Cái duyên với game của cậu game thủ 10x

Khách mới

  

1. Khởi sự chơi “điện tử”

Là một game thủ sinh sau đẻ hơi muộn. Thế hệ của tôi là những Võ Lâm Truyền Kỳ 2, Audition, Đột kích (hai cái sau thì đến giờ vẫn còn sống), ngoài những con game kể trên, tôi bén niềm đam mê với một thể loại mà ít đứa nào ở net cỏ vùng quê hứng thú, tôi chơi game Single Player. Cái thằng nhóc bé tí cỡ chừng 5 tuổi mở GTA Vice City lên để “làm nhiệm vụ” (cách gọi dân dã hơn của việc chơi theo cốt truyện của game) là một chuyện lạ kỳ đối với quán net ngày đó, bởi lẽ đến mấy ông chú trung niên vào net mà mở GTA lên có thì cũng mày mò cheat để quậy phá đúng với tinh thần game thời đấy. Khái niệm game chơi đơn có cốt truyện bén duyên với cậu nhóc game thủ.

Con đường theo đuổi cái nghiệp chơi game cũng lắm thăng trầm, kể cả đối với một đứa phần nhiều chỉ chơi game single player.

Một chút khoe khoang là khi lớn lên chút đỉnh, khôn hơn cũng chút đỉnh, tôi đã giải quyết được mấy vấn đề mà ngày bé mình bó tay chịu chết, chuyện là quán net không có save game, càng không có nhiều game offline trên máy, tôi thuộc dạng “có gì chơi nấy”, nhưng tôi chúa ghét cái cảm giác phải chơi lại từ đầu mỗi lần quay lại, tôi lên mạng tìm thư mục save game để up Mediafire, kể cũng giỏi. ngoài ra còn có chút tự hào là nhờ đống game đó, tôi chưa hề gặp chút khó khăn nào trong việc học tiếng Anh trên trường, nếu có ai thắc mắc hoặc nghi hoặc về sự hiệu quả của video games trong học tiếng Anh, thì chỉ có thể là do họ chưa chọn đúng game. Những COD Modern Warfare, Assassin’s Creed 2. Đừng hiểu lầm là tôi nói mình có thể hiểu được tường tận cốt truyện của mớ game kia, thú thật lúc đấy tôi cũng mù tịt, thứ khiến tôi lên trình ngoại ngữ là mớ mục tiêu của game kia, nào là cover đồng đội, bám theo mục tiêu A, ám sát mục tiêu B, Video games có những cơ chế trừng phạt khi mình không hiểu mục tiêu cần làm, đại loại là thế.

2. Chính thức làm thằng nghiện game

Cái năm vào đại học, có sẵn tiền học bổng (mà chắc chắn không dùng vào việc học). Xách ngay một bé PS4 về nhà là mong ước lớn nhất của tôi. Thuở đấy, thứ khiến tôi hạ quyết tâm mua ps4 là do tôi thấy Dũng CT chơi Marvel Spider-Man… Tệ quá, chúa tể webswing, ông hoàng stealthing hay bất cứ thứ mỹ từ gì bạn có thể hình dung ra, trách thì cũng không trách được bởi tôi cũng không thuộc dạng toxic gamer, phần vì bác Dũng cũng có tuổi rồi. Nhưng cái cảm giác như đang xem đống quảng cáo game mobile hiện nay trào dâng trong tôi. “Chỉ người trên 200IQ mới qua được” hay “99% người chơi không vượt qua màn này” khéo ông Dũng chỉ vờ như thế thôi, nhưng mà thôi được, you’ve got me.

Quay lại vấn đề, gia đình, hay chính xác là chị gái tôi, cũng thông qua quyết định mua chiếc máy bởi vì luận điểm không hợp lý nhưng quá đỗi hợp tình rằng “bây giờ mình đang thích thì phải mua, phải có cho bằng được để thoả cái niềm vui thích của tuổi trẻ. Sau này có tiền dư giả rồi, có mua được PS5 hay build được chiếc PC khủng bố cỡ nào đi nữa, lỡ đâu mình hết thích rồi thì sao?” Cái suy nghĩ cực kỳ “ông cụ non” đã động lòng chị.

Ngày chiếc máy về, ngoài cái cảm giác “đập hộp” mà ai cũng đã trải nghiệm, còn có một cái gì đó rất khác, cái cảm giác tuổi thơ nằm gọn trong lòng bàn tay. Cái thời đi lượn lờ khắp tận cùng ngõ hẻm đường làng để… Nhặt ve chai, không phải mưu sinh gì, mà chỉ dành để đổi lấy vài giờ bên cửa tiệm game mà sau này tôi biết là PS1, trải nghiệm “có làm mới có ăn” đầu đời của tôi là thế. Mua máy về xong mới vỡ lẽ là tôi chưa có TV, thế là lại thêm mấy ngày lượn lờ khắp mấy khu chợ đồ cũ tìm cho bằng được. Setup đủ đầy, đúng dịp nghỉ tết, tôi xách cả họ về quê ăn tết, cá là mọi người cũng thừa biết cái tết năm ấy ấm áp đến độ nào. Chuỗi ngày cày cuốc với mớ game mà có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày được chạm tay vào, thế mà giờ đây, nằm gọn một góc trong căn phòng nhỏ 5m2 của tôi. 

