Đã có lúc mình đã từng ước sẽ có được một căn nhà riêng để ở vì khi ấy mình nghĩ là mình đằng nào cũng đã lớn rồi. Nhưng khi điều đấy đã trở thành hiện thực thì mình mới nhận ra việc được ở một mình không giống như những gì mình muốn. Vì khi ấy mình mới nhận ra có nhiều việc mà mình tưởng là đơn giản thì khi trực tiếp làm mới biết điều đó không hề dễ chút nào – nhất là khi chỉ có một mình. Sống như thế một thời gian, mình đã không thể chịu nổi nữa cái cảnh một mình quay cuồng trong cái vòng luẩn quẩn nên mình đã phải về nhà… Nhưng sẽ thế nào nếu bản thân mình không thể bước ra khỏi sự cô đơn ấy vào mỗi đêm? Có lẽ vì thế mà tựa game tên “Blank Frame” đã khiến mình chú ý vì cũng có nét tương đồng vào khoảng thời gian ấy.
Nội dung
Đây là game indie kinh dị giải đố góc nhìn thứ nhất với giao diện giống với các trò chơi thuộc những năm 2000. Vốn là game kinh dị tâm lý với nhịp độ chậm nên game tập trung vào cốt truyện thay vì những pha jumpscare. Và bởi vì game này không có cơ chế lưu nên nếu bạn chết thì bạn sẽ phải chơi lại từ đầu – dù sao game này bạn có thể hoàn thành trong khoảng 1 tiếng rưỡi.
Được dịch ra theo tiếng Việt sẽ có nghĩa là “khung cửa sổ trống”. Bạn sẽ được nhập vai vào nhân vật tên Henri hiện đang sống ở một căn hộ nằm ở trung tâm thị trấn Dim River. Vào một đêm khi đang ngủ thì ở hành lang căn hộ đột ngột phát ra âm thanh va chạm cực lớn một cách đáng sợ buộc bạn phải tỉnh dậy. Bạn ra khỏi giường để xem chuyện gì đang xảy ra thì thấy có một chiếc tủ kim loại nào đấy đã rơi xuyên qua trần nhà của căn hộ phía trên và đã chặn luôn cánh cửa ra vào. Nhiệm vụ của bạn là sẽ phải tìm cách thoát ra khỏi căn hộ ấy. Tùy vào những việc bạn sẽ làm mà game sẽ có hai cái kết.
Bầu không khí trong game
Trong Blank Frame này chỉ có bầu không khí u ám vì sự đơn độc dù ngoài kia cuộc sống về đêm vẫn tiếp diễn. Chỉ là không phải ai cũng để ý tới việc có người đang phải tự mình giải quyết vấn đề mà có lẽ không thể làm một mình được. Khi nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ thì còn thấy lác đác vài người trong hẻm và phố xá cũng có vài người và xe đi lại trên đường. Và đằng sau khung cửa sổ của những tòa nhà đối diện vẫn có những con người với những công việc riêng của mình. Tiếc là game này nội dung chỉ kể về một người đang cố thoát khỏi tình cảnh bị kẹt trong chính căn hộ của mình nên không có dịp được bước chân ra đường.
Nhưng bên ngoài căn hộ không chỉ có người và xe cộ. Trong game này cũng có những con quái vật với hình thù quái dị đến mức tôi không muốn đến gần, nhưng may là hầu hết chúng chỉ xuất hiện ở bên ngoài căn hộ của Henri thôi – và thường nhìn hướng về phía căn hộ này. Và bởi vì game này được ví như đã được lấy cảm hứng từ Silent Hill 4 nên mình nghĩ có thể những con quái này là tấm gương phản chiếu nội tâm của nhân vật thể hiện cho nỗi sợ nào đấy – dù lúc này mình vẫn không thể hình dung được là thể hiện cụ thể về điều gì vì không biết quá khứ của nhân vật mình điều khiển đã từng như thế nào.
Về nhân vật Henri
Về nhân vật mà mình đang hóa thân thì thú thật là đến khi chơi xong đạt cả hai cái kết thì mình vẫn không biết mặt mũi của Henri trông như thế nào. Có khung hình trong căn hộ nhưng trong khung lại trống rỗng giống như Henri vốn không có gia đình hay bạn bè gì. Và đúng là anh chàng này khá là cô đơn thật – mình đoán vậy khi mình điều khiển nhân vật này đi khắp căn nhà với ý định khi đi tìm cái gì đó để nạy cái tủ đó ra khỏi cửa. Khi nhìn vào mấy đống đầu đĩa DVD, Henri nói rằng lúc đầu coi phim hài và hành động những hiện tại lại chủ yếu coi những nội dung tối hơn như phim kinh dị. Có cái đồng hồ nhưng lại thiếu mất kim chỉ giờ – giống như Henri không còn nhận thức gì về thời gian. Nhân vật này thừa nhận rằng gần đây mình đã uống rất nhiều bia và nước uống tăng lực dẫu biết điều đó không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn uống vì lí do tinh thần.
Giờ nhớ lại thì khi nhìn qua khung cửa sổ ở phòng ngủ thì ở một cái biển quảng cáo còn trống có dòng chữ “so empty”, còn khi nhìn quảng cáo chỗ cửa sổ nhà bếp thì lại có dòng chữ “something… missing?”. Lúc đầu mình nghĩ chi tiết về điện thoại bàn hiện bị đứt dây chỉ là cái mình thường thấy trong game kinh dị. Nhưng lúc sau thì mình nghĩ điều này ám chỉ việc Henri đã dành quá nhiều thời gian ở một mình, trốn sau những bức tường mà chính Henri đã tự dựng lên xung quanh, đến nỗi anh ấy không biết cách nói chuyện với mọi người nữa, vì thế mà đường dây điện thoại bàn không hoạt động. Nếu dựa vào mấy hình ảnh mang tính ẩn dụ như vậy thì theo mình suy đoán chắc cuộc đời của Henri vốn đã trống rỗng và đã thực sự bị mắc kẹt từ rất lâu trong căn hộ này cùng với sự cô đơn của bản thân.
Nhưng một mình Henri không thể tự thoát ra cả hai thứ này. Để tìm được trợ giúp từ bên ngoài thì Henri phải mở cửa sổ của mình trước – dĩ nhiên việc này lúc đầu sẽ khá là khó khăn, lần đầu tiên phải bắt chuyện với người lạ cũng khó khăn với mình không kém – nhưng chỉ bản thân của Henri mới thực hiện được việc đó và không ai khác có thể làm hộ được.
Cảm nghĩ về cái kết
Nhưng rồi cuối cùng cái tủ sắt gỉ sắt ấy cũng rơi hẳn xuống. Căn hộ phía trên căn của Henri vốn đã bị bỏ hoang từ lâu, trống rỗng với những bức tường đã bạc màu. Henri tự nói với chính mình rằng nơi này rất giống căn hộ của mình và cảm thấy không khí nơi này thật khó chịu và ngột ngạt dẫu các cửa sổ đều đã vỡ. Rồi có cảm giác giống như có thứ gì đấy lạnh lẽo đang lăn trong đầu, cảm thấy khó chịu với khó thở. Cuối cùng là những câu hỏi như: “Đây là đâu? Đây có phải là cách nó sẽ đến…? Đây chính là cuộc đời của tôi sao?”. Rồi dòng credit hiện ra… Đó là cái kết mà mình đạt được vào lần đầu – lúc đầu mình đã khá bối rối vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng giờ nghĩ lại đó có thể là lí do tại sao mình không bao giờ được nhìn thấy mặt mũi của nhân vật này…
Như mình đã nói vào lúc đầu thì tựa game này có đến 2 cái ending theo như phần giới thiệu. Dựa theo những gì đã coi trên youtube thì để có thể thực sự thoát ra được thì ngay từ đầu Henri không những phải đối mặt mà còn phải tranh đấu với nỗi sợ và sự cô đơn của bản thân. Chỉ khi vượt qua được nỗi sợ hãi mơ hồ và sự cô đơn của bản thân thì cánh cửa mới thực sự mở ra. Bây giờ khung cửa sổ trống ấy sẽ không còn trống như trước nữa…
Nói tóm lại thì mặc dù đồ họa hơi cổ như game của thập niên năm 2000 nhưng mà cốt truyện cũng khá hay cùng với không khí ảm đạm kiểu kinh dị tâm lý. Và câu chuyện trong Blank Frame khá đẹp – nếu Henri có thể bước ra được căn hộ. Thật sự mình lại thích thể loại kinh dị như thế này: không hù dọa thót tim hay bất kể là cái gì xuất hiện một cách đột ngột – game này chỉ giống như đang nhìn chằm chằm qua khung cửa sổ giữa đêm.