và định cư ở một thành phố nhộn nhịp. Thế nhưng, trái tim ông như đã ở đó sẵn vậy. Ông bạn hippies đã cắt tóc của họ và các thuật ngữ “Tình yêu” và “Hòa bình” chỉ là những hoài niệm. Trong những ngày còn đi học, ông đã là thành viên của một ban nhạc rock và ông tự hào về điều đó. Cho đến ngày nay, ông vẫn giữ mái tóc của mình được buộc lại trong một kiểu tóc đuôi ngựa dài, mãi mãi thể hiện niềm đam mê của mình đối với rock and roll.

Emily coi trọng thế hệ này, hay đúng hơn là một “phong thái”, để nói về một “thế hệ” có tính cách độc đoán cực kỳ kỳ quái. Cô không hoàn toàn chống lại nó. Tuy nhiên, quan điểm của những người này dường như quá thiên vị và một chiều. Họ đã sống trong thế giới riêng của họ, trong thực tế riêng của họ, cố gắng giải quyết các vấn đề của thế giới này với tình yêu cuồng tín của họ. Hãy ôm lấy bản thân, sau đó dang tay ra, hét thật to trong dấu hiệu của hòa bình bác ái. Đối với Sprague, hành vi này chỉ có nghĩa là “CẨN THẬN!”, Emily nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

Sprague đột nhiên mỉm cười, giơ tay lên và hét lên, “Chúng ta hãy đi kiểm tra thứ gì đó lạ thường!”

Người đàn ông này không ở đây để an ủi Emily, không, anh ta dường như đã đến vì hai lý do: để đón cô ấy và nhìn cô ấy.

“Có gì lạ thường ở Reena?”

“Cô ấy có lẽ đã phải bị ném ra như một con bò xơ xác vào bể chứa nước.”

“Điều đó có nghĩa là gì? Ông đang dùng phép tu từ hay không?”

“Cô nghe tôi rồi đấy! Một con bò xơ xác!” Sprague hét lên, người có vẻ khá buồn bã bởi những lời nói của chính mình, và một lần nữa đẩy những cặp kính đã trượt xuống đầu mũi, với ngón trỏ của anh ta.

02 tháng 10, 19 giờ 20 phút. Tầng hầm của viện, bể chứa nước.

Sau khi rời khỏi thang máy, họ đi qua một hành lang màu trắng và đến hồ bơi sau hơn hai phút. Ngay khi cánh cửa sắt kêu to mở ra, hơi ẩm lắng xuống mặt họ, mùi động vật hôi thối trong không khí trì trệ. Hồ chứa là một hang động ngầm khổng lồ. Từ sàn đến trần nhà, ước chừng năm mét. Các hồ bơi chính nó là quá lớn mà bạn có thể có một cuộc thi bơi ở đó. Bề mặt tối của nước, được chiếu sáng bởi những ống ánh sáng, gần như mượt mà, và tiếng ồn động cơ của nhà máy xử lý nước liền kề làm cho độ ẩm khiến căn phòng rung lên đều đặn. Hơn một vài mét nữa, ở rìa hồ bơi, có 10 người đang đứng sát nhau. Rõ ràng, thực sự có vẻ giống như một con bò ở đó thật sự. Một số nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đã gia nhập đội ngũ nhân viên trong trang phục riêng.

Emily đẩy cả hai tay sâu vào túi áo khoác của mình và miễn cưỡng tiếp cận đám đông, được thúc đẩy bởi Sprague. Với từng bước, mùi thịt thối trở nên mạnh hơn. Sprague bị mắc kẹt như một đứa trẻ học tiểu học trong chuyến dã ngoại. Anh luân phiên luồn lách tay áo trái và phải của mình một cách hăng hái và lao về phía đám đông. Khi anh dừng lại, Emily cuối cùng cũng có thể bắt kịp. Bị mắc kẹt bởi nhóm, Emily đẩy mình về phía trước, ôm đầu cô trong một khoảng trống qua đám đông để có được một cái nhìn tốt hơn và cùng một lúc cô hối hận vì đã đến đây.

ĐÚNG LÀ CÓ MỘT CON BÒ XƠ XÁC Ở ĐÂY THẬT.

Các gân hồng chạy qua phần thịt đỏ, và trong cái thân này vẫn còn máu yếu đung đưa, đôi khi các khối cục máu đông hình thành như những mảnh ghép. Từ con bò, mà gần như nằm hiển nhiên, nước nhỏ giọt xuống. Phía trên thân thịt có những con ruồi đã tìm thấy đường vào, và với đôi cánh của chúng, chúng ném ngược ánh sáng như thể bị phản xạ bởi kim loại. Trong vùng thịt hở của con bò, nước và máu trộn lẫn với chất lỏng màu đỏ-đen, dần dần lan ra. Cái móc dùng để kéo nó đã khoan sâu vào bụng con vật. Cơ thể trông rất lớn. Mùi hôi thối khiến Emily cảm thấy buồn nôn. Một số con ruồi đã lao vào cơ thể cô để nếm thử mật hoa của mồ hôi xoáy trên cánh tay cô. Emily lắc mình nhiều lần, nhưng những con ruồi thâm nhập vào giữa hai ngón tay cô và dừng lại, vung một cách dữ dội, về phía cánh tay cô.

Sprague huýt sáo đánh giá cao qua răng, “Một mẫu vật lộng lẫy, phải không? Ai đó chắc chắn đã làm vậy !”

“Đợi đã… trong hồ bơi của chúng ta? Từ khi nào? Chẳng phải chúng ta uống nước từ đây sao?”, Emily thở hổn hển, trong khi cô ấy giữ mũi mình trên mùi hôi thối khắp nơi. Cô tin rằng cà phê cô đã uống trước đó chắc chắn sẽ thông qua nguồn nước này. Khi mọi người cảm thấy như vậy, khuôn mặt của các cộng sự gần như bị xoắn lại và họ gật đầu.

“Thời gian chắc đã lâu rồi, tôi nghĩ. Mùi kinh khủng, nhưng sự thối nát vẫn chưa quá mức”, Sprague nói, người cúi xuống con bò và ngẩng đầu lên, “Nhà máy xử lý nước đã xử lý xen kẽ và chặt chẽ giữa các nguồn, nên có lẽ không có gì phải lo lắng cả.”

“Vâng, nếu nó hoạt động hiệu quả.”

Sprague chỉ mỉm cười trước sự phản đối của Emily. Cảm thấy hơi thở ấm áp trên bắp chân cô, cô theo phản xạ kéo chân cô ra. Liếc xuống, cô nhận thấy chú chó Doberman của một người bảo vệ phản ứng hơi đáng lo ngại. Đối với một chú chó khám phá thế giới bằng mũi, con bò này có lẽ là một sự kiện phi thường. Một khối thịt viên to lớn, thú vị hơn nhiều so với những người tụ tập bên cạnh nó. Khi đôi mắt của Emily và người bảo vệ, người mặc một chiếc áo len dệt kim và giữ chặt sợi dây chuyền, băng qua khuôn mặt, cô nhún vai, “Mùi hôi thối khiến con chó trông hung tợn.”

“Không, xác thịt có thể kích thích sự thèm ăn của nó”, người thanh niên da sẫm nói, cười.

Vô thức, Emily đưa cho con bò một cái nhìn khác, và cô lại cảm thấy ghê tởm. Con chó Doberman, khẽ khàn khàn quanh miệng, trông giống một con thú hơn. “Thật là ngây thơ khi tôi thương hại con chó”, Emily nghĩ. Có vẻ như nó là một sự lãng phí thời gian. Ngày mai là một cuộc họp và gặp mặt với Richard Fuchs. Không đủ thời gian để giải quyết, máy VR phải được chuẩn bị trước. Ở lại đây và nhìn vào cái xác bò kỳ lạ… ừm, nó chỉ làm cô ấy cảm thấy đau đầu, trong khi cái núi công việc phải làm không co lại được. Emily quyết định rời đi, nhưng rồi cô nghe thấy một giọng nói chói tai nổi tiếng.

“Tôi nên nói bao nhiêu lần? Chẳng có lý do cụ thể nào cả!”

Hơi xa nhóm, một người đàn ông châu Á mập mạp và một người đàn ông cao lớn mảnh khảnh trò chuyện. Tiếng Anh chói tai, cho thấy đó là dấu hiệu của Hiromu Kinuta, một nhân viên của viện. Kinuta là một phần của nhóm Emily và thực chất là “người đàn ông tay phải” của Emily, không giống như Robert Prasch, người ghét mô phỏng. Anh ta là một trong những nhân viên chủ chốt và phức tạp trên đó. Kinuta lau mồ hôi với một chiếc khăn quấn quanh cổ, và cơ thể anh run rẩy. Da mồ hôi của anh tỏa sáng trong ánh sáng neon. Người đàn ông nói chuyện với Kinuta đang mặc đồng phục của một nhân viên bảo vệ có mái tóc màu xám được cắt thành một hình vuông. So với Kinuta, làn da thậm chí còn sáng hơn của anh ấy trông gần như xanh trong ánh sáng. Anh liếc nhìn Kinuta một cách lạnh lùng, người đang cuống cuồng vẫy tay, khoanh tay và cố gắng nhấn mạnh một số điểm chính trong cuộc trò chuyện.

“Đó là ai?”

“Đội trưởng đội an ninh của chúng ta, Ulysses Allam”, người đàn ông trong bộ đồ dệt kim trả lời.

“Ulysses Allam, người yêu của Mittford”, Sprague thì thầm.

Allam trông giống như một bộ xương – hay một con quỷ – và tuổi của anh ta không thể đo lường được. Bởi vì làn da trông hơi tiều tụy, thật khó tin rằng anh ta trông ổn. Khi Allam nhận thấy ánh mắt của Emily, một nụ cười nghiệt ngã lướt qua môi anh. Đó là một nụ cười trống rỗng, vô cảm, không cảm thông. Đèn điện làm ấm thân thịt, và mùi hôi thối, mùi thối rữa tăng lên từ nó trở nên ngày càng khó chịu.

Emily rùng mình và quay đi.

Người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng Kinuta – điều đó có nghĩa là “tránh sang một bên! ” – và tiến đến khu vực xương chậu của con bò.

“Kinuta!”, Sprague gọi.

Kinuta thở một hơi thật sâu.

“Nó làm gì ở đây?”

Kinuta lau chiếc cằm đôi của mình từ trái sang phải bằng khăn, giơ ngón tay cái lên và chỉ về phía sau.

“Tôi không biết. Phần này cứng và chắc chắn, tôi đang kiểm tra nó.”

“Đừng lo lắng về nó. Anh trông giống như con bò này, anh có gần như cùng một cơ thể.”

Kinuta mím môi dày và cười, cười khúc khích.

“Anh đang phóng đại, tôi không béo đến mức đó!”, ông vỗ nhẹ vào cánh tay, “Và như anh có thể thấy, da thịt tôi vẫn còn gắn liền, không giống như người bạn bò của chúng ta ở đây.”

“Anh là người đã tìm thấy nó. Anh đã làm gì sau đó?”

” Chẳng làm được gì cả, tôi đã… cạn lời… Cứ đứng nhìn vào mặt nước… Tôi chẳng thể tập trung. Bây giờ thì tôi ổn rồi.”

“Nghe có vẻ kỳ lạ. Anh thực sự là một con mọt sách. Và, thẳng thắn mà nói thì rất đáng ngờ.”

Kinuta cười trong đau khổ.

“Anh có thể nói bất cứ điều gì anh muốn, tai nạn của Reena khiến tôi có chút… ưu phiền.”

“Anh không muốn bơi một chút và bỏ tâm trí của anh ra khỏi mọi thứ?”

Kinuta vẫy chiếc khăn cười như thể muốn bảo vệ mình khỏi niềm vui của Sprague. Anh đỏ mặt.

“Vậy đó là do ai làm?”

“Có lẽ đó là những người dân địa phương muốn trút sự tức giận của họ. Tôi chắc rằng anh đã nghe những tin đồn về nơi này, nơi mà con người có thể trở thành thứ chuột bạch cho các thử nghiệm.”

“Hoho, tôi không biết điều đó! Tôi đoán chúng ta không được yêu mến. Tuy nhiên, với tất cả các camera chúng ta có, không ai có thể lẻn vào mà không bị để ý. Phải không?”

Sprague và Kinuta lơ lửng xung quanh, đùa giỡn. Nhân viên và nhân viên bảo vệ gần đó cau mày nhìn hai người từ xa. Emily nhìn lên một người đàn ông nào đó – Ulysses Allan. Allan nhúng một ngón tay vào trong nước và dường như suy ngẫm điều gì đó. Anh ta có vẻ bình tĩnh, gần như thiền. Anh là loại người có thể lẻn vào bất cứ ai hoặc đi vòng quanh mà không gây sự chú ý, miễn là anh ta không mở miệng. Khi anh ta nói, anh ta rất lôi cuốn.

“Người yêu của Reena à… Tôi không biết điều đó,” Emily nghĩ.

Kinuta và Sprague tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ của họ, “Hoặc các đầu bếp thả chúng ở đây và sau đó đã ra khỏi né tránh.”

“Nếu đó là sự thật, thì chúng ta sẽ không thể ăn thịt trong tương lai. Đó sẽ là một bi kịch – tôi có thể phải bỏ ra ngoài !”

Emily khoanh tay và lườm họ.

“Kinuta, anh định làm mấy chuyện đùa cợt này bao lâu rồi? Dự án đang bị đe dọa. Tôi không nghĩ chúng ta không có thời gian cho sự ngớ ngẩn như vậy.”

Kinuta cố gắng nói điều gì đó, nhưng rồi đổi ý và nhìn xuống sàn nhà, “Vâng, vâng, hiểu rồi. Cô chỉ muốn nói rằng tôi nên đi, đúng không? Tôi sẽ ra khỏi tầm nhìn của cô.”

Emily nhìn lên Ren Sprague, người đã đưa cô vướng vào tất cả những điều này. Anh mỉm cười đau khổ.

“Gượm chút đã,” Kinuta hỏi, gãi cái mũi mồ hôi của mình, “Tôi đã nghĩ về nó. Lúc đầu tôi không chắc chắn. Nhưng bây giờ… để tôi vào trong cái bình!”

“Kinuta, cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Sếp à, tôi biết cô đang bận rộn. Nhưng tôi đã luôn luôn quan tâm đến nó và đã tập trung học hỏi về cái bình từng chi tiết.”

Bị hấp dẫn, Emily nhìn Kinuta từ đầu đến chân. Cằm chẻ, cánh tay phồng lên, đùi to. Từ đầu đến gót chân, anh ta là một kẻ thua cuộc. Rằng anh ta có thể đứng thẳng với một cơ thể như vậy. Thông số của anh ta chắc chắn sẽ không phù hợp với một bộ đồ cao su VR chặt chẽ! Emily thực sự có thể sử dụng sự giúp đỡ, cô phải thừa nhận điều đó. Nếu bạn không muốn nhận những rủi ro không cần thiết, bạn cần ai đó để vào bể và lao vào thế giới ảo… và ai đó sẽ làm bất cứ điều gì. Cô ấy không rõ cách mà kiến ​​thức của Kinuta đạt được, nhưng hiện tại anh ấy là người cần có.

Emily hạ cánh tay xuống, từ vị trí gập trước ngực, và nhìn vào đôi mắt hẹp của Kinuta, “Hướng dẫn trực tuyến được lưu trữ trên máy chủ. Với một ID cấp B, anh có thể đọc nó. Anh có biết đường dẫn không?”

“Tôi biết. Có biết, thật sự thì tôi đã đọc qua nó…”

Emily cau mày. Anh chàng này sắp bị sốc. Trong tình huống đặc biệt này, nó có thể trở thành một trường hợp may mắn bất ngờ, cô cãi nhau với chính mình.

“Hôm nay chúng ta có thể làm việc qua đêm. Tôi sẽ liên lạc lại với anh sau, chuẩn bị sẵn sàng trong phòng của anh đi.”

Hiromu Kinuta cúi đầu biết ơn và di chuyển.

Ren Sprague nhìn Kinuta và thì thầm, “Thật khó để ngăn anh ta, eh?”

“Ông nghĩ gì? Ông có bất cứ ý tưởng làm thế nào để tiến hành?”

Sprague nhún vai, “Ừm, trong những trường hợp này…”, những học sinh của ông ta lóe lên ướt đẫm trong ánh sáng neon.

Không để ý sự tiếp cận của anh ta, đột nhiên Ulysses Allam đứng bên cạnh họ. Đôi mắt bạc của anh nhìn xuống Sprague một cách ngờ vực. Sau đó anh ta đi đến cái xác và đá nhẹ hai đến ba lần, khiến cho những con ruồi bay lên. Kỳ lạ thay, những con ruồi không bám vào gót chân của Allam, lờ anh đi hoàn toàn. Mặc dù có độ ẩm cao trong căn phòng này, anh ta có lẽ là người duy nhất không đổ mồ hôi.

“Vâng, ông Giám đốc, làm thế nào để chúng ta tiến hành? Chúng ta sẽ kiểm tra cô ấy?”

Sprague lắc đầu trước câu hỏi của Allam, “Có lẽ không cần thiết cho điều đó.

“Toàn bộ chuyện này rất là thú vị mà chúng ta thì quá bận rộn.”

“Chúng ta có nên liên lạc với cảnh sát địa phương không?”

“Không, nếu một tin nhắn được gửi đi, thì trước tiên chúng ta phải hỏi ý kiến ​​của ông Selfridge. Nhưng tôi có nên dự đoán câu trả lời của ông ấy không? Không đời nào, không! Sự việc này chắc chắn là do một trong những người của chúng ta.”

Đội trưởng của đội an ninh gật đầu và đưa cho mọi người một vài mệnh lệnh. Một chiếc xe cút kít khổng lồ được mang đến và cái xác bò bị nhét lên đó. Các lính canh mặc đồng phục màu xanh đi ra với con thú đã chết. Người đàn ông với chiếc mũ dệt kim đang cố gắng kiểm soát con chó Doberman như cố vùng vẫy, nó đang rên rỉ xung quanh chiếc xe cút kít. Đám đông thường không nổi trội vào lúc này. Emily nhìn vào khuôn mặt của vài nhân viên còn lại, thì thầm với Sprague, “Vậy là ông nghĩ một người trong chúng ta đã làm điều đó?”

Ông nhìn cô với đôi mắt to và gật đầu háo hức, “Tôi nghĩ, đó là một trò đùa phức tạp. Một phần của công việc thật sự. Chúng ta nên nghỉ ngơi để giải phóng cơ thể và tâm trí khỏi tất cả nỗi ưu phiền.”, ông cười toe toét.

Emily thở dài, “Xin hãy trả lời một cách nghiêm túc. Có thể ai đó đã làm điều này và hắn ở ngay trong chính chúng ta.”

Sprague chạm vào cánh tay của Emily với ngón trỏ của ông, “Và, cảnh tượng như thế nào? Con bò xơ xác đó có kì lạ không?”

“Nó còn hơn bất cứ thứ gì ông thấy trong lò mổ. Đây là xác thịt, là nội tạng… Không,  còn hơn cả vậy.”

Ông nhìn cô bằng mắt, cười, “Sự việc này là lần đầu tiên của loại sự cố này ở đây, đúng không?”

“Không, tôi nhớ là hình như… đã gặp phải một tình huống tương tự, nhưng tôi không thể nhớ rõ trong hoàn cảnh nào…”, Emily đặt cả hai tay vào túi và cúi đầu.

“Có lẽ trong một cái chảo rán, được chuẩn bị bởi một trong những người thân yêu của cô!”

Cô muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt bằng mọi giá và mỉm cười với Sprague, người tiếp tục nhìn cô một cách tinh quái, “Tôi ở trong nhà bếp – ý tưởng này có quá kỳ cục không? Chà, đi thôi. Tôi có rất nhiều việc phải làm.”

Một con ruồi để tìm mùi, hạ cánh trên tay Emily và xáo trộn mồ hôi. Đôi cánh của nó lấp lánh bạc, nó biến mất trong bóng tối, ồn ào nhẹ nhàng.

To be continue
Lí do: Thằng Henry sợ các độc giả đang phê pha vì quá dài.

Kết thúc phần 3.

HenryMason AKA TranVietBach
As your service.

Cùng tác giả

Valhollian – Những kẻ nổi loạn của xứ Rafale

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Dead To Rights – rất nam tính, rất dựa và rất tuyệt vời

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Cùng tác giả

Valhollian – Những kẻ nổi loạn của xứ Rafale

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Silent Hill 2 Remake – Nhiều điều để nói

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Wet – Công việc khỉ gió

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Dead To Rights – rất nam tính, rất dựa và rất tuyệt vời

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ

Chaos Break – Resident Evil phiên bản thuốc Steroid

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Henry Mason

Huyền thoại ★ ★ ★ ★ ★ ★

  Hiệp Sĩ
Silence is always beautiful, and a silent person is always more beautiful than one who talks

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện