Super Cub và những chuyến đi bất tận trong dòng đời

“Honda Super Cub, một chiếc xe cỡ nhỏ xuất hiện trên thị trường vào năm 1958, với khả năng vượt trội, nó chiếm lĩnh thị trường xe máy cỡ nhỏ toán cầu, số lượng xe được sản xuất trên thế giới đã vượt mốc 100 triệu chiếc. Chiếc xe đã trở thành một phần của rất nhiều câu chuyện, tuổi trẻ tỏa nắng của Koguma là một trong số đó. Đây là 1 trong số 100.000.000 câu chuyện được tạo ra bởi chiếc cub và những người lái nó”.

Đúng như câu nói trên, Super Cub không phải là một bộ truyện với các cảnh đánh nhau máu lửa hay với thế giới giả tưởng huyền ảo, đây là một bộ truyện rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sâu lắng thuộc thể loại Slice of Life được chuyển thể từ Light Novel cùng tên do tác giả Tone Koken chắp bút.

Xe Cub là một loại xe rất phổ biến ra đời tại đất nước hoa anh đào – Nhật Bản và nó cũng rất quen thuộc với những người Việt Nam chúng ta từ những trước những năm 2000 cho đến nay. Ông ngoại tôi cũng có một chiếc, đó là phiên bản Cub 90 nguyên bản của Nhật mà ông đã dùng gần như toàn bộ số tiền mà nhà nước đền bù đất để mua nó. Ông coi chiếc Cub đó như con đẻ của mình vậy, mỗi khi có dịp rảnh là ông lại lôi xe ra ngoài sân để tra dầu, lau chùi từng ngóc ngách một. Giờ đây, kể cả khi đã già yếu, không đủ sức đi xe nữa nhưng ông vẫn giữ được thói quen đó, ông nói với tôi rằng ông làm thế để sau này con cháu khi về quê có nhu cầu đi lại thì còn sử dụng chứ nếu cứ để nó thui thủi một góc nó buồn chết.

Tôi không được sinh ra vào cái thời xe cub còn đang thịnh hành, nhưng qua ông tôi hiểu rằng trong những chiếc xe cổ đó còn là cả một tình cảm, niềm hi vọng của cả một thế hệ trước gửi gắm lại cho thế hệ đi sau. Hình ảnh những đôi bạn trẻ ôm eo tình tứ, đèo nhau hay những bác xe ôm nằm vắt vẻo ngủ trên chính chiếc Cub là phương tiện mưu sinh của họ là những ký ức, hoài niệm không bao giờ có thể quên được trong tâm trí tôi hồi nhỏ.

Xe Cub có mặt ở khắp mọi nơi, mọi nẻo đường, mọi con phố. Kể cả vào ngày nay, mẫu xe Cub 50 vẫn được các bác phụ huynh tin dùng cho thế hệ con cháu của họ trên con đường đến trường, cho dù thời thế có thay đổi từng ngày, từng giờ thì cũng không ảnh mấy đến việc chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp một chiếc xe Cub. Vậy mọi người thấy đấy, xe Cub là chuyện không mới cũng không cũ nhưng Manga hay Light Novel về nó lại là một chuyện vô cũng đặc biệt.

Câu chuyện của chúng ta kể về một cô gái tên Koguma với hoàn cảnh vô cùng éo le, bố mất do tai nạn giao thông, mẹ đột nhiên bỏ nhà đi, chỉ để lại một mảnh giấy cùng lời nhắn nhủ: “Bye” (Thật đấy, không đùa đâu =)).

“Không bạn bè, không gia đình, không sở thích, tôi không có gì cả”

Koguma là một cô bé với  khuôn mặt theo tôi nghĩ thì nó giống Poker Face, không bao giờ để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài. Thông thường, khi đột nhiên gia đình rời bỏ bạn, đến cả những chỗ dựa tinh thần bạn cũng không có thì bạn sẽ làm gì, òa lên khóc và trách thân trách phận chăng? Nhưng cô bé nhân vật chính của chúng ta thì lại không như thế, cô dường như vô cảm với mọi thứ, vẫn những câu hỏi quen thuộc hằng ngày như “Tối nay ăn gì bây giờ?”, cô bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán, đồn thổi về mình ở những người xung quanh.

Đến cả việc đi tìm mẹ của mình cô cũng không hề quan tâm. Cuộc sống hằng ngày của Koguma cứ lẳng lặng mà trôi đi như cây cỏ, cô cũng không hề có ý định làm một điều gì đó để thay đổi cuộc sống nhàm chán vô vị đó mà cứ dửng dưng, phó mặc số phận. Có thể nhiều bạn nghĩ rằng “Thằng tác giả chém gió, làm gì có chuyện thể loại con người như này vẫn tồn tại được”. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy vì tôi có một chút gì đó đồng cảm với cô bé này, dù chỉ là nhân vật giả tường nhưng tôi chắc chắn, nó được tạo ra từ những cảm xúc chân thật của tác giả.

Tưởng chừng như cuộc sống tẻ nhạt đó sẽ cứ tiếp tục diễn ra nhưng một sự kiện đặc biệt đã diễn ra trong cuộc đời Koguma khi cô bé tình cờ mua được một chiếc xe máy Honda Super Cub cũ, rồi từ đó, một cuộc sống mới mở ra với cô bé.

“Không bạn bè, không gia đình, không sở thích. Nhưng Cub? Cô ấy có một chiếc!”

Khi đọc truyện, ấn tượng đầu tiên đối với tôi hẳn chính là nét vẽ và khung cảnh truyện. Nét vẽ vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng rất chi tiết, đặc biệt là về khoản vẽ những chiếc xe. Hơn thế nữa là môi trường xung quanh, dù những cảnh vẽ môi trường xuất hiện rất ít, chỉ một hai cái lăn chuột là hết nhưng nó đã truyền tải vô cùng đầy đủ những góc nhìn, cảm giác của Koguma đang nhìn, đang nghe thấy trên chiếc xe bon bon chạy được truyền cho độc giả. Tiếng động cơ xe Cub, những làn gió mơn mởn lăn tăn chạy trên mặt, hương vị của mặt đường, hương vị của đồi núi,… Tất cả những thứ đó hòa quyện vào nhau khiến cho tôi có một cảm xúc vô cùng thân thuộc, chất phác bởi đó cũng chính là những cảm giác mà tôi nhận được khi lái chiếc xe của chình mình. Không nói quá, không phóng đại, điểm chân thực đó khiến cho tôi trở nên hứng thú và thư giãn khi đọc bộ truyện hơn bao giờ hết.

Đối với bạn, chiếc xe mà đang đang đi hằng ngày có ý nghĩa gì? Đối với Koguma, chiếc xe Cub cũ đó giờ đây trở thành một phần không thể thiếu trong cô. Dường như cả chiếc xe lẫn cô bé đều chính là một phần của nhau. Từ một cô bé sống tách biệt với xã hội bên ngoài, nhờ có chiếc xe cô đã làm quen được với Reiko, là một người chạy xe Cub giống mình. Cô trở nên cởi mở với mọi người hơn, những cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc cũng dần xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó. Chiếc xe càng được nâng cấp, lắp thêm phụ tùng hay đi qua nhiều con đường, trải nghiệm mới hơn thì bản thân Koguma cũng trưởng thành thêm rất nhiều. Chiếc xe không chỉ là phương tiện để phục vụ mục đích đến trường của cô bé, hơn cả vậy nó còn là phương tiện, là sở thích đưa, là người bạn tâm giao đưa Koguma đi đến đích đến đầy chông gai của cô.

Tất nhiên, truyện chỉ xoay quanh cuộc sống hằng ngày của Koguma và cô bạn mới Reiko cùng niềm yêu thích đối với những chiếc xe Cub của họ. Nhưng đối với tôi, cả câu truyện chính là một chuyến đi dài của họ với nhiều đích đến, hành trình trong cuộc đời bất tận này.

“Cứ mỗi khi tớ dừng lại, dù ở bất kỳ đâu, đó là cảm giác của tớ. Tớ có thể đến bất kỳ nơi nào tớ muốn đến… Tớ vẫn chưa đi đâu… Thật xa… Nhưng cậu có thể đi bất cứ nơi nào cậu muốn. Bởi vì cậu có 1 chiếc Cub.”

Tôi tin rằng Super Cub không chỉ dừng lại ở một bộ Manga với những yếu tố giải trí đơn thuần, mà ẩn sâu trong mỗi chương truyện đều là những lớp nghĩa sâu xa mà tác giả muốn truyền đạt.

Ai trong số chúng ta chắc hẳn đều có những ước mơ, khát vọng của bản thân. Bạn có thể muốn làm một họa sĩ tài ba, chủ tịch của một tập đoàn lớn hay đơn giản là đi du lịch đến một nơi thật xa mà bạn mới chỉ được nhìn thấy qua tranh ảnh,… Vậy chẳng phải chúng ta đều có những chiếc xe Cub của riêng mình hay sao? Cái gì? Bạn đi Wave á? Không, ý tôi không phải là cái chuyện xe cộ ấy. Chiếc xe Cub trong truyện chính là một hình ảnh ẩn dụ rất độc đáo cho những đam mê, khát vọng của đời người. Chiếc Cub luôn đồng hành cùng Koguma, đưa cô bé đi đến bất cứ nơi nào cô muốn. Giống như đam mê vậy, luôn đi cùng chúng ta, vừa là mục tiêu cũng vừa là động lực giúp ta có thể làm việc chăm chỉ, cố gắng hết mình rồi tự nhủ một ngày nào đó ta sẽ đạt được thành quả.

Tôi cũng có đam mê, có khát vọng chứ, tôi muốn sống trong một cuộc sống mà mình có thể làm được những điều mình thích. Chỉ cần nghĩ đến việc tương lai sẽ tốt đẹp như thế nào nếu tôi đạt được ước mơ đấy lại khiến cho bản thân tôi phấn khích, tràn đầy động lực trong công việc. Chúng ta đều đang trong một cuộc hành trình, chỉ có điều đích đến của chúng ta khác nhau, hay có người lại có nhiều đích đến của bản thân. Không quan trọng rằng cái đích ấy là gì, kể cả đối với chúng ta hay là với Koguma, ta có thể đi bất kì nơi nào ta muốn, “bởi vì ta có một chiếc Cub”.


“Xe máy rất nguy hiểm, lái nó là chuyện rất hên xui. Bạn có thể gặp chấn thương nặng trong tai nạn. Một tại nạn nghiêm trọng là đã có thể tước đi mạng sống của bạn. Bạn có thể không bao giờ hoàn toàn giải quyết rủi ro đó được. Nên là bạn phải tạo ra hương vị cho nó. Vị ngọt của việc lái xe đem lại hòa lẫn với vị đắng của hiểm nguy.”

Đúng thật là như thế, đam mê gì thì đam mê nhưng đam mê bao giờ cũng gắn liền với đầy ắp những rủi ro, bất cập. Bạn đôi lúc có thể sẽ nản chí khi vấp ngã phải những sai lầm, để rồi lại tự làm khổ bản thân, dằn vặt chính mình. Đây không phải là việc nên làm của một người trưởng thành. Nếu chỉ vì những rủi ro hiểm nguy đó mà bạn từ bỏ đam mê của mình thì bạn chỉ là một thằng hèn không hơn không kém hoặc đó không phải đam mê của bạn mà chỉ là điều bạn tự đặt ra và cố chấp rằng đó chính là mục tiêu của cuộc đời rồi theo đuổi nó với một thái độ hời hợt, qua loa.

Cô bé Koguma trong truyện cũng từng sợ việc lái xe ngoài đường hay không dám cho xe đi quá nhanh nhưng giờ đây, cô tự tin rằng chiếc xe Cub của mình có thể đi trên bất kì con đường nào, kể cả đó là đường cao tốc hay leo những con đèo, con dốc cao chót vót. Chúng đều là những việc làm tưởng chừng như không thể đối với một chiếc xe Super Cub đời cũ của cô bé.

Nhưng Koguma đã làm được vì cô luôn tạo cho mình một niềm thích thú, vui sướng khi lái xe. Cá nhân tôi rất thích suy nghĩ của Koguma khi cô bé tự nhủ rằng “Mình sẽ lái xe mỗi ngày từ hôm nay, nên mình sẽ phải ăn thật ngon và làm việc thật tốt”. Mặc dù Koguma nhỏ tuổi hơn tôi hay nhỏ tuổi hơn cả các bạn nữa, nhưng quả thật những suy nghĩ của cô bé lại vô cùng trưởng thành. Cái cách cô bé điều chỉnh mọi thứ giữa đam mê và cuộc sống hay cả cách tạo hương vị cho nó cũng thật tuyệt vời. Vậy tại sao chúng ta lại cứ phải đối xử tồi tệ với bản thân chứ? Theo đuổi đam mê một cách cứng nhắc ư?

Tôi lại không nghĩ thế, hãy cứ sống cho thật thoải mái, nếu cơ thể, tâm trạng không ở trạng thái tốt nhất thì bạn làm việc gì cũng sẽ thấy nó thật khó khăn, nặng nhọc, kể cả đó có từng là việc bạn thích làm đi chăng nữa. Để rồi chuẩn bị tâm lý thật vững vàng, luôn dũng cảm, cố gắng vượt qua, đương đầu với mọi thử thách, trên con đường bạn chọn, luôn luôn coi thất bại là một bài học cho bản thân, chỉ đến lúc đó bạn mới cảm nhận được vị ngọt thực sự của việc “lái xe” đem lại.

~ “Tờ giấy nhắn của cậu ấy sẽ bị mục vào một lúc nào đó, như bất kì tờ giấy nào khác. Dù như thế… Cảm xúc này sẽ không bao giờ có thể quên được” ~


Tiểu kết

Đã lâu lắm rồi mới có một bộ manga mà khi đọc xong lại khiến cho tôi có một cảm xúc khó tả như vậy. Khi đọc xong 24 chương truyện, tôi đột nhiên cảm thấy buồn vì đến một lúc nào đó mình sẽ không còn được dõi theo những chuyến đi của Koguma và những người bạn của cô bé trên chiếc xe Cub quen thuộc nữa. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bộ truyện đã chiếm được một khoảng trống trong trái tim tôi, lấp đầy và vun đắp lên những chồi non khiến thế giới tâm hồn của tôi càng thêm phong phú, tươi đẹp.

Cuộc hành trình của Koguma và của chính chúng ta đều chưa dừng lại, vậy nên hãy luôn ngẩng cao đầu, cầm vững tay lái “chiếc Cub” của mình, chuẩn bị đầy đủ hành trang để có thể tiến thẳng không chút do dự, tiến thẳng đến tương lai.

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


2 cụng ly