Kỉ niệm với những trò chơi…

Huyền thoại ★

  

Bắn bi:

Ngày xưa chơi bắn bi nó cũng thú vị lắm. Một viên bi có 500 viên đẹp thì một nghìn đồng. Bắn nền đất hay nền xi măng đâu cũng được hết. Thua thì chi một viên. Ngày đấy tôi bắn cũng vào loại khá nên mất có một hai nghìn mua mấy viên xong lãi được cả túi. Thế nhưng tôi cũng chẳng ham hay lấy thế làm chiến tích gì. Tôi hay cho mỗi đứa mấy viên thắng được chỉ cần chúng nó gọi mình là đại ca. Ngày đấy được tôn lên làm đại ca cũng khoái lắm chứ.

Bắn một thời gian nhiều ông nhà có điều kiện sắm được con mô hình nhỏ nhét được viên bi vào để bắn. Nhìn xịn sò mà bắn cũng chuẩn phết.

Sau này lúc lớn hơn rồi, tôi chọn mấy viên bi đẹp nhất bỏ vào bể cả làm kỉ niệm. Chỗ còn lại chia cho mấy nhóc gần nhà, thấy chúng nó vui mình cũng vui lây !

Đập bài:

Với cái trò này thì tôi không dám chơi vì chơi toàn thua. Tôi nhớ ngày đấy đám bạn đập kĩ thuật lắm không hiểu chúng nó đạp thế nào toàn bài nó ngửa mình toàn úp. Thua thì chi một mà một túi bài nhỏ ngày đấy có chục cây thôi chứ cũng không nhiều nhặn gì nên đập vài ván là hết chơi :)).

Bắn nịt đạn giấy:

Cái trò này đầu tiên là do ông anh tôi đầu têu ngày tôi còn bé tí. Nhưng không phải bắn vào người nhau đâu. Tôi nhớ ngày xưa mỗi khi chuẩn bị mưa là mối bay vào nhà nhiều khủng khiếp đến mức nhiều nhà chẳng giám bật điện. Thế là anh tôi lấy cái ná thun ra, xé nhỏ msấy tờ giấy in bỏ ra làm đạn bắn mối. Thế nhưng mà bắn mối với cái ná thun thì như là lấy búa tạ để đập hạt lạc vậy. Thế là ông lấy cái dây nịt ra mắc vào ngón cái với ngón trỏ để bắn. Vui thật sự mà sau gom mối lại hôm sau cho gà ăn cũng được một bữa no nê. Bây giờ lấy đâu ra cái thú vui đấy nữa. Thuốc sâu với ô nhiễm như thế thì lấy đâu ra mối :))

Xây căn cứ:

Tại sao con gái muốn làm công túa trông khi con trai lại không muốn làm hoàng tử. Tại lại phải làm hoàng tử trong khi có thể làm siêu nhân, siêu anh hùng và làm cả vua của cả một đế chế riêng cơ chứ. Tường gạch vụn đắp đất. Cảnh cây khô cột làm mái. Vắt óc suy nghĩ làm bẫy đơn giản để đứa khác khỏi phá. Chôn kho báu rồi thì vẽ bản đồ,… có ti tỉ thứ để làm mà tôi dám chắc nó hay hơn việc ngồi một chỗ và cắm mặt vào cái màn hình điện thoại hay vô tuyến ngày nay.

Những thứ đáng yêu quá mức cho phép:

Nếu bạn có cháu gái hay em gái thì chắc bạn sẽ hiểu. Chơi đồ hàng hay tiệc trà đã trở thành một thứ không thể thiếu. Ngồi chơi đồ hàng với cháu gái tôi là lúc vắt kiệt sự kiên nhẫn của tôi hơn cả (còn mệt hơn cả lúc dọn bãi chiến trường của đứa cháu trai tôi). Chú thay quần áo cho búp bê hộ cháu, chuẩn bị lễ cưới cho gấu Ted và búp bê Barbie, gấu Ted bị bệnh rồi phải cấp cứu ngay, vân vân và vân vân.

Đứa cháu tôi có một bộ đủ búp bê các công chúa Disney và khi chán chơi đồ hàng rồi thì sẽ chuyển sang tiệc trà. Cháu tôi thích nhất là công chúa Anna vì ả thích Frozen lắm. Tôi thì lại thích Merida vì cô thật sự là mẫu con gái trong mơ của tôi một người mạnh mẽ, thông minh, sắc sảo. Nhớ lần đầu xem Brave tôi rất ấn tượng với mái tóc đỏ và bồng bềnh của cô.

Video game:

Ai mà chẳng có cho mình những tựa game yêu thích với những kỉ niệm đáng nhớ. Với tôi thì đó là Skyrim với cuộc hành trình đầy thú vị, các nhân vật , địa điểm đáng nhớ và cách dẫn dắt các nhiệm vụ phụ hết sức tự nhiên; đó là Divinity original sin 2 một bản trường ca mang phong cách hoài cổ, lối chơi chậm rãi, tính toán và cũng không kém phần hoa mĩ. Thế nhưng tựa game mà tôi có nhiều kỉ niệm nhất lại không phải 2 tựa game kể trên thậm chí nó còn không ở trong top 5 game thôi thích nhất. Bạn biết không tựa game đó là Fallout 3 !