3. Vỡ mộng

Vỡ mộng là vì, sau khi chơi hết mớ game đi kèm bundle máy, tôi nhận ra nuôi cái sở thích này tốn kém kinh khủng, bao nhiêu chi phí đội lên đầu, nào là đĩa game, game digital, đến cả chơi online cũng phải trả phí hàng tháng với mức chi phí phù hợp với thu nhập của “người Mỹ” (yeah I’m talking about u Sony). Cố gắng một thời gian với vài game lẻ tẻ mua thêm, tôi không chi tiền nữa. Ở nhà chơi game thì không có tiền, đi làm để có tiền thì không có thời gian chơi, cái nghịch lí mà tôi hiểu, bạn hiểu, và bao nhiêu game thủ trên trang blog này cũng đã hiểu, thế là tôi phủ bụi chiếc máy, đi làm, đi học, bla bla… Thời gian nằm ở nhà ngủ tôi còn chưa có đủ, đam mê vẫn ở đấy, tôi vẫn tự tin rằng mình có thể luyên thuyên cả tiếng đồng hồ về game, nhưng hàng tá game ra mắt mấy năm trở lại đây, tôi chỉ xem game play, trailer. Tôi cố hết sức tránh né việc tìm hiểu hết cốt truyện của bất cứ tựa game nào, vì bấm bụng mình sẽ chơi tụi nó vào một ngày không xa. Miễn là mình còn mê, thì tôi thấy bản thân vẫn còn hy vọng.

Có ông bạn già chia sẻ với tôi rằng: không phải vì không có thời gian chơi game mà không bật máy lên, mà anh (ông bạn đó) không chơi game được vì đầu óc không thư giãn được, khéo sao ông ấy lại là dân hard core, tôi tưởng tượng 1 ngày bị sếp dập tơi bời trên công ty để tối về lại làm vài tiếng Sekiro. Thật ba chấm, nghĩ lại thì đến mình cũng có suy nghĩ như ổng mà thôi, không có ít nhất ba giờ đồng hồ không lo toan, không bài tập, công, việc, không deadline, không cả bạn gái, tôi mới có thê tự tin đi nhận vài contract săn quái trong The witcher, hay dẫn cậu Boi đi làm vài con trùm. Thành ra thời gian dành cho việc chơi game giảm dần…

4. Vượt qua vấn đề

Thoạt đầu chơi video games là một sở thích tôi ngại chia sẻ, bởi vì, quan niệm “chơi điện tử” ở Việt Nam không được xem là một việc tích cực. Không đâu xa, ngày nhỏ, ngoài những đợt đi long bong nhặt ve chai, nguồn thu nhập chính để chơi game của tôi đến từ… ăn trộm tiền ba mẹ, khỏi nói thì cũng có thể tưởng tượng được những trận đòn, những lần bắt tại trận nơi quán game. Quan niệm chơi game một cách lành mạnh thường không được thấu hiểu, tôi chọn cách giấu nó đi. Tôi chơi game casual trên smartphone, dành thời gian cho những thứ bình thường hơn. Nhưng rồi số phận đẩy đưa, tôi va vào em giữa cuộc đời, nói tóm cái quần lại để khỏi lan man và nhận gạch đá thì tôi có người yêu. cảm giác muốn sẻ chia là điều không thể tránh khỏi trong một mối quan hệ. Khởi đầu, tôi chơi game mobile và chia sẻ cùng bạn ấy, đến ngày kia, tôi “phủi bụi” chiếc PS4 để chơi Overcooked với bạn gái. Game Local Co-op như một chân trời mới mà tôi vừa khám phá ra. Qua đó, tôi như tìm về quá khứ cũng như trân trọng hơn cái thực tại mà tôi đang sở hữu. Không cốt truyện màu mè, không yêu cầu kỹ năng thượng thừa, và trên hết là nó cho phép cái đầu nặng nề này được bỏ lại phía sau những lo toan, cùng với người mình thích. Nói không quá khi dòng game Local co-op đang có dấu hiệu trờ lại thời huy hoàng khi It takes two xuất sắc đạt GOTY 2021. Hy vọng trong tương lai dòng game này sẽ trờ lại mạnh mẽ, vì theo nhận định cá nhân, đây sẽ luôn là thế mạnh của game console khi so sánh với PC, khi mà game độc quyền đang dần mất đi những lợi thế vốn có. Như cái cách Nintendo đang thực hiện.

Shout out cho kẻ đi ngược thời thế!

5. Tạm kết

Phía sau câu chuyện là những suy nghĩ lung tung về ý nghĩa của việc chơi game, định hướng giải trí mà tôi dành mấy năm liền để thay đổi, vui có, trầm lặng cũng có. Nhưng có thể khẳng định cái tình yêu cho video games là không thể bỏ được. Có người bảo tôi nghiện game, như cái cách mà họ thường chỉ trỏ vào các thanh niên cắm net 10 năm trước, tôi cười trừ, bởi lẽ nếu theo cách hiểu của họ, có thể không đúng, nhưng trong lòng tôi đã thầm khẳng định một cách tự hào rằng mình là một người “nghiện game”.

Cùng tác giả

Cùng tác giả

Mark

Khách mới

  
Chuyện là tui vừa muốn viết sách, làm nhà báo, coder, nhân viên marketing, biên dịch viên, ca sĩ, họa sĩ, pianist, guitarist thì có bị xem là tham lam quá không?

Gửi bài cho HSBT!

Không cần là một người viết chuyên nghiệp, không cần văn trên 7 điểm. Tất cả những gì chúng tui cần là các bạn cứ thoải mái tâm sự về tựa game bạn yêu thích. Bài viết của bạn sẽ được đăng trên website với hơn 150.000 lượt xem mỗi tháng.

Trò chuyện


1 cụng ly

  • Meo - 22.09.2022

    Công nhận, các trải nghiệm của bác giống những trải nghiệm của em hiện tại thật.