Tôi biết đến Fallout 3 lần đầu tiên khi một đứa bạn cùng lớp bê con laptop đến lớp để học tin tất nhiên để chơi là chủ yếu chứ tin ngày đấy với chúng tôi thì có cái gì mà học. Ngày đấy Fallout 3 nó là một cái gì đấy đỉnh thật sự. Đồ hoạ đẹp, combat hay vân vân và vân vân. Nó khiến những đứa chơi game trên máy phòng tin là niềm vui, máy tính ở nhà thì cùi bắp như bọn tôi phải ao ước thực sự.

Sau này khi vào đại học ông anh tôi (lúc đấy đi làm rồi) có có tặng tôi một bộ máy tính riêng. Cài sẵn Skyrim trong máy luôn. Thế nhưng lúc đấy ngoài mặt thì tôi vui thế nhưng nhưng trong lòng thì KHÔNG tôi thích Fallout 3 cơ. Thế là sau một khoảng thời gian tích góp tôi cũng mua được em nó. Đáng tiếc thay chơi vài tiếng rồi cũng bỏ dở vì không hợp.

Sau này khi những tựa game mới không còn đủ sức hấp dẫn với tôi. Cũng chính Fallout 3 khiến tôi có động lực để chơi lại những tựa game còn dang dở.

Tôi không có cơ hội để trải nghiệm Fallout 1, Fallout 2 để biết nó hay ra sao (tầm này mà chơi lại thì cũng lười rồi). Tôi cũng có chơi qua Fallout New Vegas và công nhận là nó hay hơn thật. Thế nhưng mà Fallout 3 vẫn có ý nghĩa nhất với tôi và là phiên bản Fallout ấn tượng nhất tôi từng được trải nghiệm.

Đã nhắc đến cái máy tình cùi bắp ở nhà thì tôi cũng sẽ kể luôn những chiến tích huy hoàng của ông anh tôi.

Cái thời ông anh tôi còn ở nhà chưa lên đại học, ông ôm cái máy tính suốt tôi nào có được động vào. Tôi thấy có những người thâu đêm cày Diablo 2, thâu đêm Dota,… chứ thâu đêm chơi Pikachu như ông anh tôi chắc là của hiếm. Mà ngày đấy bố mẹ tôi đâu có cho chơi game, toàn chơi trộm à. Mà khổ nỗi cái máy tính bụng bia cũ nhà tôi nó rú thì chẳng khác quạt công nhiệp là mấy. Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma. Nghĩ cũng buồn cười.

Ngoài Pikachu ra thì ngày đấy ông anh tôi còn nghiện đế chế với Plant vs zombie. Đế chế thì khỏi phải bàn. Plant vs zombie mới lắm sự tích. Nếu mọi người còn nhớ thì trong Plant vs zombie có một mục là trồng cây thông thái khá vô bổ. Vào mua mấy gói đạm bón cho cây là cây lớn hơn một chút. Mất thời thời gian phết đấy và quan trọng là cây của ông anh tôi to đến nỗi chỉ nhìn thấy mỗi cái gốc. Hình như tôi nhớ không nhầm thì cao hơn 1000 feet.

Phá đảo mấy lần rồi mà tết nhất về nhà thấy em chơi cũng chơi hộ em luôn. Nghĩ mà cay !

Cờ – trò chơi không tuổi:

Nói đến cờ thì tôi lại nhớ đến bố tôi. Cờ gì ông cũng chơi được. Cờ tướng, cờ vây, cờ vua, cờ Shogi, cờ ca rô,… lâu lâu tôi còn thấy 2 phụ huynh ngồi chơi cá ngựa với nhau cười khúc khích.

Chơi cờ với bố tôi không hề giải trí một chút nào vì tôi thua hoài và ôm bụng tức là nhiều. Chơi cờ ca rô thì còn may ra thắng được. Thế nên chỉ có ông anh tôi là hay tiếp cờ với bố tôi. Cộng với luật của mẹ tôi không cho phép hút thuốc trước hiên nhà nên bố và ông anh tôi phải mò lên tầng 3. Tiện mang theo túi cờ vua lởm chắc mua 10 nghìn ở tiệm tạp hoá lên ngồi làm ván cho khuây khoả.

Bố tôi về hưu rồi nên hầu như sáng nào mấy ông bạn của bố tôi cũng sang ngồi đánh cờ tướng với nhau. Vừa chơi vừa nhâm nhi chén trà. Nhìn bố và các bác mà tôi liên tưởng đến các vị cao nhân hay xuất hiện trong phim võ thuật Trung Hoa ngày xưa, râu dài tóc bạc, ngồi ngẫm thế cờ vài tiếng đồng hồ, thật là cao cờ. Mà biết đâu là do họ tưởng chưa đến lượt nên đợi nhỉ, biết đâu đấy !


Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện